Chương 2: Cô không cần phải nhìn tôi như vậy...

Lưu Manh Thỏ - Chương 2: Cô không cần phải nhìn tôi như vậy...

Ta mở to hai mắt, không thể tưởng tượng được nhìn cô gái không biết xấu hổ còn đang ở trên lưng mình, cô gái này vẫn tự nhiên làm như không có gì, tựa đầu lên lưng ta, cười híp mắt dùng ánh mắt vô tội nhìn tôi, trong con ngươi là vô hạn ngấn nước nhu tình. Nhìn thêm chút nữa thì xuân tâm tôi lại nhộn nhạo, phản ứng sinh lý của một cô gái bình thường, không tự chủ được, cả người cứ run lên, tiếc là đến cả phạm vi cũng không thể khống chế được, chỉ nghe một tiếng thét chói tai, cô gái đang trên lưng tôi, từ trên té xuống.

"Ai ui, cô gái à, cô không sao chứ ..."

Mẹ ta nhanh như bay không biết từ đâu chui ra, liền đẩy ta một đầu đầy mồ hôi ra chỗ khác đưa tay kéo cô gái kia dậy. Ta cắn môi giận dữ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy biểu tình của cô gái kia thì cười ra cả tiếng.

Cô gái này mới vừa rồi còn ở trên lưng ta dùng đôi mắt quyến rũ làm loạn giờ lại nằm chật vật trên đất, hai mắt phiếm hồng nhìn mẹ ta, khuôn mặt đầy đáng thương, bởi vì da thịt trên người cô trắng hơn người thường hài hòa cùng ánh mắt phiếm hồng, cảm giác nhìn qua giống như tiểu bạch thỏ.

"Ngao..."

Đau! Ta che đầu căm tức nhìn mẹ.

"Sao hả? Ta đánh đó sao hả?"

"Ngươi làm chân người ta bị thương, còn ném người ta xuống đất, ngươi đúng là con người không có lương tâm!"

"Mẹ, mẹ đừng nghe cô ta làm lung lay, là như vậy, cô..."

"Dì..."

Cô gái kia cắt đứt lời ta, thê lương nhìn mẹ ta một cái, lắc đầu.

"Dì, dì không cần nói đâu, là do cháu tự nhận xui xẻo, là do cháu không biết cách đối xử, vô tình bị người ta lừa gạt vào sâu trong núi gặp thê thảm không nói, mới vừa chạy ra được đã bị người ta một cước đá một cái làm chân cháu gãy xương, cháu không trách, ai cũng không trách..."

Cô gái đó mang biểu tình bi thảm nức nở kể lể, âm thanh đầy thống khổ khiến cho mẹ ta mềm lòng không nhịn được mà rơi lệ, ta đứng bên cạnh trợn mắt há miệng, trong lòng thầm tha, ai cũng không oán, haizzz, cô nghĩ thế nào mà đi oán bà a!

Lỗ tai trái bị mẹ nắm lấy, hung hãn dày xéo, trợn mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bị biến dạng, phát ra âm thanh độc ác.

"Lâm Uyển Nhược, sao ngươi dám khi dễ cô gái này, ta đánh cái tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi!"

"..."

Ta đau đớn không ngừng thở dốc đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn mẹ, gật đầu không ngừng.

"Không dám, tuyệt đối không dám."

Mẹ ta trách móc một lúc, rồi mới chịu thả tay ra. Ta xoa mặt khóc không ra nước mắt, trong lúc lơ đảng thì cô gái kia lại đứng một bên xem nụ cười trên mặt đầy giảo hoạt, một cổ lửa giận xông lên tới đầu, khiến ta tới âm? Cô đúng là đối thủ!

Ta vuốt mạt nhìn cô gái kia đang cười ha ha

"Ai, tiểu thư, cô tên gì a? Người ở đâu a? Bị ai gạt đến chỗ này a? Gạt cô như thế nào a? Cô có gì tốt mà phải gạt cô a? Hay không phải là vì mưu sắc a? Không ai nói cho cô biết là trinh tiết đáng quý sao, sinh mạng còn đáng giá hơn sao? Không biết thỏa hiệp trước sao? Còn nữa, cái đất hoang vu này thì người từ đầu tới a, đùng có nói với ta là con chó sói mập kia nhào tới chỗ cô nha, nữa, cô nói một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngô..."

Toàn bộ má bên phải đều bị mẹ ta nhéo trong tay, đâu đớn kịch liệt nhanh chóng lan đến toàn thân, ta đau nước mắt chảy ròng ròng, lần này, ta sẽ thật đàng hoàng.

Được rồi, âm hiểm khi dễ bất quá không biết xấu hổ, không biết xấu hôt khi dễ bất quá còn giả bộ đáng thương...

Dạy dỗ ta xong, mẹ ta lập tức đổi thành khuôn mặt hiền hòa, coay người nhìn cô gái kia cười ha ha.

"Cô gái nhỏ, cháu tên gì a? Cũng không thể cứ xưng hô là cô như vậy được."

"Thỏ Thỏ."

"Phốc..."

Ta đứng cạnh không nhịn được, cười nghiêng ngả, ai u uy, nhìn bộ dạng như ngủ tỷ thế mà cái tên là LOLI.

Ngoài dự đoán mặt Thỏ Thỏ có chút đỏ lên, khuôn mặt trắng nõn rất rõ ràng, nàng cáu giận nhìn ta một cái, cả người ta tê rần như bị chạm điện quay đầu lại.

Lại là ánh mắt câu người thật tốt!

Cứ như vậy hai người họ, một người hỏi một người đáp, ta đứng cạnh ngáp liên tục đầu choáng váng thì mới kết thúc, nói gì ta cũng không nghe rõ, chỉ nhó được câu nói sau cùng của mẹ ta.

"Thỏ Thỏ a, dù gì cũng làm cho cháu bị thương, cháu tạm thời cũng không thể về nhà được, trước hết cứ đến nhà dì dưỡng thương đi, khỏe hẳn rồi liên lạc cho người nhà đến đón cháu."

Ta liều mạng nhìn mẹ khoác tay lắc đầu, làm sao lại có thể tin tưởng người này dễ dàng như vậy? Từ núi sâu rừng hoang nhặt về được một cô gái đẹp như vậy, thận phận là gì không rõ thì không nói, mới vừa thấy mặt đã vu oan cho ta, có thể là người tốt sao? Còn nữa cả người cô ấy mặc đều là màu trắng a! Không phải mấy nũ quỷ trong phim trên tivi cũng hay mặc như vậy sao!

Mẹ trực tiếp xem thường những động tác bác bỏ của ta, cười hì hì nhìn Thỏ Thỏ, bộ dạng hận như là đã gặp nhau quá trễ.

"Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nhau trở về đi."

Thỏ Thỏ gật đầu một cái, liếc mắt nhìn ta, tay kia của ta còn chưa kịp buông xuống, ánh mắt đã híp lại một cái, chân mày nhíu lên.

"Dì, cháu..."

Muốn nói nhưng lại thôi bộ dạng đúng là làm cho lòng người thêm thương tiếc, quả nhiên mẹ não to lại chen lấn đi lên, sốt ruột nhìn Thỏ Thỏ, tâm tình đồng cảm tràn lan.

"Sao vậy?"

Thỏ Thỏ không nói lời nào, chẳng qua chỉ lắc đầu, lấy tay che đùi phải của mình, trên mặt biểu tình đầy thống khổ, cuối cùng còn không quên ngẩng đầu một chút nhìn ta. Lần này mẹ ta liền hiểu, mặt liếc ngang một cái trách móc nhìn ta.

"Tiểu ranh con, còn không mau đi cõng người ta? Đều là do ngươi gây họa!"

Oan uổng a! Ta so với Đậu Nga còn oan hơn, sao ta lại tự chọc vào cái phiền toái này chứ? Ta xụ mặt, tỏng miệng thở hổn hển, cõng tỷ tỷ âm hiểm trên người, bước chân bảo trì. Mà Thỏ Thỏ trên người hiển nhiên đang rất hưởng thụ, thỉnh thoảng còng ma sát trên vai của ta, còn ghé đến bên tai thổi hơi nóng cái gì. Ta bị cô ấy ảnh hưởng đến mặt cũng đỏ hết một mảng, người ngứa không chịu được, ngẩng đầu nhìn mẹ đang uốn éo cái mông đi trong vui mừng, cắn răng một cái, nghiêng đầu trợn mắt nhìn cô ta.

"Cô muốn làm gì? Là kỹ nũ thanh lâu chuyển thế a? Muốn câu dẫn ta sao?"

Thỏ Thỏ sửng sốt một chút, trợn mắt nhìn với hai con ngươi vô hại, không thể tưởng tượng được nhìn ta.

"Nhìn cái gì? Cô cho ràng ta đàng hoàng một chút, thì có thể giả bộ đáng thương lừa lão thái thái ngay cả ta cũng xoay như trước kia, hãy đợi đó ta sẽ thu phục cô!"

"..."

"Cô dùng ánh mắt thương hại nhìn ta, ta không thèm đó!"

"..."

"Đến nhà ta, cô còn dám không gió mà nổi sóng, đừng trách ta độc ác!"

"..."

Ta nghiến răng cả nửa ngày mắng nhiếc đủ mọi lời độc ác, nhưng người ta căn bản cũng không có phản ứng, vẫn như cũ năm trên lưng ta, nhìn ta đầy hứng thú, ánh mắt ấy tất cả đều là ý cười nhàn nhạt, khiến ta có chút không được bình tĩnh.

Đại tỷ, cô đùng có nhìn ta chằm chằm như vậy được không? Cứ như cô thân với ta lắm á!

Hương hoa hồng nhàn nhạt phả bên tai, truyền đến cảm giác tê dại, Thỏ Thỏ nằm bên tai ta, nắm lấy lỗ tai ta, nhu nhu nói.

"Nhược Nhược, thật tốt, cô nhất định cũng không thay đổi."

Người ta cứng đờ, nghiêng đầu không thể tưởng tượng được nổi mà nhìn cô ấy, Thỏ Thỏ không nháy mắt nhìn ta chằm chằm, nói tiếp.

"Ta là Thỏ Thỏ a, cô một chút ấn tượng cũng không có sao? Nhược Nhược, Thỏ tinh, Thỏ Thỏ a!"

Ta trợn to hai mắt nhìn cô ấy nhìn cô ấy chằm chằm cả nữa buổi, nhìn khuôn mặt cô ấy đầy vẻ nghiêm túc, nhất thời thấy mắc cười.

"Thỏ Thỏ tiểu thư, hóa ra ngài nhầm với Bạch nương tử thấy nhiều rồi phải không? Còn Thỏ tinh? Cô tại sao không cô là Thỏ nương tử a? Tu hành qua ngàn năm mới đến nhân gian, ai, không đúng, đó là cổ đại mà, có phải cô giống như trong tiểu viết chuyển kiếp mấy lần rồi phải không? Chuyển kiếp tới hiện đại? Còn cô một chút ấn tượng cũng không có hả? Cô khi đó là Hứa Sĩ Lâm hay là Hứa Tiên a? Hay là phiên bản của Diêọp Đồng hả?"

Ta tự mình nói, biểu tình của Thỏ Thỏ cũng dẫn trở nên khó coi, nhu tình trong mắt cũng rút đi, chiếm lấy đều là nhàn nhạt mất mát cùng ưu thương, vô hình trong lòng ta cũng nhói đau không nói chuyện, nén giận bước nhanh đến trạm xe đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hết năm, dự đoán sẽ ăn thịt thỏ...