Chương 17: Thì ra là vậy

Lưu Manh Thỏ - Chương 17: Thì ra là vậy

Đôi khi con mắt biết sinh ra ảo giác, cho đến khi tiếng vỗ tay các đồng nghiệp vang lên, xung quang là ánh mắt hâm mộ mọi người đưa tới, cho đến khi... Thỏ Thỏ chớp mắt dí dỏm nhìn ta, dùng môi nàng nhẹ nhàng đọc khẩu âm tên ta, ta như đi vào cõi thần tiên thoáng qua đến chỗ thần, trong đầu một mảng mờ mịt, ngơ ngác nhìn Thỏ Thỏ, không phải là xem boss mới của chúng ta mới đúng.

Không biết làm sao theo Thỏ Thỏ vào phòng tổng tài, chỉ nhớ rõ bộ mặt khinh bỉ của các đồng nghiệp, cùng với lão bản hạng hai thối lui vẻ mặt hớn hở như đang nói

Công ty quy về danh nghĩa tổng công ty, nhưng lão bản thân minh đại nghĩa, quyết giữ lại toàn bộ nhân viên như cũ, không đổi bất kỳ ai, còn ta được bổ nhiệm làm thư ký tổng giám đốc.

Đối với ta hiện tại mà nói, trước mắt chỉ hiện lên hai chữ: nằm mơ.

Tinh thần hoảng hốt theo Thỏ Thỏ vào phòng tổng tài, cửa nhẹ đóng lại, Thỏ Thỏ xoay người hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng cong lên

"Nhược Nhược."

Không biết vì sao đối mặt với cử chỉ lễ độ như vậy, khí thế lấn người của Thỏ Thỏ khiến ta mất đi năng lực phân biệt, chỉ biết ngây ngốc nhìn nàng

Thỏ Thỏ mỉm cười nhìn ta nửa ngày, đoán chừng bộ dạng ngốc lăng của ta hù dọa nàng, nàng nhanh đi tới, kéo tay áo của ta

"Nhược Nhược, cô giận hả?"

Âm thanh khôi phục lại vẻ hồn nhiên như lúc ban đầu, cả gò má kia cũng mang theo chút ý tứ rụt rè, ta chợt hoàn hồn, dùng sức lắc đầu

"Không có."

"Vậy thì sao cô không để ý đến tôi?"

Thỏ Thỏ quyệt miệng, gương mặt ủy khuất.

"Cô có biết là vì muốn cùng cô đi làm, tôi phải làm nhiều chuyện cho Mỗ Mỗ còn làm nũng không ít."

Ta sửng sốt một hồi, theo bản năng hỏi

"Vì muốn theo tôi đi làm, cho nên cô chạy đến đây làm tổng tài?"

Đây, đây cũng quá đáng sợ đi!

Thỏ Thỏ không thèm để ý gật đầu, con mắt nhìn ta chằm chằm, âm thanh mang theo mùi vị ấm áp

"Tôi chỉ muốn đi cùng cô."

Nguyên bản vì Thỏ Thỏ giấu giếm mà hỗn hợp lửa giận vô danh trong lòng nháy mắt biến mất, lần đầu tiên không tránh né, ta khẽ cười nhìn lại Thỏ Thỏ, bên trong đôi mắt màu xám, ta có thể nhìn rõ thân ảnh của mình.

Cho đến khi tiếng mèo kêu sắc bén đột nhiên vang lên, ta mới thức tỉnh, mặt đỏ lên lùi một bước, ngượng ngùng nhìn khuôn mặt Thỏ Thỏ đỏ bừng y chang, trong lúc nhất thời xấu hổ không gì sánh được, trong lòng cũng loạn cả lên.

Lẽ nào ở đây vẫn cho là mình còn là đứa bé cần được chăm sóc, cho là sủng vật này này yêu thương Thỏ Thỏ thực sự đã tấn công vào lòng ta sao?

Đang buồn bã nghĩ đến, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, một bóng người to lớn vụt qua, một con mèo vàng mập đến chảy mỡ nằm trong lòng Thỏ Thỏ, híp mắt căm thù nhìn ta, vươn móng vuốt thét một tiếng chói tai

"Meo ~"

Ta kinh hô một tiếng, lui lại hai bước đưa ngón tay ra, chỉ vào con mèo mập trong ngực Thỏ Thỏ

"Thỏ Thỏ, đây là, đây là --"

"Ương Tử, không được dọa Nhược Nhược, nếu không tôi méc Nhất tỷ."

Mèo mập nghe lời Thỏ Thỏ nói xong, thì thu hồi móng vuốt, chỉ là vẫn như cũ híp mắt nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đầy tinh quang.

Trời ơi, đây là từ khi ta sinh ra cho đến giờ mới gặp được con mèo mập như vậy, đơn giản đó chính là phiên bản của mèo Garfield, còn có nó sao lại tiện như vậy, lười biếng ghé vào ngực Thỏ Thỏ, còn liếʍ khuôn mặt người ta? đối với ta như vậy, đây là loại mèo gì a?

Thỏ Thỏ trấn an mèo mập nửa ngày, lúc này mới ngẩng đầu nhìn ta

"Nhược Nhược, đây là tỷ phu (anh rể) của tôi, Kim miêu phục tôn -- Vị Ương"

Ta nghe lời Thỏ Thỏ nói, không dám tin nhìn nàng một cái, rồi liếc mắt nhìn con mèo mập trong ngực nàng một cái, nhịn không được cười to

"Là nó? danh tiếng lớn như vậy sao? tôi thấy phải gọi nó là vô địch mèo mập a!"

"..."

Một tiếng mèo kêu, kim quang lóe sáng, một lát sau tay phải ta có thêm một vệt cào, vết cào đỏ chói in đậm trên cánh tay ta rất rõ ràng

Nghe tiếng thét chói ta của ta, Thỏ Thỏ khinh thường một tiếng, nắm lấy tay ta, ánh mắt đau lòng

"Có đau không?"

Ta đau đến hít khí ôm vết thương

"Sao không đau chứ, đây là mèo gì vậy, tính khí lớn quá rồi đó!"

Mèo mập nghe ta nói càng thêm hăng háu, cái đuôi bự không ngừng lắc lư, đi lại quanh người Thỏ Thỏ không

ngừng, Thỏ Thỏ cúi đầu nổi giận nhìn nó

"Ương Tử, nếu cô còn như vậy, tôi nói Nhất tỷ cả đời cũng không tha cho cô!"

Lời này vừa nói ra, tiếng mèo liền biến mất, mèo mập không còn kiêu ngạo như khi nãy, bộ dạng đáng thương liếc mắt nhìn Thỏ Thỏ, nhảy lên bàn trà tự mình đi ngủ.

Thỏ Thỏ nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng thổi khố, ngẩng đầu con mắt ửng đỏ nhìn ta

"Còn đau không?"

Vốn không phải vết thương lớn gì, chỉ là một vết cào hơi đau mà thôi, hiện tại cũng đã đỡ hơn, ta ngẩng dầu nhìn bộ dạng Thỏ Thỏ đau lòng, có chút cảm động cũng có chút buồn cười

"Thỏ Thỏ ở đây thì tính là gì? so với cô cắn tôi thì đúng là gặp sư phụ."

Mặt Thỏ Thỏ đỏ lên một cái, thảy cánh tay ta xuống, ngẩng đầu cáu giận nhìn ta

"Tôi nói rồi, tất cả của cô đều là của tôi, chỉ tôi mới có thể đυ.ng!"

Thỏ Thỏ đứng một bên tức giận không ít, bộ ngực liên tục phập phồng, khiến ta kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng tăng thêm nghi hoặc, chỉ là đùa giỡn cần gì phải giận lớn như vậy?

"Được rồi, tôi biết rồi, đừng nóng giận mà."

Thở dài, ta bước tới nắm tay Thỏ Thỏ hống nàng, quên đi vẫn là câu nói cũ, bản cô nương tâm địa lương thiện, không chấp nhặt cùng một con thỏ nhỏ, mà nói tới thì thỏ nhỏ xưa đầu bằng nay, thăng cấp đã thành boss thỏ, còn dẫn người theo bên cạnh... mang một con mèo mập làm bảo tiêu, không được gây sự, tuyệt đối không được gây sự!

Tay bị kéo, khí tức hơi lạnh quen thuộc bên trong truyền đến, Thỏ Thỏ nắm tay ta đặt lên ngực nàng, nhìn vào mắt ta, vừa nói

"Nhược Nhược, cô phải nhớ kỹ, cô là của tôi, tâm chỉ thuộc về cô, vĩnh viễn chỉ thuộc về một người. Mà cô, trừ tôi ra, không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm vào."

Ta kinh ngạc nhìn Thỏ Thỏ, nhìn vẻ mặt nàng nghiêm túc, thấy mày nàng nhăn lại, cảm thụ bàn tay nhỏ mềm mại, trong nháy mắt ấm áp ôn nhu đầy trời hướng đến ta, cả người như phiêu đãng.

"Được."

Một chữ đơn giản, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Thỏ Thỏ lại nhộn nhạo lên, xóa đi ưu thương, vuốt lên chân mày đang nhíu lại.

Thời khắc ôn nhu như vậy, thì con mèo mập vô địch bên cạnh phóng một cái rắm vang dội phá hủy hết tất cả mọi ngọt ngào, ta cùng Thỏ Thỏ quẫn bách nhìn nhau, đồng thời quay đầu nhìn.

"Thỏ Thỏ, nó thật sự là tỷ phu nhà cô?"

Thỏ Thỏ gật đầu, kéo tay ta, đi đến sofa ngồi

"Nhược Nhược, cô có phải rất giận tôi vì giấu cô đến không ty không?"

Ta nhìn nàng bĩu môi lắc đầu

"Không có."

"Còn nói ~"

Thỏ Thỏ cười nhéo mũi ta, kinh hoảng

"Cô không vui thì sẽ bĩu môi một cái, đừng có gạt tôi."

"Cô lại đọc suy nghĩ."

Ta bất mãn lầm bầm, thật không bằng, sao ta không được một công năng đặc biệt nào chứ?

Thỏ Thỏ nhìn ta, tiếu ý trong mắt càng đậm

"Lần này, thật sự không có đọc."

Nói xong, nàng kéo tay ta, quay đầu nhìn xung quanh phòng làm việc một chút

"Nhược Nhược, công ty này không giống như Mỗ Mỗ nói không thể chịu nổi."

"Không thể chịu nổi?"

Ta sửng sốt, không hiểu nhìn nàng

Thỏ Thỏ gật đầu nói tiếp

"Tôi muốn Mỗ Mỗ đem tôi an bài đến bên cạnh cô làm việc, Mỗ Mỗ nói... nói Nhược Nhược ở công ty chỉ làm

không được lợi, lão bản bộ dạng bỉ ổi hèn hạ, nhân viên mỗi người thì càng hơn thế, cho nàng thì nàng cũng

không thèm."

...

Ta lúng túng nhìn Thỏ Thỏ, vì thành tích công ty mình đạt được mà bị đánh giá như vậy có chút xấu hổ, nhưng trong lòng lại thầm cảm thán Mỗ Mỗ cao minh.

"Nhưng mà, tôi nhất định phải đến, quấn lấy Mỗ Mỗ làm phiền nầng, Mỗ Mỗ hết cách vung tay một cái, đem ta giao cho Nhất tỷ."

"Nhất tỷ, cũng là hồ ly sao?"

Ta tò mò hỏi, vẫn không quên liếc còn mèo mập nằm trên bàn ngủ chảy nước miếng.

Thỏ Thỏ gật đầu

"Đúng vậy, Nhất tỷ là người cực kỳ có uy vọng trong gia tộc, hơn nữa từ nhỏ nàng đã rất thương tôi, không thể nhìn thấy ta bộ dạng đáng thương, liền đáp ứng một tiếng, thu mua công tỷ, còn cho tỷ phu đến giúp đỡ."

Vẻ mặt ta ghét bỏ nhìn con mèo mập lắc đầu

"Sao cô không đem theo một người còn tốt hơn dẫn nó..."

Thỏ Thỏ nghe xong cười khẽ

"Nàng là do trước đó ở trên đường cùng Hồng Nhi đi ngắm mỹ nữ chân dài, bị Nhất tỷ hạ chú, một tháng không biến thành hình người được."

"Hồng Nhi?"

"À, Hồng Nhi không sao, bị phạt không nặng lắm."

"Không nặng?"

"Ừm, chỉ đeo vòng đeo cổ của chó, ngồi trước cửa hang canh một tháng mà thôi."

...

Nhìn gương mặt Thỏ Thỏ chứa đầy ý cười, nhìn sang mèo mập bên cạnh, nghĩ đến cảnh tưởng bị thảm của hồ ly, trong lòng ta phát lạnh, cắn răng nhìn Thỏ Thỏ, nàng, nàng không phải sau này cũng sẽ giống như các nàng chứ!?

Thỏ Thỏ đọc được ý ta, nũng nịu nhìn ta chằm chằm, hai tay mảnh khảnh từ từ khoác lên vai ta, hương thơm ấm áp hô hấp phả vào mũi

"Nhược Nhược, xem cô nghĩ tôi sao có thể giống như các nàng."

Ta hít sâu một hơi, gật đầu, ta đã nói rồi Thỏ Thỏ nhà ta sao có thể tàn nhẫn như vậy được.

"Ha ha, dù sao đến thế kỷ 21 tôi mới là yêu tinh thành hình, phương pháp trừng phạt nhất định phải mới mẻ độc đáo hơn, càng khiến cô có ấn tượng khắc sâu hơn, cả đời khó mà quên được."

Tác giả có lời muốn nói: tuy không nhiều người nhắn lại, thế nhưng Diệp Tử vẫn đăng chương tiếp...

Báo trước chương sau: Thỏ Thỏ bị bọn cầm thú trong công ty kéo đi uống rượu, Lâm Uyển Nhược lòng như lửa đốt.