Chương 15: Hồn nhiên cái gì đều là quá khứ rồi

Lưu Manh Thỏ - Chương 15: Hồn nhiên cái gì đều là quá khứ rồi

Ta nổi giận xoay người đi chỗ khác, bĩu môi không để ý đến Thỏ Thỏ. Nói thật, Thỏ Thr như vậy khiến ta ít nhiều cũng có chút xa lạ, đối với chuyện gì nhưng khi đã trong lòng bàn tay còn bị cản khiến cả người ta cảm thấy thật khó chịu, nàng nói biết đọc suy nghĩ người khác, hiện tại sao hơi thở lại trở nên trưởng thành như vậy, chỉ với thông minh của ta, sau này vẫn không thể để nàng khi dễ đến chết được chứ?!

"Nhược Nhược..."

Trong bóng tối, thân thể Thỏ Thỏ xích lại gần ta, vạt áo trước ngực vì động tác thô bạo của ta vừa rồi mà bung ra, bộ ngực sữa nửa lộ nửa không, nàng lại không để ý đến ngẩng mặt lên nhìn ta khẽ cười, cánh tay trắng nõn giơ lên, phủ lên mặt ta từ từ vuốt ve, trong đêm tối, từng tiếng cười phá lệ câu nhân phạm tội. Ta rụt cổ lại kinh ngạc nhìn nàng, khiến ta thấp thỏm lo âu, thâm tình tốt hơn sao đó nhìn theo đôi mắt Thỏ Thỏ chậm rãi lướt xuống dưới, giống như một vinh xuân thủy (lạc thú) cùng ta hoàn tan rồi cố trốn tránh, lúc này, ta chỉ muốn nhìn nàng, lẳng lặng nhìn nàng.

Nhưng dần dần, tiếng cười kia cảm giác có chút thay đổi...

Tiếng thứ nhất, xương ta mềm nhũn

Tiếng thứ hai, thân thể ta đã tê rần

Tiếng thứ ba, tâm can ta không còn trên người

Tiếng thứ tư...

Rồi N tiếng, da đầu ta tê dại, thân thể run rẩy

N tiếng tiếp, ta co lại thành một cục, hoảng sợ nhìn Thỏ Thỏ, nhớ đến tiếng cười càn rỡ của Đông Phương Bất Bại trong phim sau khi tự thiến.

"Nhược Nhược..."

Thỏ Thỏ rốt cuộc cũng ngưng cười, nửa người nhổm dậy, vén tóc ra sau gáy, vẻ mặt vô tội nhìn ta, nhãn thần thuần khiết hơn cả thuần khiết.

"Cô tránh xa như vậy làm gì?"

Ta hít một hơi, lắc đầu

"Cô -- Thỏ Thỏ, chuyện cô đã nói, nói thế nào cũng không thể dùng cách này để khuất phục ta a!"

Thỏ Thỏ ngẩn ra, không chớp mắt nhìn mắt ta chằm chằm, một lát sau, nàng chống hai tay thân thể nghiêng về trước, nhẹ nhàng ôm lấy ta, khí tức thơm ngát ập đến trước mặt, không chờ ta kịp hô hấp hưởng thụ, cái cổ liền đau xót, ta thống khổ rên nhẹ một tiếng, tay nắm chặt ra giường, cắn môi dưới.

Con thỏ chết tiệt, lại cắn ta!

"Đau lắm hả?"

Thỏ Thỏ nhổm dậy, ánh mắt chứa ý cười nhìn ta, mái tóc dài lướt qua trán, quét qua mặt ta, có chút ngứa, khiến ta sững sờ trong chốc lát

"Nhược Nhược từ khi nào biến thành ngốc tử rồi?"

Ta chỉ biết 囧, cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn Thỏ Thỏ nhe răng

"Có thể không đau sao? cắn cô thử xem, ai yo ~, ta là món sườn nhỏ đáng thương."

Vừa dứt lời, trước ngời liền tê rần, ta mở to mắt nhìn Thỏ Thỏ cúi người ghé lại gần ta, nàng liếc mắt nhìn ta, cúi đầu đôi môi mềm mại bao trùm lên vết cắn của ta, nhẹ nhẹ nhàng hôn lên.

Nháy mắt màn đêm yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính mình, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy huyết dịch vì kích động mà âm thanh lưu động cao hơn, ta híp nửa mắt vỗ về ngực Thỏ Thỏ vô lực nói nhỏ

"Thỏ Thỏ --"

Hôn nhẹ một cái như lông vũ mềm mại lướt qua, nhẹ nhàng vυ"t qua trên người, dưới đáy lòng lại tạo nên vô số con sóng lớn.

Từng cái hôn mềm mại nhẹ biến thành từng cái cắи ʍút̼, ta nhịn không được ngăn cái eo Thỏ Thỏ lại, nàng lại nhanh hơn ta một bước, ngửa người ra sau, khóe miệng mỉm cười nhìn ta

Ta ủ rũ nhìn nàng, mặt đỏ không còn bộ dạng, nghĩ đến ta lớn chừng này rồi, còn chưa bị ai trêu chọc nhiều như vậy. Nhìn Thỏ Thỏ cười đắc ý, mặt ta liền trầm xuống, có chuyện tuyệt đối có chuyện. Chứ không phải lúc Thỏ Thỏ về nhà mẹ đã đem theo pháp bảo gì, mới khiến cho nàng không lo ngại gì mà khi dễ ta chứ?

"Cô đang nghĩ gì vậy?"

Thấy ta không có phản ứng, Thỏ Thỏ hờn dỗi nhìn ta, ánh mắt xẹt qua vẻ chán ghét.

Ta không nói lời nào, nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát Thỏ Thỏ. Nhìn bộ dạng này, ngoại trừ kiều mị, một chút cũng không có gì biến hóa, nhất định là! nhất định là có pháp bảo gì đó. Thỏ Thỏ thấy ta soi mói, gò má dần đỏ lên, ánh mắt càng thêm ôn nhu, nhu đến mức có thể chảy nước, nhu đến lòng ta cùng mềm đi

"Thỏ Thỏ a ~"

Ta không có ý tốt gần sát nàng, duỗi tay nắm chặt cánh tay nhỏ bé hơi lạnh của nàng, quả nhiên Thỏ Thỏ vẫn đỏ mặt như trước, nhìn ta nắm tay nàng, trong mắt nổi lên tiếu ý.

Ta ho khan một tiếng, bắt cái tâm của mình bị câu đi quay về, vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, chớp chớp mắt nhìn nàng, bắt đầu dụ dỗ

"Thỏ Thỏ, lần này cô về động, Mỗ Mỗ và Hồng Nhi khẳng định dạy cô không ít chuyện ở nhân gian a."

Thỏ Thỏ gật đầu, nhìn ta

"Mỗ Mỗ không nói gì, nhưng Hồng Nhi nói rất nhiều."

Ta nắm chặt quyền, quả nhiên, lại là con hồ ly ngu ngốc kia! Phân rõ thực lực quân địch xong, ta ngửa đầu, tiếp tục dụ dỗ

"Nàng, dạy cô cái gì?"

"Dạy tôi cái gì?"

Thỏ Thỏ chớp mắt nhìn ta, dường như muốn nhìn thấu lòng ta, ta sớm đoán được nàng sẽ như vậy, vươn tay che mắt nàng lại

"Không cho phép đọc suy nghĩ! nói đi, dạy cô cái gì?"

Thỏ Thỏ nhếch miệng biên độ lớn hơn, nàng giơ tay lên, kéo bàn tay đang che mắt của ta ra, nhu nhu hỏi

"Nhược Nhược, cô... cô thật sự muốn biết?"

Nghe âm thanh nàng giảo hoạt, nhìn khuôn mặt nhỏ nàng đỏ ửng, tay ta như lửa đốt vội rút về, nháy mắt mặt đỏ lên, lắc đầu, quệt miệng lầm bầm

"Nàng một con mị hồ thì có cái gì mà tốt hay quan trọng đâu, Thỏ Thỏ, cô thực sự theo nàng học xấu."

"Tôi không biết a, còn chưa có thực hành qua."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thỏ Thỏ đỏ bừng nhìn ta. Ta ngẩng đầu lên, nhìn biểu tình ngây thơ của nàng, suýt chút nữa từ trên giường ngã chổng vó.

"Ách, còn chưa có thực tiễn, không có thực tiễn."

Lời nói ta không được mạch lạc, nhịp tim kịch liệt, trộm liếc Thỏ Thỏ, người ta còn xấu hổ nhiều hơn, đầu cũng không ngẩng lên, ta nhìn chằm chằm một hồi, nhếch miệng cười, mừng thầm xem như ta đã thấy rõ rồi! Đây là không có kinh nghiệm thực tiễn, chỉ biết lí luận suông, dùng công phu bộ da lừa gạt ta đây đúng là một cái thiếu nữ không hề ngây thơ lưu manh thỏ!

Mặc dù đã thăm dò được toàn bộ nội tình của Thỏ Thỏ, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, vẫn quyết định vẫn nên hành sự cẩn thận

"Thỏ Thỏ a --"

"Hửm?"

Thỏ Thỏ cười ta

"Cô, Hồng Nhi kia có cho cô pháp bảo gì không?"

Nói xong, ta không chớp mắt nhìn Thỏ Thỏ, cẩn thận quan sát nét mặt của nàng. Thỏ Thỏ bĩu cánh môi thơm lên, lông mày nhỏ bé nhíu lại

"Pháp bảo?"

"Đúng vậy, cô xuống núi nàng có cho cô cái gì không?"

Ta cực kỳ kiên nhẫn hướng dẫn, Thỏ Thỏ cúi đầu nhíu mày suy nghĩ, một lát sau, đôi mắt sáng ngời ngẩng đầu nhìn ta

"Phải rồi, có Nhược Nhược, nếu cô không nhắc tôi cũng quên mất, cô thật thông minh!"

"Ha ha, đúng vậy, thông minh..."

Ta chột dạ đáp trả, con mắt vẫn trực câu nhìn Thỏ Thỏ chằm chằm, chỉ thấy Thỏ Thỏ cúi đầu, từ trong áo tay móc ra một cuộn công văn nhìn như thời cổ đại, để trước mắt ta, nàng ấy chợt sáng mắt nhìn ta

"Phải, chính là cái này!"

Ta nghiêm túc gật đầu, tỉ mỉ nhìn chằm chằm cuộn giấy cân nhắc, cái này là cái gì? bí tịch võ công hay là phương pháp hạ độc gì? hay là -- hay là cái mà ta đã thèm có từ lâu Đông Cung Đồ? ước chừng ta phí hết tâm tư suy đoán vô cùng cực khổ, Thỏ Thỏ nhìn ta cười, tự tay hào phóng mở cuộn tranh thần bí ra cho ta xem.

Khi nhìn thấy cuộn tranh kia vừa mở ra, lòng ta như có lửa sẵn giận ngay, suýt chút nữa giận đến phun máu

Thỏ Thỏ thật ra không thèm để ý đến, cười vô cùng vui vẻ, đưa tay chỉ cuộn tranh nhìn ta

"Nhược Nhược, cô xem thử cô có hiểu không? bắt đầu từ ngày mai thi hành đi."

Ta im lặng thở dài, chân mày nhíu lại, cầm lên cuộn tranh, hàng thứ nhất trên cuộn tranh, là một hàng chữ viết xiêu vẹo:

Cà rốt thập bát xào, xào xào canh mạnh khỏe!

Tác giả có lời muốn nói: muốn lên Tấn Giang thật không dễ dàng, tiểu thụ ở đây cũng kiêu ngạo, quất cũng không vừa...