Sai lầm của Lâm Đại Minh chính là quá tự tin vào chính mình và đánh giá Cố Thương quá thấp. Hắn đã nghĩ sau một thời gian quen biết nhau, ít nhiều cô cũng hiểu hắn là người như thế nào. Khi nghe hắn nói câu đó, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Nhưng vốn dĩ, ngay từ lúc ban đầu Cố Thương luôn luôn chống đối hắn. Và hiện tại cũng vậy...
Cố Thương đi lùi lại vài bước, tay giơ ngón giữa nhếch môi cười thách thức: "Ở đây đông người, bạn làm được gì nào."
Hắc Cẩu dẹp bỏ hình tượng trầm lạnh thường ngày, lộ liễu trố mắt kinh ngạc nhìn Cố Thương. Thách thức Lâm Đại Minh là con đường chết nhanh nhất. Có thể, Lâm Đại Minh đã yêu cô nhưng hắn vốn không phải kẻ lụy tình, sẽ không vì một con đàn bà mà phá vỡ nguyên tắc.
Cố Thương nào suy nghĩ được nhiều như thế, toan xoay người co giò bỏ chạy thì bị Lâm Đại Minh tóm lại một cách dễ dàng. Người cô vừa ngắn vừa bé, thoắt cái bị Lâm Đại Minh vắt lên vai vác đi như vác một bao cát.
"Bỏ xuống, người ta cười tôi kìa!!" Cố Thương hai tay đấm thùm thụp vào lưng Lâm Đại Minh tức giận ra lệnh. Ngước nhìn về phía xa xa, thấy Phạm Anh Kiệt đang đi về phía này cô càng thêm hoảng hốt, trong lòng càng rối ren. Cô vội cúi xuống nhìn dọc tấm lưng trần cao dài của Lâm Đại Minh che đi nỗi xấu hổ tột cùng: "Anh muốn làm gì? Bỏ tôi xuống!"
Lâm Đại Minh cười nhạt, dâʍ ɖu͙© nói: "Phá trinh cô."
"..."
Những khách du lịch xung quanh nhìn thấy tình cảnh Cố Thương lúc này chỉ chỏ bàn tán một cách hào hứng nhất. Có người sẵn điện thoại trong tay, lén trộm chụp vài tấm.
Dù Cố Thương vừa giãy đành đạch vừa đánh đấm vào lưng hắn lia lịa, Lâm Đại Minh vẫn vững trãi vác cô trên vai. Cố Thương bất lực há miệng, ghim những chiếc răng sắc bén vào vai hắn, lực cắn rất mạnh đến mức chảy cả máu. Lâm Đại Minh như chẳng có gì xảy ra, ung dung vác cô sải chân bước đi.
"Mày bỏ người yêu tao xuống!" Phạm Anh Kiệt bước nhanh về phía Lâm Đại Minh tức giận quát lớn. Hắn ngay lập tức bị Bạch Cẩu cản lại, Phạm Anh Kiệt long sòng sọc mắt trừng mắt lườm Bạch Cẩu cảnh cáo. Nhưng Bạch Cẩu là ai, hắn không bao giờ biết, chỉ biết Bạch Cẩu vẫn cười phớ lớ đầy coi thường đẩy mạnh vai hắn ép hắn lùi lại vài bước.
Cố Thương nghe vậy, nhả răng khỏi bả vai Lâm Đại Minh để lại giấu răng sâu hoắm, máu đỏ trào ra chảy dọc bờ lưng hắn. Da Lâm Đại Minh không quá ngăm cũng chẳng quá trắng, lại khiến dòng máu đỏ tươi nổi bật rõ rệt. Cố Thương tiếp tục đấm mạnh vào vai hắn, tức tối gắt gỏng: "Người yêu tôi ở kia, mau thả tôi xuống."
Sắc mặt Lâm Đại Minh càng lúc càng u ám, vứt Cố Thương đổ vào người Hắc Cẩu lạnh lùng ra lệnh: "Đưa đi."
Hắc Cẩu theo phản xạ chụp lấy Cố Thương, gật đầu cung kính đáp một tiếng rồi kéo cô rời đi trước. Thấy cô ngoan cố chống đối, hắn hạ giọng nhắc nhở: "Em muốn thằng đó chết sớm à?"
Cố Thương khựng lại, lắc lắc đầu. Hơi ngoái người nhìn lại phía sau, thì thấy Lâm Đại Minh nói gì đó với Phạm Anh Kiệt rồi kéo nhau bỏ đi. Cô ngước nhìn Hắc Cẩu như muốn dò hỏi.
Hắc Cẩu: "Em ngoan ngoãn về khách sạn, tôi đảm bảo thằng Kiệt sẽ an toàn."
Còn an toàn kiểu nào thì tôi không chắc!
Cố Thương nghi hoặc nhìn Hắc Cẩu không chớp mắt, một hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu. Cùng Hắc Cẩu ngồi lên một xe điện vừa thuê, trở về khách sạn Hùng Tráng. Trong lòng không khỏi bồn chồn lo lắng.
***
Lâm Đại Minh đứng đối diện Phạm Anh Kiệt, nhếch môi cười khẩy: "Rất nhanh, người yêu mày là của tao."
Phạm Anh Kiệt không hề tỏ ra sợ sệt, cười nhạt: "Mày mắc bệnh hoang tưởng?"
Lâm Đại Minh tay này cầm cổ tay kia, một tay vo lại thành quyền thoạt nhìn nhẹ nhàng thả lỏng, nhưng thực chất rất gắt gao. Bất cứ lúc nào cũng có thể đưa về phía trước một cú dứt điểm. Mắt đen như ngọc, lạnh lẽo liếc qua sắc thái điềm đạm của Phạm Anh Kiệt: "Nơi này đông người, theo tao." Lâm Đại Minh lén ngoái đầu nhìn Cố Thương, ánh mắt càng thêm sắc bén. Nói xong, hắn quay người bỏ đi trước.
Lâm Đại Minh là một kẻ thức thời thông minh. Thể hiện tại chốn đông người không phải là bản lĩnh, đó là một sự ngu xuẩn đáng khinh bỉ. Một kẻ làm việc phạm pháp giữa chốn đông người, hắn có thông minh đến mấy thì cũng chẳng kéo dài thời gian phải ngồi sau cửa sắt được bao nhiêu. Hắn biết đâu là điểm lợi, đâu là điểm hại. Chỉ cần hắn được sống tốt, bất kể giở mọi thủ đoạn bẩn thỉu nhất hắn cũng có thể thuần thục mà làm.
Phạm Anh Kiệt dù không muốn cũng phải đi, bởi Bạch Cẩu đứng phía sau thô bạo đẩy hắn về phía trước ép hắn đi theo Lâm Đại Minh. Rất nhanh, hắn lấy lại bình tĩnh hất mạnh tay Bạch Cẩu ra, tự mình bước đi. Hắn rút lui chính là chịu thua thằng ranh kém hắn ba tuổi này, đồng thời tự tay đẩy Cố Thương vào lòng Lâm Đại Minh. Hắn dành sự chân thành nhất để yêu cô, muốn bảo bọc cô cả đời. Thằng Minh này thì là cái đách gì mà dám chen chân vào hai người bọn hắn? Đều là đàn ông, hắn không thể tỏ ra sợ sệt phải nghênh ngang tiếp nhận mọi lời thách thức mới phải!
Phạm Anh Kiệt bị Lâm Đại Minh đưa đến một quán bar có tiếng tại Nha Trang. Hắn là một công dân bình thường, cùng lắm chỉ đi karaoke, chưa từng tới nơi sa hoa như thế này. Phạm Anh Kiệt chỉ biết chăm chỉ đi làm, chịu khó tăng ca, nào biết thế nào là sinh tồn, thế nào là che giấu cảm xúc. Hắn không khỏi thấy kinh ngạc khi đặt chân vào nơi này.
Nơi này hội tụ đủ loại con người. Từ đám đàn ông nhiều tiền, đến các gái với thân hình bốc lửa. Từ đám thanh thiếu niên, cậu ấm cô chiêu đến đám trung niên quý ông quý bà. Từ sang giàu đến nghèo hèn. À, nghèo hèn chắc để ám chỉ một mình Phạm Anh Kiệt.
Lại nhìn Lâm Đại Minh vẫn trong phong cách đi biển, quần đùi, ở trần kiêu ngạo thẳng lưng, ngẩng cao đầu tiến về phía trước. Phạm Anh Kiệt không khỏi tò mò, rốt cuộc thằng ranh này là người như thế nào? Nó có vẻ rất rõ những nơi này, hơn hết thái độ Lâm Đại Minh rất thờ ơ dường như những nơi như vậy đối với hắn quá đỗi quen thuộc. Thậm chí là nhàm chán.
Lâm Đại Minh vào bar với phong cách chẳng giống ai nhưng lại thu hút không biết bao ánh nhìn. Bởi thần thái của kẻ bề trên, kiêu ngạo lạnh lùng. Bởi vóc dáng cao ráo, bởi dung mạo tuấn tú chết người. Khác hẳn với Phạm Anh Kiệt, bọn họ nhìn Lâm Đại Minh với sự hiếu kỳ ngưỡng mộ bao nhiêu thì nhìn hắn với sự khinh thường bấy nhiêu.
Phạm Anh Kiệt đã cố giữ bình tĩnh, cố kiểm soát cảm xúc bản thân. Nhưng lại chẳng giấu được nỗi hoang mang trong đôi mắt...
Bạch Cẩu đi ngay sau lưng Phạm Anh Kiệt, khác hẳn bộ dạng tưng tửng thường ngày. Giờ đây trông hắn ngập tràn sự nguy hiểm khó nói...
Đi dọc hành lang một đoạn đường dài, Lâm Đại Minh đẩy cửa một phòng đi vào. Phạm Anh Kiệt, Bạch Cẩu bước theo sau.
Sắc mặt Phạm Anh Kiệt hơi tái đi khi thấy bên trong phòng này không chỉ có ba người bọn hắn, mà vốn dĩ nơi này xuất hiện rất nhiều người. Hơn hết đều thuộc tầng lớp giang hồ...
Đặc biệt hơn, trên mặt bàn ngoài rượu và hoa quả ra còn có những bình thủy tinh, dao, súng. Lòng Phạm Anh Kiệt bất giác run rẩy...
***
Lâm Đại Minh vừa mở cửa phòng khách sạn số 311 ra đã trông thấy người nào đó đang bầy bừa bánh kẹo lên giường, ung dung ngồi ăn. Như thể, cô chưa từng bị giam lại chỗ này vào vài giờ trước.
Cố Thương vừa cho thêm miếng bim bim vào miệng, nhai nhóp nhép. Nghe thấy tiếng động, theo bản năng quay ra cửa nhìn rồi quay phắt mặt đi hướng khác. Ngang ngược công khai ghét bỏ hắn.
Hắn lạnh lùng đóng cửa lại, đi về phía giường chộp lấy Cố Thương đang muốn bỏ chạy không nói một lời hôn cô một cái, hôn cho chán hắn lục quần áo trong balo đi vào trong phòng tắm khóa cửa lại. Hạ mắt nhìn túp lều nhỏ giữa chân, Lâm Đại Minh hừ lạnh vứt quần áo lên bồn rửa mặt, xả vòi sen.
Cố Thương có biết cô quyến rũ nhất là lúc vừa tắm xong không? Trên người cô tỏa ra mùi sữa tắm, dầu gội tinh khiết sạch sẽ, làn da trắng nõn mát lạnh. Ngay từ khi vừa bước vào phòng, điều hòa trên cao càng làm sự thơm tho ấy lan tỏa khắp phòng, vấn vào khoang mũi Lâm Đại Minh làm hắn rạo rực, làm du͙© vọиɠ trong hắn thức giấc. Hắn thật sự muốn đè cô ra ngay lập tức, ép cô trải qua đủ lại tư thế, ép cô hạ cái tôi cao ngất xuống mà cầu xin hắn.
Nhưng sự tinh khiết sạch sẽ trên người Cố Thương không cho phép hắn làm vậy. Lâm Đại Minh nhìn mình trong gương, lạnh lùng thở hắt ra. So với cô, hắn bẩn thỉu và bốc mùi hơn rất nhiều sao có thể đem thứ dơ bẩn này phá hủy sự sạch sẽ đẹp đẽ ấy.
Cuộc đời hắn chỉ nhuốm mùi hôi tanh của máu, của những việc làm phạm pháp. Có được cô trong tay chính là điều sạch sẽ duy nhất hắn có.
Minh, mày thay đổi quá nhiều!
Lúc Lâm Đại Minh tắm xong cũng là lúc đống bánh kẹo trên giường bị Cố Thương ăn hết một nửa, vỏ bánh kẹo nhét trong cái túi to vứt trên chốc tủ. Cô vừa nhóp nhép nhai vừa cúi nhìn điện thoại, một tay bấm nhoay nhoáy gửi đi cho ai đó. Hắn lặng lẽ đến bên cạnh, giật gói bim bim còn mới trên tay Cố Thương liếc qua bên trong, lấy một cái bỏ miệng nhai.
Cố Thương bị cướp mất gói bim bim, vẫn không có phản ứng. Điềm đạm quờ tay trên không trung mấp máy mò lại. Lâm Đại Minh tự hỏi, dây thần kinh phản ứng của cô đã bị cắt mất khi vừa sinh ra sao? Đáng lý ra, trong trường hợp này cô sẽ kích động nhìn hắn, tức giận quát tháo. Vậy mà lại tỏ ra bình tĩnh như thể hắn là một thằng bạn của cô không hơn không kém.
Thằng bạn? Không, phải nói là như thể hắn là chồng của cô mới đúng!
Lâm Đại Minh hài lòng với suy nghĩ của mình, bắt lấy tay Cố Thương, hạ mình ngồi xuống giường ôm lấy cô từ phía sau. Liếc nhìn vào màn hình điện thoại trên tay cô, thấy cô đang nhắn tin với Phạm Anh Kiệt. Ánh mắt hắn phút chốc lạnh đi.
Cố Thương bực mình lết mông ngồi tránh xa Lâm Đại Minh một quãng, thấy hắn ngoan cố giữ cô lại trong lòng cô càng thêm khó chịu ra mặt hơi ngoái lại nhìn hắn quát: "Anh bị dở à, buông ra."
Lâm Đại Minh nhìn cô, nhếch môi lẩm bẩm: "Dở mới yêu cô."
Cố Thương làm như không nghe thấy, giật lại gói bim bim trong tay Lâm Đại Minh khinh bỉ nói: "Anh làm gì Kiệt nhà tôi vậy?"
Lâm Đại Minh tức tối siết chặt tay, ép cô dựa sáp vào ngực. Hận không thể khảm cô vào trong thân thể mình, cười lạnh: "Cô rất thích chọc tức tôi."
Kiệt nhà tôi?
"Anh bị điên à, tôi chẳng làm gì anh mà tức cả." Cố Thương gân cổ cãi, cầm tay Lâm Đại Minh muốn nhấc khỏi bụng mình nhưng không được. Cô bất lực thở hắt ra, bốc bim bim trong túi bỏ miệng ngấu nghiến nhai.
"Cô làm tôi ghen." Hắn hạ giọng nói.
"Ghen?" Cố Thương kinh ngạc thốt lên, khinh ghét nhìn hắn, mỉa mai: "Anh có quyền gì để ghen? Anh chẳng là gì của tôi cả."
"Thương!" Lâm Đại Minh gằn giọng, âm điệu tức giận hơi lớn tiếng. Hắn thô bạo xoay người cô lại, ôm lấy đôi vai cô ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Cố Thương ghét bỏ nhìn đi hướng khác, hắn quát: "Nhìn thẳng vào mắt tôi!"
Cô không nói gì, nhắm chặt mắt lại. Một mặt khinh ghét. Điều này càng làm Lâm Đại Minh thêm cuồng nộ: "Mở mắt, nhìn tôi!"
Cố Thương cứng đầu không làm theo. Lâm Đại Minh kéo mạnh cô áp sát mặt mình với mặt cô, gằn từng câu từng chữ: "Nghe lời hay bị hϊếp?"
Cố Thương nghe vậy miễn cưỡng mở mắt, hằn học nhìn Lâm Đại Minh hét thẳng vào mặt hắn: "Đủ rồi đấy! Tôi chẳng làm gì anh cả. Không gây thù chuốc oán với anh, không nợ tiền anh cũng không ăn hết cơm của anh. Anh buông tha cho tôi đi!"
"Được!" Lâm Đại Minh gật đầu, buông tay khỏi người Cố Thương. Hững hờ nhìn cô: "Ngoan ngoãn ngủ cùng tôi một đêm, tôi để cô đi."
"Anh coi tôi là đĩ à?" Cố Thương tức giận vứt gói bim bim trong tay về phía Lâm Đại Minh, hắn nhẹ nhàng lách người tránh đi. Gói bim bim vυ"t qua, rơi xuống sàn văng những miếng snack lung tung khắp nơi.
Hắn cười cười: "Không muốn?"
"Không đời nào!"
"Chừng nào cô chưa tự nguyện ngủ cùng tôi một đêm, tôi còn bám cô dài dài."
Cố Thương nhe răng cười hì hì: "Sời! Ngủ một đêm thì dễ rồi. Chờ tôi đánh răng xong đã nhe."
Lâm Đại Minh nhếch môi cười khẩy: "Cô làm gì cũng ngu, chỉ có giả ngu là giỏi."
"Há?"
"Làʍ t̠ìиɦ với tôi, tôi tha cho cô." Biết cái não bé tẹo kia đang suy tính xem làm thế nào để giả ngu tiếp. Lâm Đại Minh ngay lập tức chặn lại: "Nếu không biết, tôi tự làm. Cô chỉ cần ngoan ngoãn nằm im là được."
Cố Thương vội ngồi lùi lại phía sau, nhìn hắn nói: "Tôi chẳng có gì cả. Ngực lép mông xép..." Cô nhiệt tình ôm lấy hai bầu ngực nhỏ xinh của mình minh họa.
Lâm Đại Minh bật cười, chụp lấy chân Cố Thương lôi xềnh xệch về phía mình. Mặc cô hoảng hốt kêu lên, mặc cô gồng mình chống đối. Hắn chống một tay xuống cạnh hông cô, một tay chụp lấy ngực cô bóp nhẹ, vô sỉ nói: "Mông ngực nhỏ vì thiếu sự chăm sóc của tôi."
Cố Thương ngả người về phía sau, một tay chống về phía sau đỡ thân, một tay nắm cổ tay đang nổi gân của Lâm Đại Minh muốn kéo ra: "Tôi còn xấu nữa..."
"Tắt đèn, xấu đẹp như nhau."
"Tôi còn rất ngu..."
Lâm Đại Minh chạm tay vào phần giữa chân Cố Thương nhẹ vuốt ve, theo phản xạ cô kẹp chặt hai bên đùi lại trừng mắt nhìn hắn. Hắn ép cô phải dựa vào thành giường, nhếch môi cười gian hôn xuống cổ cô khẽ thì thào: "Cô còn trinh nữa."
Cô biết cô có la hét phản kháng cũng chẳng làm được gì, Cố Thương bật cười phũ phàng nói: "Tôi mất rồi."
Lâm Đại Minh bình tĩnh luồn tay qua cạp quần cô, thấy thân thể cô vô thức co giật run rẩy càng làm hắn thêm rạo rực. Chạm tay lên trên lớp qυầи ɭóŧ mềm mại, gián tiếp chạm vào hoa nhỏ mê hoặc. Nâng mắt đυ.c ngầu du͙© vọиɠ nhìn cô: "Thử là biết."
"..."