Chương 4: Say tình

Nhìn chiếc vali mở toang chìa ra trước mắt, bên trong có hai hàng cọc tiền 500 mới cứng xếp ngay ngắn, mỗi hàng năm tệp. Lâm Đại Minh một chút cũng không hài lòng ngước nhìn lão trung niên râu rậm hai mép đầu đội mũ nồi xám tro ngồi ghế bên cạnh. Lão mặc áo phông khoác ngoài áo da, kết hợp với quần Âu và giày da đen nhìn qua đã biết toàn đồ đắt tiền. Có thể thấy lão là một nhân vật có tầm cỡ, nhưng Lâm Đại Minh thấy lão ta phì phèo điếu xì gà liền cảm thấy nhức mắt.

“Năm trăm triệu cho ba đứa!” Tay cầm xì gà, Lý Cung Lương hà hơi thả làn khói huyễn hoặc dưới ánh đèn bảy sắc đang quay cuồng. Lại quay sang ba cô gái nằm ngủ gục dưới đất mà không hay rằng số phận của cô sẽ thế nào.

“Quá rẻ!” Lâm Đại Minh lạnh lùng phun ra hai từ. Hắn thảnh thơi ngả lưng ra sau ghế sofa, hắn ném tia coi thường về phía lão già trước mặt.

“Như này quá lời cho mày rồi đấy Minh!” Mặc dù Lý Cung Lương đang rất khó chịu nhưng vẫn cố bày ra vẻ mặt hoà nhã nhất. Lão đẩy xì gà ra tận mép miệng, xê mông ngồi sát vào đầu ghế sofa lại gần Lâm Đại Minh hơn, gác khuỷu tay lên vịn ghế cười xã giao: “Hơn nữa bọn mày còn thịt chúng nó rồi...”

”Một tỷ!” Lâm Đại Minh một chút cũng không bận tâm hắn tiếp lời. Có vẻ như lão ta đang đạt tới giới hạn của mình.

Biết chủ đang nóng, đàn em của lão tập hợp đứng xếp hàng ngay trước mặt Lâm Đại Minh. Rõ ràng đang gián tiếp khiêu chiến.

Mà bên cạnh Lâm Đại Minh cũng chỉ có mỗi Hắc Cẩu và Bạch Cẩu. Hai người bọn hắn ngửi được mùi nguy hiểm, để tay sẵn ra sau cạp quần, nắm cán khẩu súng lục lúc nào cũng mang theo bên người. Chuẩn bị nghênh chiến.

Lâm Đại Minh biết rõ điều đó nhưng lại tỏ ra không có gì. Hắn phẩy tay ra hiệu, Hắc Cẩu hiểu ý cúi người rót cho hắn ly rượu vang. Đón nhận ly rượu từ Hắc Cẩu, Lâm Đại Minh trầm ngâm ngắm chất lỏng màu tím đậm huyễn hoặc dưới ánh sáng muôn màu cùng tiếng nhạc sập sình tại hộp đêm Say Tình này. Giống như viên thạch anh tím, lạnh lùng toả ra sự đẹp đẽ giữa một nơi nhiễm bụi trần như vậy.

Lắc lắc ly rượu, Lâm Đại Minh đưa lên miệng từ từ thưởng thức.

Lâm Đại Minh thầm tán thưởng, khẽ lướt qua mác chai rượu còn đặt trên bàn. Thì ra là rượu vang Pháp La Force De L’age. Một loại rượu không quá đắt, nhưng cũng không tồi!

“Bảy trăm? Thế nào? Được không Minh?” Lý Cung Lương cùng đàn em chứng kiến một màn Lâm Đại Minh nhàn nhã thưởng rượu như ông chủ ngồi trên cao. Không giữ nổi kiên nhẫn, lão cắn răng nâng giá.

“Được!” Lâm Đại Minh đặt ly rượu xuống bàn, hắn đứng dậy một mạch bỏ đi trước. Bạch Cẩu và Hắc Cẩu ở lại đếm tiền sau đó cũng mang theo vali tiền mà rời đi.

“Ranh con mất dạy! Tưởng bố sợ mày à!” Sau khi Lâm Đại Minh cùng đàn em khuất bóng. Lý Cung Lương tức giận gằn giọng, đập mạnh tay xuống bàn khiến rượu trong chai sóng sánh. Ly và chai rượu vang va chạm nhau phát ra tiếng l"eng keng" trong veo nhưng lại mang theo ý vị phẫn nộ tột cùng của lão.

“Sao ông chủ không trừ khử nó?” Thằng đàn em bực dọc thay chủ mình ngay sau đó được các anh em bên cạnh lên tiếng đồng tình. Hắn nhìn thấy Lý Cung Lương không nói gì, nhưng ánh mắt lão sắc lẻm như thể hận không thể gϊếŧ chết kẻ ngang ngược kia. Hắn vẫn chưa ngửi được mùi nguy hiểm, thản nhiên nói tiếp: “Chỉ cần ông chủ ra lệnh, chúng em sẽ khiến thằng đó sống không bằng chết!”

“Đúng đó! Đúng đó! Thằng nhãi ranh đó miệng còn hôi sữa, mặt mũi non nớt chỉ cần hai người cũng đủ dần nó ra bã!”

...

Bọn đàn em mỗi người một câu để bày tỏ sự bức xúc cho lão đại. Ai mà không biết đất Hội Nà này Lý Cung Lương tung hoành ngang dọc, ai nghe tên cũng phải sợ. Trong tay sở hữu Say Tình mỗi đêm kiếm hàng trăm triệu. Vậy mà lại để một thằng ranh con ra ra vào vào, ngông cuồng vô phép tắc như Lâm Đại Minh!

“Im đi!” Lý Cung Lương quát lên. Lão cầm cây gậy khắc hình đầu hổ chống mạnh xuống đất phát ra tiếng chói tai. Toàn bộ đàn em im phăng phắc, dù cho tiếng nhạc vẫn sập sình nhưng không đủ xua đi không khí bức bách hiện tại: “Chúng mày thì biết gì?”

Lý Cung Lương đứng dậy túm cổ áo thằng đàn em thân cận của mình kéo lại gần, lão trừng lớn mắt nhìn hắn: “Mày theo tao bao lâu rồi Triết?!”

“12 năm...” Nam Triết dè trừng đáp. Vừa dứt câu hắn bị Lý Cung Lương đấm mạnh liên tục vào bụng đến mức chảy cả máu mồm, hắn ngã ngửa xuống sàn. Còn bọn đàn em kia lại chẳng dám đỡ mặc hắn lăn lộn trong cơn đau. Bọn chúng quỳ sạp xuống, không dám ngẩng mặt lên nhìn chủ.

“Mày theo tao lâu như vậy mà không khôn lên chút nào à? Vô dụng!” Lý Cung Lương đạp thêm một phát vào bụng Nam Triết khiến hắn đau đớn ôm thân co rúm lại: “Tuy bên cạnh thằng ranh đó chỉ có hai con chó không có nghĩa với lũ ăn hại như chúng mày hạ được nó.”

Răng Lý Cung Lương nghiến chặt vào nhau, đôi mắt lão hằn gân đỏ phẫn nộ.

Thân phận Lâm Đại Minh là một bí ẩn. Lý Cung Lương đã cố cho người điều tra, ngoài biết hắn là một thằng lang thang mọi tội ác đều có thể làm ra còn lại đều là một ẩn số. Bên cạnh Lâm Đại Minh luôn theo sát Hắc Bạch Song Cẩu, chỉ với ba người thôi mà khó lòng đối phó. Lão nghĩ, nếu như Lâm Đại Minh nắm trong tay một thế lực ngầm, chắc chắn người gặp bất lợi là lão!

Hơn nữa, Lâm Đại Minh rất giỏi trong việc tìm con mồi. Tuy rằng hắn sẽ "ăn" trước khi đem tới giao dịch, nhưng không phủ nhận tất cả đều là cực phẩm!

Lý Cung Lương nhìn xuống ba con thỏ nhỏ còn đang say giấc, lão phất tay gọi Nam Triết:

“Mày đưa bọn này đi!” Lão nhìn ba cô gái bị vác trên vài ba thằng đàn em như những bao tải, mắt lão bắn ra tia lửa giận: “Một lũ đàn bà rẻ rách. Bọn mày chỉ có tác dụng khi ở trên giường, ngoan ngoãn dùng thân thể chúng mày mà cống hiến. Ba con ranh chẳng đáng 700 triệu của tao!”

***

Nơi Lâm Đại Minh cùng đồng bọn ở nằm tại một ngã rẽ ngoài vùng ngoại ô, tách biệt hẳn với thành phố sầm uất bên ngoài. Lối vào chỉ đủ duy nhất một chiếc xe hơi đi vào. Con đường bê tông ngoằn ngoèo uốn lượn như một con trăn dài 40 mét; hai bên đường là hai cái hồ nước lớn trải dài tới tận cổng nhà. Vì để tránh hai tên đàn em say rượu đi loạng choạng rơi xuống hồ, Lâm Đại Minh đã dựng lan can dọc cả hai bên đường đi.

Cả con đường dài như vậy lại chỉ có năm cột đèn sole cắm dọc hai bên. Bóng đèn thì chập trờn không rõ lối đi.

Đi sâu hơn vào trong sẽ chỉ thấy một căn nhà bốn gian, nằm độc lập cả một vùng lãnh thổ rộng lớn. Bởi vốn dĩ, căn nhà Lâm Đại Minh ở hiện nay là được tu sửa lại từ một căn nhà hoang. Nói là nhà hoang vậy thôi, cả vùng đất ở nơi này rộng hơn 20ha đều thuộc tài sản đất đai của Lâm Đại Minh.

Vì ở đây đất xấu, trong căn nhà hoang này lại từng có người chết âm khí nặng nề nên khi Lâm Đại Minh mua lại giá cả cũng đặc biệt rẻ. Mặc dù hắn không tin vào ba cái chuyện ma cỏ gì gì đó, nhưng ông bà có câu "có thờ có kiêng, có kiêng có lành". Hắn đã xây một căn miếu nhỏ đặt trong vườn, nhằm thờ cúng người nào đó yểu mệnh tại đây. Hắn sống ở đây cũng đã gần 5 năm vẫn rất yên ổn, không có gì bất thường xảy ra cả.

Như đã nói, Lâm Đại Minh không tin ba cái chuyện ma cỏ nên tần xuất hắn thắp hương cho miếu nhỏ rất ít. Một lần đầu năm, một lần vào "kỷ niệm" ngày hắn tới mua đất, ba mươi ngày rằm tháng 7 và một ngày cuối năm. Những ngày rằm, hay đầu tháng hắn đều bỏ qua. Mà hắn làm gì cúng bái cho đàng hoàng, cắm hương vào hũ rồi quay lưng bỏ đi không quà bánh, không hoa quả, không vái lạy. Riêng vào rằm tháng 7 ngày hai lần trưa tối, hoặc là hắn hoặc là đàn em cứ trước bữa ăn đều để lên một bát cơm trắng, một đôi đũa cùng chút đồ ăn của bữa đó.

Đôi khi bọn hắn không ăn ở nhà thì cho "người kia" nhịn đói.

Tại sao một kẻ không mê tín dị đoan như hắn lại làm chuyện này? Là vì cách đây 4 năm, người chết oan uổng ở đây thấy Lâm Đại Minh lập miếu coi mình như thân thích thì cảm động, thỉnh thoảng vào trong mơ báo mộng cho hắn.

Hóa ra đó là một nhà ba người lớn bé, thông qua giấc mộng bọn họ nhờ Lâm Đại Minh báo thù hộ. Gϊếŧ người đối với hắn là việc đơn giản, rất nhanh đã tìm ra kẻ đã hại gia đình nhà này chết thảm, một phát súng gϊếŧ chết.

Gia đình chết oan uổng mãn nguyện đi đầu thai, hiện giờ Lâm Đại Minh cũng đã cho người phá cái miếu nhỏ đó rồi.

Căn nhà hoang đó được Lâm Đại Minh chát lại xi măng, quét vôi, quét sơn, mái nhà được lợp lại hoàn toàn, sửa lại đường điện, ống dẫn nước... nhưng là sửa bên trong, còn bề ngoài vẫn rách nát như cũ, có thể coi như hắn đang ngụy trang cho nơi hắn ở.

Căn nhà này có một cửa chính và một cửa phụ (từng có cửa sổ nhưng bị Lâm Đại Minh bịt lại). Đứng từ cửa nhà nhìn vào trong, nhìn sang phía bên phải sẽ thấy hai cái đệm cũ đặt trên bốn tấm phản giường để dưới đất, kê sát chiều dọc bức tường. Kích thước hai tấm đệm cộng lại là: chiều dài năm mét dưỡi, chiều rộng hai mét dưỡi. Chăn gối bên trên thì lộn xộn, vài ba chỗ xuất hiện vết mốc.

Tiếp tục từ cửa nhìn sang bên trái lệch khoảng một mét sẽ bắt gặp bộ ghế sofa rách nát tả tơi, cùng chiếc bàn làm bằng ba lốp xe hơi dán chồng lên nhau và một miếng kính dày 2m cắt thành khối tròn làm mặt bàn. Nhìn tiếp về phía bên trái, sâu hơn một chút sẽ thấy hai lối đi song song.

Lối đi thứ nhất dọc theo hướng chiếc ghế sofa rách dài là gian nhà bếp, trên tường treo trạn innox cũ ba ngăn; bên trong đầy đủ bát đĩa, thìa đũa. Ở dưới kệ bếp hình chữ L xoay về phía bên phải, phần hàng ngang lắp đặt bồn rửa đôi; trên bề mặt kệ đầy đủ đồ dùng rửa bát, nước rửa tay, dao thớt, xoong nồi chảo,...; phần hàng dọc để bếp ga đã đen kịt dầu mỡ, rõ ràng từ khi mua về đến nay chưa được vệ sinh bao giờ.

Trong bếp đầy đủ cả máy lọc nước, tủ lạnh (trên lóc tủ có cục thu sóng wifi) dựng bên cạnh tủ lạnh lại có chiếc tủ gỗ lớn bốn ngăn, Lâm Đại Minh và hai tên đàn em thường vứt đống quần áo bừa mứa bên trong, thỉnh thoảng có vài cái được "vinh dự" treo lên. Tại ngăn đôi ở giữa, phần trống ở tầng dưới là một két sắt chứa đựng số tiền không sạch sẽ của Lâm Đại Minh, còn Hắc Cẩu, Bạch Cẩu chất đầy riêng hai cái balo vứt quăng quật cùng đống quần áo ở tầng trên.

Tại lối đi bên cạnh là gian buồng ngủ của Lâm Đại Minh (bình thường hắn ngủ trên ghế sofa) được che lại bởi tấm rèm làm từ khăn trải bàn màu trắng đã hoen ố. Bên trong có một đường ra đằng sân giếng và nhà tắm (bên ngoài nhà vẫn có lối đi khác), không hề có gì làm cửa che. Ngoài ra, trong phòng có một chiếc giường ngủ đặt góc tường, một đèn ngủ tự động cắm trên ổ điện ngay đầu giường. Chăn gối đều đầy đủ, mỗi tội trông vô cùng bừa bộn.

Ba thằng con trai ở với nhau đương nhiên có phần luộm thuộm, nếu không muốn nói là ở bẩn. Ăn xong chất bát thành đống, nào không còn bát mới chịu đi rửa. Quần áo thay vứt thành núi trong nhà tắm, nào hết cái mặc thì giặt (dù cho trong nhà kho bên cạnh có máy giặt) sân giếng lâu ngày không cọ rêu xanh phủ kín, hậu quả từng có kẻ "vồ ếch" ở đây,... Trong khi mặt mũi cũng đâu đến nỗi nào, mà... à mà thôi!

***

Lâm Đại Minh cùng Hắc Cẩu, Bạch Cẩu trở về căn nhà "hoang" tại khu ngoại ô thành phố. Dưới cái bóng tuýp đôi gắn trên cửa nhà, Lâm Đại Minh cởi phăng cái áo ra khỏi người khoe tấm thân trần đậm mùi nam tính. Trên cổ lấp lánh sợi dây chuyền bằng bạch hình bọ cạp gắn kim cương.

Vứt cái áo lên lưng sofa dài rách nát, Lâm Đại Minh thoải mái ngả người xuống ghế. Nhắm nghiền mắt hưởng thụ.

Đối diện hắn là Hắc Cẩu vừa đặt chiếc vali đã được mở toang trên chiếc bàn làm bằng lốp xe, cùng Bạch Cẩu ngồi chễm chệ lên hai chiếc ghế sofa đơn rách hướng đối diện. Bên trong những cọc tiền Polime xanh ngọc xếp đều đều hiện ra, trông bọn hắn không có vẻ gì là hứng thú cho lắm.

“Cho mỗi đứa ba trăm dưỡi!” Lâm Đại Minh mò trong túi áo bao thuốc lá, hắn nhíu mày khi thấy chẳng còn điếu nào. Vo tròn một cục ném vào một góc tường, ngay phía dưới chân tủ gỗ bốn ngăn, nơi toàn cục vỏ thuốc lá đủ các loại nằm lăn lóc trước đó.

“Đại ca hào phóng ghê! Em xin nhé!” Bạch Cẩu hí hửng hai tay chạm vào tiền cầm lên, khỏi cần đếm kĩ, hắn mang bọc tiền đến cái tủ gỗ bốn ngăn lấy ra cái balo, mở ra và vứt số tiền đó vào. Một cái balo to bự chảng, bên trong chẳng có gì ngoài tiền.

Tiền toàn từ những vụ cướp bóc trên đường, đâm thuê chém mướn, lời nhất vẫn là bán gái vào ổ mại da^ʍ. Tiền đúng nhiều thật, nhưng nơi này nhìn qua cũng được cho là đầy đủ vật chất nhưng nhìn từ bên ngoài vào thì thật thảm hại.

Bọn họ ở vậy cũng đã quen, nơi này cách xa cái trốn phồn thịnh náo nhiệt của Hội Nà. Bất kể ngày hay đêm, hầu như không có lấy tiếng xe phân khối lớn làm phiền tới giấc ngủ của họ, vô cùng yên tĩnh. Có điều hơi bất lợi, nhiều khi nửa đêm muốn đi ăn hay mua chút đồ lặt vặt lại phải đi xe gần hai cây số mới có thể tiến vào bên trong lòng thành phố mua đồ.

Ngoại trừ Bạch Cẩu vui vẻ với đống tiền ra, Lâm Đại Minh và Hắc Cẩu từ bao giờ đã nhắm mắt ngủ ngon lành. Một người nằm trên ghế sofa rách, một người trở về giường bệt ngả lưng. Bạch Cẩu há miệng ngáp to một cái rồi cũng về chỗ của mình nằm xuống, chìm vào giấc ngủ.

Trên bàn vali tiền còn mở toang, cửa nhà cửa cổng mở hớ hênh. Bên ngoài, ba con moto ngầu chất ngất dựng ngang dọc khắp sân. Bọn họ cứ thế ngủ ngon, chẳng thèm bận tâm tới đống tài sản bày biện trước mắt có thực sự an toàn hay không.

Những tên thanh niên nghiện ngập đang đi tìm chỗ hút thuốc lý tưởng, bọn chúng vô tình đi ngang qua địa bàn của đám Lâm Đại Minh, trông cái ngõ sâu hun hút lại có mấy cái bóng đèn mờ mờ. Nhìn có vẻ rất kín đáo! Bọn chúng hí hửng hò nhau đi vào. Đường dài là thế, lũ nghiện vẫn kiên trì đi hết chẳng hề phí công sức, trước mắt chúng là một căn nhà hoang bên trong còn để đèn sáng trưng, cửa không thèm đóng, ngoài sân ngang dọc ba con moto sang chảnh.

Bọn chúng tỏ vẻ thèm thuồng nhìn nhau, chúng có năm người thì còn sợ gì chứ, huống chi trên tay chúng đang cầm sẵn vài món đồ nghề. Không cần suy nghĩ xem bên trong có thứ gì, là kẻ nào sinh sống ở đây, dễ chơi hay khó nhằn chúng đều bất chấp xông vào.

Cẩn thận từng bước lại gần, tiến sâu vào bên trong, trước mặt bọn chúng là một tên cởi trần nằm ngủ trên ghế sofa cũ nát. Đặc biệt hơn là vali trên bàn đang bung mở rất nhiều tiền và cổ gã kia có sợi dây truyền bạc trông rất quý giá.

Lũ nghiện ngập quay sang nhìn nhau cười sung sướиɠ. Ngấm ngầm ra hiệu sẽ gϊếŧ người, cướp của, cướp cả địa bàn.

Một tên ra hiệu cho đồng bọn chỉ về phía giường bệt có hai thằng nào đấy đang lăn ra ngủ ngon lành. Lấy trong người, đứa dao đứa gậy, đứa tay không.

Tên cầm dao đi tới chỗ Lâm Đại Minh, giơ cao con dao trong tay chuẩn bị hạ xuống một cú chí mạng. Trước khi mũi dao chạm vào người, Lâm Đại Minh mở trừng đôi mắt sắc lạnh nhìn kẻ ra tay dọa gã sợ xanh mắt mèo, hắn nhếch môi cười coi thường một tay chụp chặt cổ tay tên nghiện; chân đạp liên tiếp vào mặt gã. Lâm Đại Minh ngồi dậy bẻ ngoặt tay gã ra sau lưng đằn hắn nằm sấp xuống bàn, tiếng xương vang lên "răng rắc" cùng tiếng hét thất thanh đầy đau đớn. Vali tiền hiện tại lại đang nằm trong tay hai tên còn lại.

Cùng lúc đó, hai tên cầm gậy tập kích Hắc Cẩu, Bạch Cẩu cũng đã nhanh chóng bị đánh cho nằm bẹt dưới đất. Bọn họ tiến tới dễ dàng lấy lại vali tiền, không quên bồi bọn chúng vài cước lăn ra bất tỉnh.

Sau khi hạ gục năm tên nghiện ngập, Lâm Đại Minh hất cằm ra hiệu cho Hắc Cẩu. Hắn ngồi dựa lưng xuống ghế, nhếch môi cười nhạt. Dăm ba thằng oắt con tự tìm đến chỗ chết!

“Kiếm được năm bộ nội tạng cho mày này, đến đây lấy đi!” Hắc Cẩu nhàn nhạt nói qua điện thoại, đầu dây bên kia sung sướиɠ cười như được mùa.

“Có tốt không?”

“Của bọn nghiện!”

"... "