- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lưu Manh Phố Đêm
- Chương 16: Không dám ngoảnh đầu
Lưu Manh Phố Đêm
Chương 16: Không dám ngoảnh đầu
Đặt đôi đũa xuống đĩa bánh cuốn đã trống trơn, Cố Thương lấy khăn giấy trong hộp cẩn thận lau miệng. Cô đứng dậy cầm theo tờ mười nghìn đi tới quầy đưa cho bà Phương, lễ phép thưa: "Con đi làm đây!"
"Ừ!" Bà Phương đang mải làm bánh cuốn cho khách nên không có chú ý tới Cố Thương, cầm lấy tiền từ tay cô ậm ừ qua loa cho có. Đến khi Cố Thương quay lưng đi ra tận cửa bà mới phát giác ra điều bất thường liền vội ngẩng đầu gọi với theo: "Thằng Kiệt không đến đón à Thương?"
"Kiệt có việc đi trước rồi ạ!" Cố Thương đáp vọng lại từ ngoài cửa, sắc mặt như không có gì, cô thở hắt ra rồi hướng về phía trước thong dong đi bộ ra đầu phố.
Bà Phương vẫn thấy có điều bất thường, mọi khi dù thế nào đi nữa Phạm Anh Kiệt cũng đều tới đón Cố Thương. Với lại hắn cũng chỉ là công nhân bình thường trong công ty, làm gì mà có việc rồi đi trước?
Khoảng mười phút sau, tiếng Dream quen thuộc phóng tới trước ngõ xóm trọ. Bà Phương vội mang đồ ăn ra cho khách sau đó vừa hớt hải ra ngoài vừa lau tay qua loa vào chiếc tạp dề. Bà bắt gặp Phạm Anh Kiệt đang trong bộ đồ công nhân, ngồi trên xe chống chân làm trụ, thản nhiên chờ đợi ai đó...
"Sao con Thương nói mày đi trước rồi?" Trước cái nhìn hoài nghi của Phạm Anh Kiệt, bà Phương như hiểu ra được vấn đề hạ thấp giọng nói tiếp: "Nó vừa đi bộ đi làm rồi!"
"Con thì có việc gì chứ!" Phạm Anh Kiệt bày ra vẻ mặt oan ức, vội vàng thanh minh.
"Chúng mày cãi nhau à?" Bà Phương dò hỏi, từ trong quán có khách gọi bà vào thanh toán, bà đứng từ ngoài nói vọng vào: "Của cô hết mười lăm nghìn! Cô cứ để lên bàn cho tôi!"
"Con đi làm đây!" Phạm Anh Kiệt không dám đối diện bà Phương, chào một tiếng rồi vít ga đi mất. Để lại bà Phương đứng ngơ ngác trông theo. Hắn cảm thấy hối hận quá, cái tối hôm đó đáng lý ra hắn nên kiềm chế cảm xúc của chính mình lại. Nếu không sẽ chẳng khiến Cố Thương tức giận tới mức độ này.
"Ơ... Cái thằng này!" Bà Phương hậm hực gọi với theo bóng Phạm Anh Kiệt đã thu nhỏ lại thành một dấu chấm mờ nhạt. Bà bất lực thở dài, tiếp tục trở lại công việc buôn bán của mình.
Bà không hi vọng, hai đứa trẻ này sẽ rẽ hai đường khác nhau...
Cố Thương đi bộ tới đầu phố, tâm tình khá tốt. Chợt cô đứng khựng lại không dám đi tiếp, sắc mặt sa sầm hẳn. Trước mắt cô là tên khốn nạn hôm trước đang ngồi chễm trệ trên con moto đen bạc BMW S1000RR của hắn, đỗ trước cửa một tiệm tạp hoá.
Tóc Lâm Đại Minh so với lần trước đã có sự thay đổi, tóc nhuộm màu đen khói, vuốt keo hất ngược lên trên để lộ vầng trán cao, hai bên thái dương cạo ngắn. Hắn mặc áo phông đen, khoác ngoài áo jean mài. Vẫn cái phong cách bụi bặm của riêng hắn, nhưng nhờ vẻ ngoài và con moto sang chảnh hiển nhiên hầu hết mọi sự chú ý đều tập trung về phía hắn.
Một lúc sau bà chủ quán đưa cho hắn bao thuốc lá 555, hắn đưa tiền trả bà. Trong lúc hắn chuyển tầm nhìn về phía trước toan phóng xe đi thì vô tình bắt gặp Cố Thương đang đứng như trời trồng tại phía xa xa, cô đang nhìn hắn bằng vẻ mặt hoảng hốt. Lâm Đại Minh nhếch môi cười, bóc bao thuốc vừa mua, dùng miệng lấy ra một điếu. Hắn nổ máy, dậm ga toan phi đến chỗ cô, thì tên cản trở nào đó từ xa phóng con Dream nát từ phía sau lưng Cố Thương đuổi tới.
Đ*t mẹ!
"Thương ơi Thương!" Phạm Anh Kiệt vừa trông thấy bóng lưng Cố Thương liền cất tiếng gọi, đi xe nhanh hơn tới bên cạnh cô thì dừng lại, hắn vươn tay kéo cô về phía mình cất giọng hối lỗi: "Anh sai rồi, tha thứ cho anh..."
Cố Thương không nói gì, miễn cưỡng gật đầu. Cô leo nhanh lên sau xe Phạm Anh Kiệt, gục mặt lên lưng hắn ôm chặt tay. Hắn có thể nhận ra, cô đang sợ điều gì đó liền đưa mắt về phía trước nhìn quanh. Giữa dòng người ngược xuôi, Phạm Anh Kiệt thấy rõ con moto đen bạc BMW S1000RR nổi bật nhất đang phóng đi xa dần.
Là thằng Minh?
Không đúng, nếu là Lâm Đại Minh thì tại sao Cố Thương có biểu hiện như vậy?
Tuy rằng Phạm Anh Kiệt một bụng muốn biết lý do Cố Thương như vậy, nhưng lại sợ cô giận nên thôi. Phạm Anh Kiệt vỗ tay Cố Thương an ủi sau đó phóng xe đến công ty.
***
Đã một tuần trôi qua, chuyện của Cố Thương và Phạm Anh Kiệt cũng đã được giải quyết, hai người đã làm lành như xưa. Phạm Anh Kiệt cũng không còn hay trêu chọc Cố Thương khiến cô phải khó chịu nữa, hắn bình bình đạm đạm quan tâm cô và dành tình yêu cho cô.
Nhưng, Cố Thương lại có thêm một rắc rối mới. Cô không biết vì sao, tần xuất cô "gặp" Lâm Đại Minh nhiều đến đáng sợ. Chỉ cần đi ra đường là lại vô tình thấy bóng dáng của loại khốn kiếp như hắn. Cố Thương rất tức giận, rất khó chịu! Nên để tránh bị Lâm Đại Minh tóm được, cô thường ra ngoài cùng Phạm Anh Kiệt. Có một lần đến thời kỳ, cô buộc ép Phạm Anh Kiệt đứng bên ngoài chờ, còn cô vào siêu thị mua đồ dành riêng cho phụ nữ... băng vệ sinh...
Kết quả lúc ra quầy thu ngân lại bắt gặp Lâm Đại Minh tới mua thuốc lá, cục "bánh mì" màu xanh xanh đang được chị nhân viên cho vào túi màu đen trước mắt cô và hắn.
Hắn cười khẩy thành tiếng, ghé sát vào tai cô không biết xấu hổ nói một câu: "Tôi có thể giúp cô không phải dùng nó khoảng một năm..." Rồi cứ thế bỏ đi trước, để lại Cố Thương với khuôn mặt đỏ bừng.
Đáng ghét! Kiếp trước cô mang nợ gì hắn hay sao? Mà hết lần này tới lần khác đều dính đến hắn?
***
Người ta nói "chạy trời không tránh được nắng", cuối cùng cơn ác mộng của Cố Thương cũng đã đến...
Cố Thương là một người sống tùy hứng, chỉ cần cô không thích thì cô sẽ không làm. Đôi khi cô một mình bắt xe buýt chỉ để đi hết một vòng khắp Hội Nà, cô điên cuồng tiêu tiền vô tổ chức chỉ để ăn uống mua sắm. Chỉ cần cô thích cô sẽ bất chấp tất cả để thực hiện. Mái tóc soăn nhẹ được Cố Thương dùng ngoạm kẹp hờ hững sau lưng. Cô mặc áo phông trắng rộng thùng thình kết hợp quần jean và giày Fila năng động. Khuôn mặt tô qua loa chút son, phong cách cá tính lại lồ lộ sự đáng yêu nhẹ nhàng. Cặp mắt đen long lanh, đẹp đẽ như sao ngắm nhìn xung quanh.
Cô thừa nhận, cô có duyên với tên khốn kiếp đó! Hôm nay, cứ nghĩ sẽ có một buổi hoang phí thoải mái, cô đã đi tận nửa Hội Nà rồi, thế chó nào vẫn không thoát khỏi tay hắn?!
Duyên con khỉ! Nghiệt duyên! Đúng, là nghiệt duyên!
Dưới cái nắng oi ả của Hội Nà, Cố Thương hai tay nắm chặt quai chéo túi xách đeo bên hông, đứng chết chân nhìn ba tên khốn kiếp nào đó đang từ xa đi hướng ngược lại tới gần. Cố Thương nén cơn tức tối xuống bụng, giơ bàn tay lên che mặt cứ thế cắm đầu đi thẳng. Tim trong l*иg ngực đập mạnh, hô hấp chậm lại vì quá căng thẳng. Bọn chúng không thấy cô! Bọn chúng không thấy cô!
Lâm Đại Minh vứt điếu thuốc vừa châm lửa đang ngậm trong miệng xuống đường, lúc Cố Thương chuẩn bị lướt ngang hắn lấy trong điện thoại trong túi ra gọi cho cái tên "Con Mồi" sau đó kích loa. Vài giây sau liền phát ra tiếng nói lanh lảnh của tổng đài lại như tin báo tử với Cố Thương.
[Thuê bao quý khách...]
Cố Thương biết rõ Lâm Đại Minh đang ám chỉ điều gì, một tay cô ôm chặt chiếc túi xách đeo chéo bên hông rồi dùng toàn bộ sức lực co giò bỏ chạy. Quả nhiên Lâm Đại Minh không hề có ý buông tha, ngay lập tức quay người đuổi theo để lại hai tên đàn em ngơ ngác dõi theo sau.
Chiếc ngoạm tóc do tác động mạnh từ Cố Thương, nó bất lực buông xuôi để mái tóc dài như vây cá quẫy trên không trung. Ánh nắng xuyên qua từng kẽ hở càng điểm trang cho mái tóc thêm lung linh. Lâm Đại Minh đuổi ngay phía sau, khi chiếc ngoạm tóc văng ra vừa hay lại rơi vào tay hắn. Khẽ đưa lên mũi ngửi, thoang thoảng hương ngan ngát của dầu gội khiến hắn càng thêm phấn khích, cứ như vậy cùng Cố Thương chơi trò đuổi bắt.
Trên vỉa hè, có một thanh niên trai tráng dáng cao vai rộng ăn mặc phong cách bụi bặm đang đuổi theo một cô gái mặc áo phông trắng quá cỡ cùng mái tóc rối tung. Trông không khác gì con sói xám đuổi mắt con dê trắng non nớt.
Cố Thương vốn không sinh ra để vận động mạnh, chạy đã là việc quá giới hạn đối với cô, huống chi đằng trước có hai "cục cân" lủng lẳng càng kéo sức cô xuống nhanh hơn. Mới chạy được vài mét, Cố Thương đã thở hồng hộc như trâu mặt mũi đỏ phừng như đí* khỉ, so với ban đầu thật sự nhếch nhác đến kinh dị. Mà kẻ phía sau vẫn ung dung như vậy, đuổi theo cô mà như chạy thể dục ngoài công viên căn bản không chút hao sức. Hắn rõ ràng là đang vờn giỡn cô! Mẹ thằng điên! Cố Thương chửi thề.
Trưa đến vắng người qua lại, Cố Thương khó lòng cầu cứu trong khi sức cô sắp cạn. Để tên đó tóm được đến sức hét cũng chẳng có! Không! Cô không thể để tên đó thích thì làm gì cũng được!
Cố Thương dừng lại, ôm ngực thở dốc. Mặt mũi hoa hoét đầy cành, khó khăn quay đầu quan sát khoảng cách giữa mình và Lâm Đại Minh. Ước chừng tầm 5 mét. Cố Thương lại quan sát bên kia đường, chỉ cần sang đó chắc chắn sẽ thoát. Cô cẩn thận nhòm hai bên đường, phía xa xa có chiếc xe hơi đang tiến tới. Vì là ban trưa nên xe cộ có chút thưa thớt, vậy cũng tốt!
Ngoái lại quan sát Lâm Đại Minh lần nữa, hắn đang sắp đuổi tới rồi! Nếu bị hắn tóm được, chắc chắn hắn sẽ xé xác cô ra trăm mảnh mất! Chết thì ai chẳng sợ! Cố Thương cũng không ngoại lệ!
Tuy rằng cô từng muốn chết...
Nhưng chết trong tay tên chó má này, xin lỗi cô thà sống thêm vài năm còn hơn!
Cố Thương cũng là một người dốt tính toán nên cô không biết vận tốc của chiếc xe hơi kia là bao nhiêu. Lại thêm Lâm Đại Minh chỉ còn vài bước nữa là túm được cô, cô không có thời gian nghĩ được nhiều như thế. Liều ăn nhiều!
Cố Thương đánh liều chạy băng qua đường...
Lâm Đại Minh chửi thề trước độ đần độn khó đỡ của Cố Thương, hắn tăng tốc chạy nhanh hơn...
Cố Thương tính không bằng vận tốc xe di chuyển. Đường thì rộng, sức lực Cố Thương lại cạn kiệt vừa chạy ra giữa đường thì con xe kia vừa tầm phi đến. Giữa cái chết đang đến gần, người ta thường ngu đi. Đáng lẽ, Cố Thương chỉ cần cắm đầu chạy sang bên kia thì sẽ không sao, đây chân cô như bị đóng cọc đứng im như phỗng, ngây tò te nhìn chiếc xe hơi đó đang lao tới.
Lão tài xế đang ngà ngà say, tự dưng có con điên lao ra giữa đường. Lão tỉnh cả rượu, vội dậm thắng phanh gấp. Xe đang ở vận tốc cao lại đột ngột bị ép dừng lại, nó bướng bỉnh rê bánh về phía trước phát ra thanh âm chói tai.
Không lẽ, đời cô đến đây là chấm hết?
Bỗng, một lực vô cùng mạnh mẽ đẩy cô ngã lăn xuống đường về phía trước, Cố Thương mặc kệ cơn đau thấu xương lồm cồm bò dậy chạy một mạch về phía bên kia đường mà không hề ngoái đầu lại.
Lâm Đại Minh đối diện với con xe đang lao như điên về phía mình, hắn bình tĩnh tới lạ, lạnh lùng đối mắt nhìn nó. Hắn lấy đà nhảy lên phía mui xe, vừa tầm nó cũng đã có thể dừng lại hoàn toàn, Lâm Đại Minh lăn từ trên mui xe rơi xuống mặt đường vừa nóng vừa cứng. Hắn choáng váng đưa mắt về phía bên kia đường, bóng dáng bé nhỏ đang bán sống bán chết chạy mà chẳng thèm quay đầu...
"Đ*t cụ mày! Bị điên à!" Lão tài xế xuống xe, lèm bèm chửi. Lão hùng hổ chỉ thẳng tay vào Lâm Đại Minh đang cố đứng dậy. Lão cảm thấy sợ sệt khi Lâm Đại Minh dùng cặp mắt ngọc đen lạnh lẽo đối đáp lại lão. Lại thêm từ xa Hắc Cẩu, Bạch Cẩu đuổi tới nơi chúng vội vàng dìu Lâm Đại Minh đứng lên. Lão tài xế tự biết không nên dây vào đám này nên bỏ lại một câu rồi tức tối lái xe bỏ đi: "Coi như bố xui xẻo!"
"Đại ca!" Hắc Cẩu, Bạch Cẩu mỗi người vắt một tay Lâm Đại Minh ra sau gáy cẩn thận dìu đi. Bạch Cẩu lo lắng gọi một tiếng.
"Không què được đâu!" Lâm Đại Minh nhàn nhạt đáp. Hắn tập tễnh bước dưới sự trợ giúp của hai thằng đàn em.
Chặn số, áo vest và cả lần này nữa. Tôi thề danh dự sẽ đòi lại tất cả!
Bạch Cẩu bất lực thở dài. Lâm Đại Minh xưa nay yêu nhất là bản thân, hắn thà để kẻ bên cạnh hi sinh cũng sẽ chẳng để chính mình bị tổn hại dù là nhỏ nhất. Vậy mà lần này vì một con đàn bà mà trở nên thế này. Con mồi đó quả thật thú vị!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lưu Manh Phố Đêm
- Chương 16: Không dám ngoảnh đầu