Chương 129: Thuốc Kí©ɧ ɖụ© (1)

Tòa lâu đài này tổng cộng có năm tầng lầu, mỗi tầng chia ra làm mười phòng rộng lớn. Trong tổng số năm mươi phòng, mỗi căn đều được mời những nhà thiết kế có tiếng đến xây dựng, các căn phòng đan xen nhau không theo bất cứ quy củ nào. Phòng hát có thể nằm bên cạnh sòng bài, phòng nghỉ có thể nằm cạnh phòng bar sập sình,... Đôi khi kết hợp hai đến ba trong một gian phòng, vừa là nơi để hút trích ma túy vừa để mua bán mại da^ʍ, Vừa là chỗ chơi bi-a vừa là chỗ luyện súng,...

Lâm Bắc Thượng không quan trọng quy tắc, ông ta thích phá bĩnh trật tự và sắp xếp lộn xộn. Tuy nhiên chính điều này đã làm nên thương hiệu của riêng ông. Một trùm xã hội đen lập dị, máu lạnh, tàn bạo và đầy điên rồ. Ông chỉ làm khi cảm thấy có hứng thú, ông chán sẽ vứt bỏ chẳng cần biết trước kia đối với ông bao nhiêu lợi ích, bao nhiêu thâm tình.

Lâm Đại Minh đối với ông không phải một đứa con, mà là một con thú hoang ông muốn thuần hóa. Ông muốn hắn khuất phục, ngoan ngoãn làm con trai cũng như con vật cho ông. Tùy ý sai bảo. Nếu có hắn trong tay, ông có thể thao túng hắn làm nhiều việc có ích hơn.

Sau này ông chết đi, hắn cũng là người thích hợp nhất để kế thừa sự nghiệp của ông!

Thà rơi vào tay người tài hơn là bị hủy hoại trong tay đứa dốt nát vô dụng!

Lâm Đại Minh toan tính chọn đi thang máy, nhưng lại buộc chạy thang bộ vì hệ thống đã bị lão già Lâm Bắc Thượng vô hiệu hóa. Hắn mở ngay căn phòng đối diện cầu thang xông vào, lạnh lùng nhìn một cặp thanh niên bà già đang vật lộn với nhau, hắn quay lưng rời đi ngay trước sự kinh ngạc của hai người kia.

Bà già với gương mặt đầy nếp nhăn, nhìn gã trai tráng đầy khát vọng, bà mở lớn hai chân khoe ra đóa hoa đã úa tàn ướt nhớp nháp bởi cuộc kí©ɧ ŧìиɧ dang dở. Gã thanh niên không chút ngần ngại, úp mặt xuống hà hít, hôn liếʍ...

Lâm Đại Minh đạp thêm vài căn phòng. Khi thì màn tập thể bỏng mắt, khi thì cắn ma túy chơi bi-a, khi thì xác chết đầy sàn máu,... những thứ đó không đủ để gây sự chú ý cho hắn ngoại trừ nội dung đang phát trên màn hình ipad...

***

Một người đàn ông gần bốn mươi, ăn mặc sang chảnh dạo quanh sòng bạc khét tiếng trong giới xã hội đen của Lâm Phú Thịnh. Ông ta lạnh lùng dò xét các vị trí cùng sự cảnh giác hết sức cao độ, trên tai đeo thiết bị nghe không dây.

Ngoài ông ra, trong sòng bạc này có không ít người khác. Có người chia bài, có người tham gia nhiệt tình, có người... trộm rời đi...

Phạm Anh Kiệt ngồi trong một chiếc xe hơi, hắn cùng các đồng đội khác xếp xe thành một dãy dài đậu rìa đường trên cầu cao tốc, hắn lạnh lùng hạ mắt nhìn chằm chằm vào biển hiệu "CLB Phú Thịnh" sừng sững giữa tòa nhà.

Sau chuyện Phạm Anh Hào trở về với khuôn mặt bị thương nặng nề, hắn đã nghi ngờ liền cho điều tra đám bạn cùng em trai mình giao du. Hắn không khỏi ngạc nhiên khi vô tình điều tra ra phần nào đó bí mật của câu lạc bộ này. Theo hiểu biết của hắn, khách hàng tới đây đều đánh giá dịch vụ tốt, nhân viên tận tình, hiển nhiên nó đã sống trong cái lốt hoàn hảo đó suốt bao năm. Giờ đồng đội hắn đang trà trộn vào bên trong đó thăm dò...

Ông chủ của câu lạc bộ này tên Lâm Phú Thịnh... Chỉ đơn giản cùng họ, hay còn bí mật nào khác?

***

Thông qua màn hình iPad, Lâm Đại Minh nhìn thấy Cố Thương đang dần tỉnh lại do thuốc mê dần hết tác dụng. Cô bắt đầu rêи ɾỉ theo bản năng, tay cô bị chói sau lưng càng làm cô thêm khó chịu. Cô ngả mình nằm nghiêng mình xuống ghế, đôi chân vô thức mở lớn...

[Nóng... nóng quá....] Cố Thương yếu ớt nỉ non: [Có ai không... nóng quá... khó chịu...]

Lâm Đại Minh cố kìm nén nỗi kích động trong người, hắn cần phải tìm ra cô sớm nhất có thể!

Cái gì?!

Chẳng biết từ khi nào một tên vệ sỹ xuất hiện, hắn điềm đạm ngồi dưới cuối chiếc ghế Cố Thương đang nằm. Hắn ngồi im như tượng nhưng sắp thôi, cô sẽ dần cạn sạch lý trí, bị thuốc điều khiển mà liều mạng lết tới gần hắn kiếm tìm mùi vị của tìиɧ ɖu͙© để làm mát cơn rạo rực trong cơ thể...

Cố Thương bất lực thở dốc, cô nghiêng mình khó khăn chống chân xuống đất đỡ mình ngồi dậy, cô chủ động dò tìm theo bản năng. Trước mắt cô tối đen như mực, tay cô bị dây khống chế phía sau lưng. Đang lúc mày mò cô bỗng vấp vào cái gì đó, cả người cô đổ lên một cơ thể cao lớn vạm vỡ.

Cơ thể này thật ấm! Hơi thở nam tính phả lên khuôn mặt nhỏ đang hứng tình, cô nỉ non van xin: [Giúp tôi... xin anh...]

Gã vệ sỹ như một con robot, hắn không chút cảm xúc từ từ cởi chói cho cô rồi tiếp tục ngồi im như tượng. Cố Thương ngồi ngược lòng hắn, ôm chặt cổ hắn khẽ giọng làm nũng: [Giúp tôi... nóng...]

Gã vệ sỹ vẫn ngồi im, Cố Thương vội chụp lấy đôi má hắn vụng về áp môi mình lên môi hắn, lưỡi hồng ướŧ áŧ cố gắng tách răng hắn ra để luồn vào. Dù cố tới mấy cũng không lay chuyển được hắn, cô ấm ức rêи ɾỉ như mèo con, gục mặt lên cổ hắn: [Anh không cần tôi nữa sao Minh?]

Lâm Đại Minh nghe được câu nói ấy sự bình tĩnh trong hắn lập tức biến mất, hắn như phát điên lật tung từng phòng một. Hắn chạy bộ mở hết tầng một, lại tiếp tục mở từng phòng trên tầng hai. Hắn mãi vẫn chưa tìm ra cô, nhưng cô không đủ kiên nhẫn chờ hắn tới...

Cố Thương chủ động cởi bịt mắt, vén cao vạt váy để lộ chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt từ lúc nào, cô cầm tay tên vệ sỹ kéo lại gần, bày ra bộ dạng hư hỏng nhất, mơ màng nhìn hắn: [Tôi muốn anh... Minh...]

Lâm Đại Minh đạp phăng căn phòng vừa gặp, là một phòng bi-a. Hắn chẳng buồn để tâm cảnh tượng một gã đàn ông đang sử dụng bóng bi-a thay món đồ chơi người lớn cọ xát vào vùng tư mật của cô gái. Hai người chơi rất kí©h thí©ɧ, tiếng cô gái rên vang khắp gian phòng rộng lớn.

Cố Thương chịu không nổi cơn nóng bởi thuốc kí©ɧ ɖụ©, đem toàn bộ quần áo trên người ném xuống. Gã vệ sỹ vẫn ngồi im, hắn mặc cô đang luống cuống cởi thắt lưng và khóa quần hắn. Dù sao hắn cũng là đàn ông, trước sự khıêυ khí©h tuy vụng về lại như mồi lửa lớn đốt cháy du͙© vọиɠ trong hắn, vật dưới thân bất đắc dĩ trướng cứng.

Cố Thương không nghĩ được gì, nhanh chóng leo lên người hắn tìm niềm vui, chủ động chà xát với hắn, cô như trút được gánh nặng thở hắt ra một hơi: [Thật thoải mái!]

Lâm Đại Minh đấm mạnh tay vào bức tường gần đấy liền vài phát, đấm tới toét máu vẫn chưa đủ nguôi cơn phẫn nộ. Cô chịu đựng nhiều chuyện như vậy không lẽ lại dễ dàng bị thuốc kí©ɧ ɖụ© khống chế?! Không đúng, cô sao chống lại một liều thuốc cực mạnh đây?

Hắn cần phải bình tĩnh lại, hấp tấp không giải quyết được gì cả, cần tìm ra biện pháp nào tốt nhất!

Nhưng tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ của người hắn yêu đang bắt đầu vang lên, thanh âm giao hợp giữa hai thân thể. Đáng chết! Kể từ khi gặp hắn, cơ thể cô chỉ vì hắn mà bị xúc phạm những hai lần!

Lâm Đại Minh nhìn vào màn hình, lòng hắn nhói đau khi tận mắt nhìn thấy cô đang cùng người khác quấn quýt. Biết rằng là do thuốc, nhưng cô rất đang hưởng thụ, thanh âm vọt khỏi cổ họng mềm mại đáng yêu đó làm tim hắn như vỡ nát. Người hắn yêu đang bị kẻ khác làm nhục, như hắn đã từng làm điều đó với bao cô gái khác...

Đây là quả báo của hắn sao?!

***

Lúc người đàn ông gần bốn mươi ấy muốn rời đi, ông bất thình lình bị hai gã vệ sỹ ngoài cửa chặn lại. Sắc mặt ông không đổi, nhìn từng tên dò xét: "Tôi muốn về!"

"A!"

"Thiếu tá..."

Người đàn ông đó quay người nhìn lại phía sau, đôi mắt ông mở to khi chứng kiến cảnh từng người từ tay chia bài, khách hàng,... lần lượt ngã khụy xuống đất với bộ dạng mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép. Ông chưa hết kinh hãi, tiếng giày da gõ nền gạch vang lên dần tiến lại gần về phía ông.

Ông bình tĩnh chậm dò tay vào trong túi ngực áo, vừa mới chạm vào cán súng giữa trán ông bị một viên đạn ghim sâu ngay tức khắc. Ông chỉ kịp nhìn thấy người đàn ông ăn mặc đồ đen, tay chống gậy khắc đầu Tì Hưu bằng ngọc phỉ thúy. Chiếc gậy đã bị bẻ mất phần đầu, quan sát kỹ hơn sẽ thấy đầu cây gậy đã thành cây súng ngắn nằm trên tay Lâm Phú Thịnh.

"Hừ! Cảnh sát ngửi được đến đây rồi!"

"Ông chủ!" Một tên vệ sỹ lấy từ tai sỹ quan ngầm thiết bị không dây kính cẩn đưa cho Lâm Phú Thịnh.

Lâm Phú Thịnh lạnh giọng nói qua tai nghe: "Chúng mày xem thường tao quá đấy!"

***

Trên trán Phạm Anh Kiệt đổ tầng mồ hôi mỏng, hắn đau lòng nén tiếng thở dài. Đồng nghiệp bên cạnh bị dọa cho tái mặt, khó khăn mở lời: "Đội trưởng..."

Phạm Anh Kiệt cố giữ bình tĩnh: "Không được manh động, rút lui!"

"Nhưng bọn họ..."

"Đây là lệnh!"

Dù không nỡ bỏ lại các đồng đội đã hi sinh bên trong câu lạc bộ kia nhưng bọn họ cũng không thể làm trái lệnh đội trưởng nên đành nổ máy phóng xe đi.

***

Dứt câu, ông đem chiếc tai nghe không dây bóp nát bằng đôi đầu ngón tay. Sâm Sẹo đứng ngay bên cạnh nhìn Lâm Phú Thịnh dò xét: "Chuyện này..."

"Đem bọn chúng xuống hầm!" Lâm Phú Thịnh hết sức bình thản nói: "Tạm thời đóng cửa sòng bài vài hôm!"

Lâm Phú Thịnh không vì bị cảnh sát dò tới mà vội vàng lo lắng, ông lạnh lùng điềm đạm chỉ huy từng người. Những nơi quan trọng đầy mùi tội lỗi đều được ông sử dụng khóa điều khiển trong phòng riêng đóng lại, toàn bộ cửa ra vào đều được ngụy trang như những bức tường hoàn hảo. Con cá sấu dưới hầm, đêm hôm ấy ông cho người sử dụng trực thăng mang sang vùng đầm lầy tại Châu Phi thả đi và một con cá sấu mới thế vào, cửa hầm cũng được ông ta nghiêm phong cẩn thận.

Sau khi hoàn tất màn ngụy trang ông cho là hoàn hảo nhất. Câu lạc bộ Phú Thịnh vẫn tiếp tục hoạt động bình thường, khách tới đây ngày một nhiều trẻ nhỏ hơn. Còn Sâm Sẹo được giao nhiệm vụ đi điều tra hành tung của đám cảnh sát.

Ngoại trừ Lâm Bắc Thượng và Lâm Đại Minh ra, Lâm Phú Thịnh chưa từng ngán một ai!