Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lưu Manh Hóa Idol

Chương 43-1

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Vô cùng vinh hạnh, tôi là phóng viên đầu tiên đến phỏng vấn cậu, cảm ơn cậu cho tôi cơ hội này.” Phóng viên kia nói rất khách sáo, cũng khiến cho Trương Quang Bảo cảm thấy có hơi không quen.

Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ bưng một tách cà phê qua, Trương Quang Bảo nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ngẩng đầu nói với phóng viên: “Tôi cảm thấy anh không cần khách sáo như vậy, không phải đã nói trong điện thoại sao? Tôi là tới kết giao bạn bè, không phải làm thần tượng.”

Người phóng viên kia lại sững sờ, vốn dĩ anh ta đến, một sinh viên ở trường cũng chẳng qua hai mươi tuổi, đối mặt phóng viên có thể sẽ rất căng thẳng mới đúng, cho nên anh ta cố gắng hiền hòa, khách khí một chút. Không ngờ người trẻ tuổi trước mắt không hề có dấu hiệu căng thẳng, ăn nói khéo léo, liên tục mỉm cười, hoàn toàn là một phong phạm của siêu sao.

“Được được được, ha ha, không ngờ cậu Bảo vậy mà, vậy mà…” Làm phóng viên giải trí đã nhiều năm, phỏng vấn ngôi sao là chức vụ công việc của anh ta, trước mặt bao nhiêu hàng hiệu, anh ta đều thong dong tự nhiên, hỏi đủ loại vấn đề cay độc, không ngờ trước mặt ca sĩ mạng nho nhỏ này vậy mà không nói được lời nào.

“Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo họ gì?” Trương Quang Bảo khách sáo hỏi. Lúc này phóng viên mới lấy lại tinh thần, rút một tấm danh thϊếp từ trong túi ra đưa tới.

“Trương Nam Tĩnh, ha ha, năm trăm năm trước chúng ta là một nhà.” Trương Quang Bảo cẩn thận thu lại danh thϊếp, mỉm cười với Trương Nam Tĩnh.

Trương Nam Tĩnh có hơi bất ngờ, vừa lấy laptop ra vừa nói: “Cậu Bảo cũng họ Trương à?”

“Ừ, tên thật của tôi là Trương Quang Bảo, chẳng qua tôi chỉ là nhắc cho anh biết, hy vọng anh đừng công bố ra ngoài.” Trương Quang Bảo vừa cười vừa nói. Trương Nam Tĩnh khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Sau đó anh ta mở laptop ra, phỏng vấn chính thức bắt đầu.

“Xin hỏi anh Trương, anh bắt đầu sáng tác âm nhạc này lúc nào? Anh có học ở học viện âm nhạc nào không?” Phóng viên một khi bắt đầu phỏng vấn thì nghiêm túc giống như biến thành người khác.

Trương Quang Bảo nhẹ giọng ho khan một tiếng, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Lúc vừa mới sáng tác, có lẽ là hồi lớp mười hai, tôi cũng chưa từng được học qua khóa âm nhạc gì, chỉ là hồi lớp mười hai, trường học mở chuyên ngành âm nhạc và thể thao, tôi báo danh âm nhạc, từng học một khoảng thời gian.”

“Cậu không học qua khóa huấn luyện âm nhạc chuyên nghiệp ư?” Trương Nam Tĩnh ngẩng đầu lên, trên gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Làm sao có thể, một ca sĩ sáng tác có chút danh tiếng trên internet, anh vậy mà chưa học qua khóa huấn luyện âm nhạc chuyên nghiệp. Nhưng vậy không khỏi cũng quá chém gió đi?

“Cậu Trương, chuyện này, nói thật, với tư cách cá nhân tôi mà nói, tôi không quá bằng lòng tin tưởng lời vừa rồi của cậu, làm sao có thể chứ?” Trương Nam Tĩnh xin lỗi cười nói.

Trương Quang Bảo không để ý, anh nghiêm túc gật đầu nói: “Thật sự là như vậy, tôi chỉ được giáo viên âm nhạc dạy bổ túc một thời gian ngắn hồi lớp mười hai, lúc ấy ông ấy nói tôi có chút thiên phú về mặt này, có thể đào tạo chuyên sâu.”

“Ồ? Vậy bây giờ cậu không học ở học viện âm nhạc sao?” Trương Nam Tĩnh truy hỏi.

“Không hề, bây giờ tôi học đại học kỹ thuật, cũng sắp tốt nghiệp rồi.”

Trương Nam Tĩnh khó tin nổi lay lay đầu, thật không thể tưởng tượng nổi, một ca sĩ sáng tác có chút danh tiếng trên mạng, anh vậy mà chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp mặt này. Trương Nam Tĩnh lập tức nhận thức được tương lai người này có thể sẽ mang đến một trận bão táp cho ngành giải trí, bản thân anh ta sẽ trở thành người đầu tiên tiến hành viết tin tức về anh, anh ta cảm thấy hưng phấn.

“Thật sự khó mà tin nổi, ha ha, như vậy, cậu Trương…” Trương Nam Tĩnh mới nói tới đây thì phát hiện Trương Quang Bảo hơi nhíu mày, anh ta thức thời ngừng lại.

“Chuyện đó, anh phóng viên, có lẽ tôi nhỏ hơn anh mấy tuổi, nếu như thuận tiện, xin anh cứ gọi tên tôi, hay là Quang Bảo cũng được, anh gọi cậu, ha ha, tôi cảm thấy rất xa lạ, cũng rất khách sáo.” Trương Quang Bảo uyển chuyển nói ra. Trương Nam Tĩnh nghe vậy thì nở nụ cười cởi mở. Người trẻ tuổi này thật sự thú vị, xem ra hôm nay tới đúng rồi.

“Được, đã như vậy, vậy chúng ta sẽ không khách khí, năm trăm năm trước là người trong dòng, tôi cũng không khách sáovới cậu, tôi lớn hơn mấy tuổi, thân làm người lớn, cậu gọi tôi anh Nam Tĩnh, tôi gọi cậu Quang Bảo, như vậy được chưa?”

Trương Quang Bảo hài lòng khẽ gật đầu.

“Ừ, như vậy, tiếp đó, xin hỏi, cậu có cái nhìn gì với âm nhạc, có muốn tiến vào ngành giải trí phát triển không?”

Trương Quang Bảo hít một hơi thật sâu, cả người trầm tĩnh lại, anh dựa vào trên ghế dựa mềm mại, từ từ nói: “Trong mắt của tôi, âm nhạc là một cách giải trí của mình, đầu tiên phải cảm động được bản thân, sau đó mới có thể cảm động người khác. Âm nhạc cũng không phân giới hạn, không phân chủng tộc, không phân quốc tịch. Tất cả mọi người toàn thế giới đều có thể tiến tới bên nhau nhờ âm nhạc, từ một điểm này mà nói, tất cả mọi người đều tương thông. Không phải nói, sách vở là lương thực tinh thần của nhân loại sao? Nếu như vậy âm nhạc cũng giống như là…”

Anh nhìn tách cà phê trong tay, mỉm cười: “Âm nhạc chính là cà phê.”

“Rất là khéo ví von, ha ha.” Trương Nam Tĩnh nhanh chóng ghi chép, ngẩng đầu cười nói: “Ừm, tôi nghĩ cậu đã rất có tiếng tăm trên mạng rồi, có phải có công ty địa nhạc hay công ty quản lý tìm cậu, yêu cầu ký với cậu không?”. Chuyên 𝘵rang đọc 𝘵ruyện ~ 𝒯Ru M𝒯R𝗨𝙔𝐄𝑵﹒𝖵n ~

Trương Quang Bảo lắc đầu: “Tôi cũng không muốn vào ngành giải trí, bạn bè trong giới cũng đã từng đề cập vấn đề này với tôi, nhưng tôi không đồng ý. Tôi làm âm nhạc, không phải vì danh, cũng không phải vì lợi, chỉ bởi vì thú vị thôi.”

Trên mặt Trương Nam Tĩnh hiện lên vẻ kinh ngạc, anh ta nghi ngờ hỏi: “Cậu không muốn vào ngành giải trí, vì sao?”

“Ừm, nói như thế nào đây? Có thể là chí tôi không ở đây, tôi cũng không muốn dùng âm nhạc là cách mưu sinh của tôi. Hơn nữa, tôi tự nhân là một người tự mình biết mình, tác phẩm của tôi cũng không hoàn thiện, sở dĩ có thể lấy được một vài thành tích trên mạng, thứ nhất là bởi vì rất nhiều bạn bè nhiệt tình ủng hộ, thứ hai, ha ha, hổ thẹn, nhờ có lăng xê của một vài người. Nếu như đổi một hoàn cảnh, không có những việc này, tôi nghĩ tác phẩm của tôi có lẽ sẽ chìm ngập trong hàng ngàn hàng vạn tác phẩm âm nhạc trên mạng.

Trương Nam Tĩnh nhìn anh một chút, không hề có bất cứ dáng vẻ ngụy trang, làm bộ, anh ta lập tức hỏi dò: “Nói như vậy, nếu có công ty đĩa hát hay công ty quản lý tìm tới cậu, cậu cũng sẽ từ chối ngay?” Vấn đề này rất có tính công kích, nếu như Trương Quang Bảo nói dối, như vậy lập tức có thể vạch trần.

Bởi vì đây là lần đầu tiên đới mặt truyền thông, suy nghĩ của anh truyền bá ra ngoài thông qua con đường này, nếu như anh hy vọng lấy lui làm tiến, hấp dẫn chú ý của công ty đĩa hát, anh hẳn sẽ lập tức đổi giọng.

“Đúng vậy, tôi sẽ không đồng ý.” Trương Quang Bảo vô cùng khẳng định.

Trương Nam Tĩnh thở dài, có hơi đáng tiếc nói: “Vậy thì quá tiếc, cá nhân tôi cũng vô cùng yêu thích âm nhạc của anh, nếu như vậy sau này nếu muốn nghe, chỉ sợ cũng khó khăn.”

“Không đâu, âm nhạc là con đường mãi mãi không có điểm dừng, tôi sẽ mãi mãi thăm dò trên con đường này, tôi sẽ luôn phát hành tác phẩm của mình trên mạng, chia sẽ cùng bạn bè ủng hộ tôi.”

Trương Nam Tĩnh cảm thấy vui mừng: “Ồ, ý cậu nói chính là fan ca nhạc của cậu, FANS?”

“Không!” Trương Quang Bảo đột nhiên kiên quyết: “Cá nhân tôi không đồng ý với chức vị này, tôi không phải ngôi sao gì, những người bạn thích tác phẩm của tôi cũng không phải FANS của tôi, chúng tôi là bạn bè, thật sự, hễ người thích tôi, ủng hộ tôi, đều là bạn của tôi.”

Trương Nam Tĩnh khẽ hài lòng gật đầu, người trẻ tuổi hai mươi mốt tuổi, có thể nhận biết cái này đúng là đáng quý. Càng đáng quý chính là bản thân phỏng vấn ngôi sao thần tượng lớn như vậy, không ai đối đáp trôi chảy như Trương Quang Bảo đây, không hề dây dưa dài dòng, từ điểm này, như vậy có thể thấy được tài ăn nói của người trẻ tuổi này. Nếu như anh tiến vào ngành giải trí, có thể là ngôi sao biết nói chuyện nhất trong giới.

“Có một vấn đề, tôi không thể không hỏi, nếu có chỗ mạo phạm, xin cậu đừng để ý, gần đây nghe đồn trên mạng có người nói là Tiêu Thái Khôi nói liên minh âm nhạc nguyên sang Trung Quốc lăng xê tác phẩm của cậu, ca khúc Đêm Trăng kia vốn là tác phẩm của cậu, tên gốc gọi là Tập Nguyệt. Còn có một ý kiến nói là cậu mượn tiếng tăm của Tiêu Thái Khôi để lăng xe, xin hỏi cậu có ý kiến gì với chuyện này không?”

Trương Quang Bảo ngồi dậy nhấp một ngụm cà phê, chép miệng nói: “Cái này sao, không có bất cứ ý kiến gì, không muốn trả lời.”

Trương Nam Tĩnh nghe xong, anh ta hiểu ý cười một tiếng, đóng laptop lại, cũng dựa trên ghế sô pha bưng cà phê lên uống: “Như vậy, chúng ta không cần khiến cho giống như thẩm vấn nữa, chúng ta nói chuyện phiếm, trò chuyện tán dóc thôi, có lời gì cũng có thể nói ra.”

Trương Quang Bảo nở nụ cười: “Anh hiểu lầm tôi rồi, tôi cũng không căng thẳng, chuyện này nói như thế nào đây? Tôi không bằng lòng nhắc tới lắm, chỉ có thể như vậy.”

Trương Nam Tĩnh tính toán suy nghĩ của Trương Quang Bảo trong lòng, vì sao không muốn nhắc tới? Thật sự chẳng lẽ giống như báo cáo lúc trước, là cho Tiêu Thái Khôi mượn để lăng xê? Nếu nói như vậy, hiện tại anh nên công kích thậm tệ mới đúng.

“Quang Bảo, chúng ta cũng xem như là bạn bè nhỉ? Đối với chuyện này, cá nhân tôi cũng rất muốn biết chân tướng. Như vầy đi, tôi cam đoan sẽ không báo cáo chuyện này ra, cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Được không?” Trương Nam Tĩnh đề xuất.

Trương Quang Bảo nhìn anh ta cân nhắc, cuối cùng anh nhẹ gật đầu: “Được, vậy chúng ta sẽ tâm sư chuyện này, chẳng qua anh thật sự không thể đưa tin ra ngoài đâu đấy.”

Khi lấy được câu trả lời khẳng định của đối phương, Trương Quang Bảo nói: “Vị Tiêu Thái Khôi kia, theo suy đoán của tôi, anh ta hẳn là Jay nhận được hạng ba trong giải thi đấu âm nhạc của liên minh âm nhạc nguyên sang Trung Quốc, tôi nhất thời để lại vài lời bình luận dưới tác phẩm của anh ta, sau này anh ta có liên lạc với tôi, sau đó liền bàn luận một chút về tác phẩm. Về sau, dựa theo yêu cầu của anh ta, tôi tiến hành sửa chữa một chút với tác phẩm của anh ta, khiến cho tác phẩm của anh ta thuận lợi lấy được giải thưởng. Cứ như vậy chúng tôi trở thành bạn bè, về sau tôi đã sáng tác Tập Nguyệt. Tôi liên lạc với anh ta đầu tiên, nói cho anh ta tin tức này, anh ta yêu cầm xem thử tác phẩm ca khúc này, lúc ấy tôi cũng không hề thu lại mà đã gửi cho anh ta lời và nhạc bài hát. Về sau nữa, ha ha, thì có bài gọi là Đêm Trăng.”

Trương Quang Bảo rất nghiêm túc nghe, sau khi nghe xong, anh ta không lập tức đáp lại, anh ta tự hỏi lời của Trương Quang Bảo nói có mấy phần có thể tin tưởng. Lấy kinh nghiệm làm phóng viên nhiều năm của anh ta cho thấy, Trương Quang Bảo không giống như đang nói dối. Tất cả lời nói đều hợp tình hợp lý. Thế nhưng dù sao cũng là tác phẩm người ta ra tay trước, vụ án này chỉ sợ khó địch lại.

“Tôi rất bằng lòng tin lời của cậu, chẳng qua đáng tiếc, vụ án này chỉ sợ không lật lại được nữa.” Trương Nam Tĩnh vừa nghi ngờ vừa cười nói. Trương Quang Bảo buông lỏng lắc đầu: “Tôi cũng không muốn lật lại bản án, dò xét thì dò xét, bài hát này là tôi viết cho một người bạn đấy, khi tôi hát cho cô ấy nghe, bài hát này đã hoàn thành sứ mệnh của nó rồi.”

“Ồ? Là bạn gái à?” Trương Nam Tĩnh cười.

Trương Quang Bảo cũng cười, cũng không trả lời thẳng.

“Ồ… Người trẻ tuổi, tôi cực kỳ thừa nhận, cậu rất biết cách nói chuyện. Cậu không muốn phát triển trong ngành giải trí thật sự thật đáng tiếc. Trong màn phỏng vấn cuối cùng, tôi muốn mời anh nói mấy câu với tất cả fan ca nhạc ủng hộ cậu, à không, những người bạn.”

“Ừm, thật sự rất cảm ơn tất cả bạn bè ủng hộ tôi, ở đây tôi chỉ muốn nói một câu, con đường âm nhạc để cho chúng ta cùng nhau đi qua. Tôi sẽ không để người ủng hộ tôi thất vọng.”

Trương Nam Tĩnh rất hài lòng với lần phỏng vấn này, cuối cùng anh ta thu dọn đồ lại, nói với Trương Quang Bảo: “Cảm ơn cậu tiếp nhận phỏng vấn của tôi, hôm nay mục đích đầu tiên tôi tới đã đạt được.”

“Ồ? Mục đích đầu tiên, nói như vậy, anh Nam hôm nay tới còn có mục đích khác?” Trương Quang Bảo không hề rung động mà hỏi, mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút kỳ quái.

Trương Nam Tĩnh cười thần bí: “Nói thật, mục đích thứ hai cũng là quyết định tạm thời của tôi. Nếu như tôi không biết cậu không được huấn luyện chuyên nghiệp mặt âm nhạc, có lẽ cũng sẽ không có mục đích thứ hai của tôi.” Trương Quang Bảo uống một ngụm cà phê, nhìn Trương Nam Tĩnh, cũng không nói chen vào.

“Tôi làm phóng viên giải trí, cũng có chút thời gian. Cũng có chút hiểu biết với ngành giải trí và mạng lưới. Từ trong lời nói vừa rồi, tôi nhìn ra được, cậu rất phản cảm việc lăng xê, đúng không?” Trương Nam Tĩnh mỉm cười nói.

Trương Quang Bảo nhẹ gật đầu, không phủ nhận.

“Vậy không được!” Giọng điệu Trương Nam Tĩnh rất khẳng định: “Từng ngành nghề trong giới đều có quy tắc tiềm ẩn của mình. Mà nhất đặc biệt nhất là ngành giải trí trên mạng. Cá nhân tôi rất yêu thích cậu, thật đó, đặc biệt là sau khi biết cậu chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Thử nghĩ xem, nếu như cậu xuất thân chính quy, học ở học viện âm nhạc gì đó, sáng tác kia làm ra tác phẩm như vậy, lấy được thành tích như vậy, không hề hiếm lạ chút nào, huống chi tác phẩm nổi lên nhờ lăng xê như vậy trong lúc này chiếm tỉ lệ rất lớn. Nhưng đáng quý chính là cậu cũng chưa từng được huấn luyện mặt này. Trước kia nghe lời bài hát của cậu, tôi cũng cảm thấy trong sác tác lời và nhạc, cậu không bị ràng buộc, ngựa thần lướt gió tung mây, đây chính là ưu điểm của cậu, đồng thời cũng là khuyết điểm. Bài hát hay là phải tuân theo quy tắc, làm đa dạng hóa phong cách đột xuất của cậu. Điểm này cậu vẫn chưa làm được, chú em nhỏ, nhớ kỹ, phong cách là linh hồn âm nhạc, tác phẩm không có phong cách, cho dù như thế nào cũng không thể trở thành kinh điển.”

Trương Quang Bảo nghe rất chân thành, mặc dù những lời này cũng không phải quá dễ nghe.

“Thật đáng mứng chính là cậu cũng không bởi vì bản thân lấy được thành tích mà gật gù đắc ý. À đúng rồi, giọng hát của cậu cũng có vấn đề, thiếu hơi, mặt thu âm không làm tốt, hơn nữa, chuyển âm và giọng mũi của cậu vốn nên là sự đặc sắc của cậu, có lẽ bởi vì cậu chưa được chỉ đạo chuyên nghiệp nên trở nên có hơi dở dở ương ương. Ha ha, ngại quá, tôi cũng là gà mờ, không biết nên nói thế nào. Nếu như những mặt này cậu cũng có thể làm tốt, vậy cậu chính là thần rồi.”

Trương Quang Bảo thẳng thắn cười: “Thần? Thần gì? Nếu tôi trở thành thần, vậy trên mạng chính là thần phật đầy trời rồi. Anh Nam, cảm ơn ý kiến của anh, tôi sẽ chú ý.”

“Ừm, haizz, trước kia phỏng vấn một vài tai to mặt lớn, cậu muốn hơi đưa ra chút ý kiến, bản thân bọn họ ngược lại là suy nghĩ tới mặt mũi, sẽ không nói gì, những trợ lý ấy, có thể sử dụng ánh mắt gϊếŧ chết cậu. Phỏng vấn cậu cảm thấy dễ dàng hơn nhiều, ha ha.”

Trương Quang Bảo móc thuốc lá ra, vừa định nhóm lên, đột nhiên nhớ tới đây là quán cà phê, không thể hút thuốc lá. Anh bèn để lại, nói tiếp: “Tôi vốn là một người bình thường, anh xem, mới đến phỏng vấn tôi, nếu tôi sĩ diện với anh, vậy trở thành người thế nào chứ? Đúng rồi, anh Thành, anh vừa nói cái gì, lăng xê cái gì?”

Trương Nam Tĩnh nghe xong, tinh thần tỉnh táo, anh ta ngồi thẳng người trên ghế sô pha: “À, là như vậy. Nói thẳng, bây giờ trên mạng cũng là một mảnh phù hoa, nếu như muốn không cần lăng xê mà vẫn thành danh, dường như là khả năng rất nhỏ. Chị gái Phù Dung, em gái Thiên Tiên, xa hơn là Mộc Tử Mỹ, Lưu Manh Yến, vân vân vân vân, ai không phải dựa vào lăng xê mà làm giàu? Lăng xê là thanh kiếm hai lưỡi, có lợi cũng có hại, phải xem cậu dùng như thế nào. Không sợ nói cho cậu biết, tin tức giải trí bây giờ, tám chín phần mười đều là đang lăng xê, đều là tin tức giả. Có suy đoán của phóng viên, cũng có đơn thuần là thủ đoạn người trong cuộc tự mình ném ra ngoài, vì sao ư? Nói cho cùng, chính là để hấp dẫn sự chú ý, để tạo thế cho giai đoạn đầu. Đều nói trong một hoàn cảnh như vậy, không lăng xê không phải không được, ít ra sẽ khiến cậu đi rất nhiều đường vòng. Mặc dù cậu không gia nhập cũng không muốn vào ngành giải trí, mà bây giờ cũng không có cơ hội như vậy, nhưng cậu chung quy vẫn phải lăng xê trên mạng nhỉ? Chú em à, nhất định phải học được, lợi dụng tất cả cơ hội có thể lợi dụng, tạo thế cho mình, hấp dẫn nhiều ánh mắt người ta hơn. Như vậy tác phẩm của cậu mới có thể được càng ngày càng nhiều người quen thuộc. Trên mạng rồng rắn lẫn lộn, người có bản lĩnh không ít, theo tôi biết, trước khi cậu và Tiêu Thái Khôi ra mắt, thì có mấy người gọi là Tiểu Thiên Vương sáng tác trên mạng như vậy, chẳng qua mai danh ẩn tích một đoạn như vậy, có lẽ bị công ty địa nhạc nhà ai đào đi rồi. Bất cứ người nào bọn họ cũng không kém hơn cậu về mặt sáng tác. Thứ cậu phải học còn rất nhiều.”

Cà phê trong tay Trương Quang Bảo đã nguội, nhưng anh cũng không hề phát hiện, anh chuyên tăm nghe Trương Nam Tĩnh nói, chuyện này với anh mà nói quá quan trọng. Có thể nghe được lời khác biệt như vậy tuyệt đối không phải chuyện xấu. Trong lòng anh hiểu rõ, lời của Trương Nam Tĩnh đều rất đúng trọng tâm, lời này còn đáng quý hơn lời khen ngợi.

“Anh Nam, cảm ơn anh đã nói, xem ra tôi vẫn còn quá non.” Trương Quang Bảo cười nói.

Trương Nam Tĩnh nhìn anh một cái, hỏi dò: “Thế nào? Không thích nghe?”

“Không có! Không có! Tuyệt đối không có! Thật sự dẫn dắt tôi rất lớn, không sai, tôi thừa nhận tác phẩm của tôi vẫn còn thiếu sót, cũng không hoàn mỹ. Đây là sự thật không thể chối cãi, nhưng tôi sẽ cố gắng cải tiến, kém cái gì, tôi học cái đó. Sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến cho mọi người đều thưởng thức tác phẩm của tôi.” Lúc Trương Quang Bảo nói chuyện cũng không hùng hồn mãnh liệt gì, cũng không có vẻ mặt tự tin. Nhưng theo Trương Nam Tĩnh nhìn thấy, người trẻ tuổi trước mắt ngoại trừ có chút điên cuồng ra, loại cực kỳ tự tin kia đơn giản khiến người ta kính sợ.
« Chương TrướcChương Tiếp »