Triệu Cảnh liếc mắt nhìn sang, Trương Quang Bảo đang nhìn cô ấy bằng ánh mắt khinh thường. Nếu đổi những người khác, cô ấy đã trừng mắt mắng chửi người từ lâu, nhưng lúc này, cô ấy cũng không làm như vậy. Cô ấy buông ly rượu xuống, lau nhẹ khóe miệng, nói: "Ánh mắt của anh có vẻ như rất khinh thường tôi?"
"Quái lạ, luôn là tôi nhìn ra thứ gì đó trong ánh mắt của người khác, sao gặp phải cô thì lại là cô nhìn thấu tôi?" Trương Quang Bảo cử động thân thể một cách mất tự nhiên, cảm giác bị người nhìn thấu thật sự không thoải mái.
Triệu Cảnh vuốt vuốt mũi, lộ ra vẻ mặt đáng yêu, hừ hừ nói: "Không phải anh nói tôi là ngôi sao tai họa của anh hay sao? Vậy thì anh có cái gì có thể lừa gạt được tôi? Tuy nhiên, tôi cũng có một việc không lừa được anh, tôi biết anh nhìn thấy."
"Phải." Câu trả lời của Trương Quang Bảo rất trực tiếp.
Triệu Cảnh cười thản nhiên, lắc lắc đầu nói: "Tôi thích bầu không khí nơi này, không bị gò bó, trước kia tôi chỉ nhìn thấy trong TV, bạn bè của tôi thường xuyên đến nơi này, các cô ấy nói, đi vào nơi này có thể quên hết tất cả mọi thứ, chỉ có thể thỏa thích hưởng lạc. Hơn nữa, nơi này ai cũng không biết ai, không ai biết bạn, bạn cũng không cần phải phòng bị cái gì cả." Lần này, cô ấy cũng không nói lớn nữa, nói bằng một giọng nói nhỏ, trong giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ.
Trương Quang Bảo đương nhiên nghe thấy, tuy rằng lời nói của cô ấy có chút buồn cười, nhưng Trương Quang Bảo lại không cười nổi, nhìn chằm chằm cô ấy, còn nghiêm túc nói: "Nể mặt là đồng hương với nhau, tôi sẽ nói cho cô biết. Không có chỗ nào bẩn thỉu hơn nơi này. Hầu như tất cả mọi người đến nơi này đều vì muốn tìm kiếm kí©h thí©ɧ và vui vẻ, có nhìn thấy không, ba người đàn ông phía sau tôi kia, chính là play boy. Người vừa rồi đến mời cô nhảy, cũng không phải là người tốt. Hiện tại thì mời cô nhảy, sau khi nhảy xong thì sao? Không cần phải nói, ONE NIGHT STAND …"
Đôi mắt của Triệu Cảnh vốn đã lớn, lúc này, lại trừng lớn hơn: "Không thể nào? Đây chính là tình một đêm trong truyền thuyết?"
Trương Quang Bảo lắc lắc đầu cười khổ, cô gái này thoạt nhìn đã lớn như vậy, sao ngay cả những thứ thường thức cơ bản này cũng không hiểu. Cô ấy đã làm gì trong suốt những năm đại học? Đột nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi của cô ấy, nói cái gì, đi vào nơi này có thể quên hết tất cả mọi thứ, chẳng lẽ cô ấy có tâm sự gì sao?
Sau khi nghĩ lại, cho dù cô ấy có tâm sự, cũng không tới lượt mình quan tâm, tốt hơn là đừng hỏi, để cho cô ấy quay về trường học càng sớm càng tốt đi. Dù sao cũng là đồng hương, anh cũng không muốn cô ấy xảy ra chuyện gì ở trong này.
"Được rồi, cô cũng đừng giả vờ nữa, mau trở về đi. Nơi này không phải là nơi để những người như cô lui tới, về sau đừng bao giờ đến đây nữa." Trương Quang Bảo nói, nói xong, bèn muốn gọi phục vụ tới tính tiền. Ngay khi anh vừa mới quay đầu lại, anh lại vô tình nhìn thấy một tia cô đơn xuất hiện trên gương mặt của Triệu Cảnh, rồi cô ấy cúi đầu xuống.
"Làm sao vậy?" Trương Quang Bảo hỏi. Đừng đánh giá thấp sự hiểu biết của Trương Quang Bảo đối với phụ nữ, trải qua phân tích cặn kẽ, thấy vẻ mặt này của cô ấy, không cần đoán cũng biết là có tâm sự, còn là chuyện phiền não. Nếu không cô ấy cũng sẽ không có ý nghĩ bất chợt, lôi kéo mình đi vào loại địa phương này.
"Không có việc gì, anh đi đi, một mình tôi ở lại đây cũng được." Triệu Cảnh nói lời này nhìn như rất nhẹ nhàng, nhưng thực ra rơi vào tai Trương Quang Bảo lại giống như một lời uy hϊếp. Không biết cô gái này có phải dám chắc tôi là người dễ mềm lòng hay không, biết tôi sẽ không để cô ấy ở lại đây một mình, cô ấy đang thi gan với tôi?
"Trương Quang Bảo, chúng ta xem như là bạn bè đúng không?" Triệu Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, hỏi một vấn đề khá đường đột, Trương Quang Bảo ngẩn người, bạn bè? Định nghĩa của từ bạn bè quả thật hơi rộng.
"Ừm, tính là một nửa bạn bè đi."
Triệu Cảnh cười nhạt: "Nửa bạn bè cũng là bạn bè, làm bạn bè, anh có thể giúp tôi một việc gấp hay không?"
Trong đầu Trương Quang Bảo nhanh chóng hiện lên mấy chục cái ý tưởng, đàn ông tìm bạn nhờ giúp đỡ, chỉ có hai chuyện, đánh nhau, vay tiền. Với người phụ nữ này, phải cân nhắc.
Bắn bay tàn thuốc trong tay ra ngoài, Trương Quang Bảo gật đầu một cách sảng khoái: "Nói đi, nể mặt là đồng hương, tôi có có thể sẽ giúp cô."
Triệu Cảnh cảm kích gật gật đầu: "Cám ơn, tôi không cần anh làm chuyện gì khác, tôi chỉ muốn tìm một người để tâm sự, vậy thôi."
Khi một người phụ nữ nói rằng cô ấy chỉ muốn tìm một người nào đó để tâm sự, có nghĩa là cô ấy đang phát ra tín hiệu cầu cứu đến bạn, bởi vì cô ấy không có người bạn nào để có thể thổ lộ tình cảm. Cho nên, làm đàn ông, gặp phải loại chuyện này, ngàn vạn lần phải làm trọn phận sự của mình, cho dù bạn có bất kỳ mục đích bị khinh thường nào khác đều phải đồng ý.
"Được, tuy nhiên, cô phải nghe lời tôi." Khóe miệng của Trương Quang Bảo lộ ra nụ cười tươi. Triệu Cảnh ngẩn ngơ, tên lưu manh thật sự rất kỳ quái. Tự lần đầu tiên nhìn thấy anh, trong lòng cô ấy đã có cảm giác này. Bạn nói xem, một người đàn ông, ngoại hình bình thường, không thể nói là xấu, cũng chưa nói đến đẹp trai. Nhưng vì sao anh chỉ cần cười một cái, cảm giác cả người đều thay đổi.
Nụ cười của anh rất kì lạ, khi anh cười, khóe miệng hơi cong lên, đầu hơi ngửa ra sau một chút, loại cảm giác này, giống như là đang ở trên cao nhìn xuống bạn, quan trọng nhất là ánh mắt khi anh nhìn, lúc anh cười rộ lên, cái cảm giác kì lạ trong ánh mắt quả nhiên là không có cách nào để diễn tả.
"Được, nghe lời anh." Triệu Cảnh gật gật đầu khẳng định.
Trương Quang Bảo gọi phục vụ, thanh toán hóa đơn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
"Ồ, Quang Bảo, đi rồi a? Chơi thêm một lúc nữa đã?" Người anh em vừa rồi lên tiếng chào hỏi anh. Trương Quang Bảo cười lắc lắc đầu, đi ra ngoài cửa. Triệu Cảnh vội vàng đuổi theo, giống như sợ bị tụt lại phía sau.
"Này, anh đi từ từ chờ tôi với, a!" Trương Quang Bảo đi nhanh ở phía trước, Triệu Cảnh ở phía sau gần như không theo kịp. Thật vất vả mới đuổi kịp anh, anh lại đột nhiên rẽ vào một góc, đi vào một siêu thị.
Mặt tiền cửa hàng cũng không lớn, hàng hóa bày bán cũng không nhiều, Trương Quang Bảo dẫn theo Triệu Cảnh đi mấy vòng, cầm mấy lon bia, từ đầu đến cuối, Trương Quang Bảo đều không hỏi ý tứ của Triệu Cảnh, tự mình quyết định. Mà Triệu Cảnh từ đầu đến cuối cũng không phát biểu ý kiến gì, cứ đi theo phía sau như một kẻ theo đuôi.
Mua bia xong, Trương Quang Bảo dẫn theo Triệu Cảnh đi tới công viên. Đến tám giờ, sắc trời dần tối, trong công viên cũng có khá ít người đi bộ, chỉ thấy trên bãi cỏ có một vài cặp đôi yêu nhau đang ngồi ôm ấp nhau, thật sự khiến người khác phải ghen tị.
Ngồi xuống bãi cỏ, Trương Quang Bảo rêи ɾỉ một tiếng, duỗi người ra.
"Ngồi ở đây đi, là một nơi thật tốt để uống rượu." Trương Quang Bảo nói, đánh giá đài phun nước trong hồ, với những ngọn đèn nhiều màu phun lên cao.
"Oa, nơi này chính là công viên Cửu Lý Đê à, trước kia tôi cũng đã nghe nói đến nó nhưng chưa có cơ hội đến. Thật sự rất đẹp." Triệu Cảnh vui sướиɠ nói, rồi ngồi xuống bên cạnh Trương Quang Bảo.
Mở hai chai bia ra, Trương Quang Bảo đưa cho Triệu Cảnh một chai, bản thân mình cầm một chai uống một ngụm, nhếch miệng nói: "Để tôi đoán xem, một cô gái điên thì có thể có tâm sự gì?"
Triệu Cảnh nghiêng đầu nhìn Trương Quang Bảo, đợi anh suy đoán.
"Với tính cách của cô, chắc là không có người đàn ông nào dám thích cô, cho nên sẽ không phải là chuyện tình cảm. Sau đó, cô tìm tôi nói chuyện phiếm với cô, chứng minh bên cạnh cô không có người bạn nào có thể thổ lộ tình cảm, ừm, nói như vậy, có thể cãi nhau với một người bạn nào đó, đúng không?" Trương Quang Bảo nói một cách tự tin. Anh nghĩ thầm, cho dù không đúng hoàn toàn thì cũng đúng phần lớn.
Ai biết được, Triệu Cảnh lại lắc lắc đầu, bĩu môi cười nói: "Tự cho là cái gì cũng biết, đã đoán sai còn tràn đầy tự tin như vậy, chém..."
Trương Quang Bảo cảm thấy có chút mất mặt, nghĩ đi nghĩ lại, cô gái này nhìn có vẻ to xác, chắc là loại người ngốc nghếch ngực to, nếu không phải chuyện tình cảm, cũng không phải chuyện về bạn bè thì còn có cái gì đáng giá để phiền não?
Triệu Cảnh khẽ nhấp một ngụm bia, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Tôi và gia đình có mâu thuẫn." Trương Quang Bảo vừa nghe đến đây, tinh thần lập tức tỉnh táo. Sao cũng giống như bản thân mình, cũng có mâu thuẫn với gia đình? Lập tức vội vàng thúc giục Triệu Cảnh nói để nghe một chút.
"Là chuyện lần trước, anh cũng biết, anh cả của tôi nói với cha mẹ tôi, nói tôi với anh như thế này thế kia, cha mẹ tôi lúc ấy rất tức, tôi cũng tức giận, bèn rời nhà đi ra ngoài, đi tới trường học. Vốn nghĩ rằng chuyện cứ như vậy trôi qua, ai biết được mấy ngày trước cha tôi gọi điện thoại đến, bảo tôi quay về thị trấn." Triệu Cảnh nói mấy câu đó một cách bình thản, Trương Quang Bảo phân tích nửa ngày cũng không nghe ra vấn đề ở đâu.
Hình như nhìn thấy Trương Quang Bảo không hiểu, cô ấy lại tiếp theo nói bổ sung: "Cha tôi kinh doanh ở thị trấn, tôi cũng sắp tốt nghiệp, ông ấy đã tìm được cho tôi một công việc trong viện kiểm sát, nên muốn tôi trở về."
Trương Quang Bảo gật gật đầu: "Viện kiểm sát? Không tệ, bao nhiêu người muốn tiến vào còn không được đâu, vậy cô còn lo lắng cái gì? Còn chưa tốt nghiệp mà đã có công việc rồi."
Triệu Cảnh cười cười, cười có chút bất đắc dĩ: "Ai, chỉ là, tôi không muốn đến viện kiểm sát. Tôi học vũ đạo chuyên nghiệp, sau này tôi muốn phát triển theo phương diện này, đây mới là điều tôi hy vọng. Đến viện kiểm sát, đó là dựa vào quan hệ, tôi cũng không thích sống bằng cách nhìn sắc mặt người khác."
Trương Quang Bảo không khỏi nhìn cô ấy nhiều hơn, cô gái này thật sự có chút khí phách, thử nghĩ mà xem, hiện tại công việc trong cơ quan đơn vị chắc là bị nhiều người tranh đoạt nhất, nhưng cô gái này lại không động lòng, tính tình ương ngạnh này trái lại rất giống với mình. Càng trùng hợp hơn là, không phải bản thân mình cũng đang mâu thuẫn với gia đình hay sao? Xem như đồng cảnh ngộ.
"Cô có muốn nghe tôi nói hay không?" Trương Quang Bảo thuận miệng nói.
Triệu Cảnh nhìn về phía anh, chân thành nói: "Ừm, anh nói, tôi nghe."
"Cô cứ làm theo ý mình là được." Câu trả lời của Trương Quang Bảo cũng đơn giản đến bất ngờ, Triệu Cảnh đợi nửa ngày nhưng cũng không nghe thấy đằng sau.
"Thế là hết rồi?"
Trương Quang Bảo nhìn cô ấy một cái: "Vậy cô còn muốn tôi nói gì nữa? Người sống cả đời, loại lựa chọn này sẽ có rất nhiều lần, một lần chọn sai, đều có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời. Không thể phủ nhận, làm việc trong cơ quan đơn vị, có đãi ngộ tốt, có bảo đảm. Tuy nhiên, bạn vốn không có hứng thú một chút nào, có đi bạn cũng sẽ không vui vẻ. Vẫn nên làm theo ước nguyện của mình, tuy rằng có thể không được như ý muốn, nhưng bản thân bạn sẽ rất vui vẻ. Người ta khi còn sống, có thể làm những gì bản thân mình muốn làm, đó chẳng phải là một loại hạnh phúc hay sao?"
Triệu Cảnh hơi ngẩn ra, cô ấy không ngờ rằng tên lưu manh này lúc trước ở trong thị trấn, thân giấu dao làm bếp, dẫn theo mấy chục anh em đấu đá lung tung, thế nhưng lại có thể nói ra những lời này, thực sự rất kinh người. Nghĩ đến đây, cô ấy không cảm thấy hứng thú, tên lưu manh này rốt cuộc là một người như thế nào?
Nhìn dáng vẻ của anh trước kia, chắc chính là loại người cặn bã không có lý tưởng, cả ngày chỉ nghĩ đến việc đánh nhau, đùa giỡn, MM và vân vân, nhưng anh lại có một cô bạn gái rất dịu dàng ít nói, hơn nữa còn có khí chất, dường như còn rất nghe lời anh.
Ở trong ấn tượng của cô ấy, anh nên là một người không học vấn không nghề nghiệp, một tên ngốc ngực không vết mực, nhưng nghe anh nói dường như có vẻ có lý, tài ăn nói cũng không tệ lắm. Đây chính là chỗ kì quái, anh chàng này thật sự rất thú vị.
"Không cần coi tôi như một vị thần, đi nghỉ ngơi đi." Trương Quang Bảo đột nhiên nói. Triệu Cảnh vừa mới tích lũy một chút ấn tượng tốt với người này, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa, điển hình cho việc cho chút ánh nắng mặt trời thì sẽ sáng lạn.
"Này, lưu manh, đàn chị kia của anh cũng khá xinh đẹp đấy, anh làm thế nào để cưa được vậy?" Triệu Cảnh hỏi. Trương Quang Bảo trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái, trong đầu cô gái điên này đang suy nghĩ cái gì vậy, không phải vừa rồi còn đang buồn bực vì chuyện trong nhà hay sao? Sao lại đột nhiên hỏi chuyện của tôi?
"Không phải việc của cô, tự lo cho mình đi." Trương Quang Bảo liếc mắt nhìn cô ấy.
"Hừ, không nói thì thôi, mấy người đang yêu đương đều là như vậy, có cái gì lạ lẫm sao? Không phải chỉ là nói chuyện yêu đương hay sao, có gì đặc biệt hơn người, hừm." Đôi chân của Triệu Cảnh không nhịn được đá lung tung bãi cỏ, giống như một bé gái đang làm nũng. Rất khó tưởng tượng, một mỹ nữ, miệng vừa nói xong những lời thô tục, động tác và vẻ mặt lại đáng yêu giống như một đứa trẻ.
Trương Quang Bảo đơn giản không để ý tới cô ấy, chỉ quan tâm đến việc uống bia một mình. Triệu Cảnh làm ầm ĩ một hồi, thấy Trương Quang Bảo không có phản ứng gì, đột nhiên vỗ vỗ bờ vai của anh, rồi thần bí nói: "Lưu manh, anh kể chuyện xưa của anh và bạn gái anh cho tôi nghe, tôi kể chuyện của tôi cho anh nghe, thế nào?"
"Ôi, cô đừng vỗ bả vai của tôi, không biết nơi đó có vết thương hay sao, chết tiệt!" Trương Quang Bảo vừa nói vừa hít sâu một hơi. Triệu Cảnh nghe vậy, cười hì hì, nhẹ nhàng chạm vào bả vai bị thương của Trương Quang Bảo, vừa nói rất xin lỗi.
Trương Quang Bảo có chút dở khóc dở cười, cô gái này sao lại có đức hạnh như thế này? Phụ nữ không phải nên rụt rè, cẩn thận hay sao?
"Yêu nhau không phải đều giống nhau hay sao? Có cái gì đâu? Chẳng lẽ cô chưa từng yêu bao giờ?" Trương Quang Bảo cảm thấy buồn bực, mở miệng hỏi.
Triệu Cảnh liếc mắt xem thường, suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu nói: "Tôi đã từng yêu, những chuyện đã trôi qua lâu rồi, không nhớ rõ lắm."
Không thể nào? Cô mới bao nhiêu tuổi? Đã trôi qua lâu rồi? Lời này nếu một bà lão sáu bảy mươi nói ra thì tôi tin, còn cô, giả vờ chững chạc à?
"Thật sự, không lừa anh. Mối tình đầu của tôi là lúc mười lăm tuổi, đang học lớp tám. Lúc ấy có một cậu bé sống cạnh chúng tôi, mỗi ngày đi học cùng tôi, rồi có một ngày, cậu ta đột nhiên nói, Triệu Cảnh, chúng ta yêu nhau có được không? Lúc ấy tôi đã nghĩ, đúng vậy, các bạn khác trong lớp đều nói chuyện yêu đương, vậy vì sao tôi không thể thử. Cho nên, tôi đáp ứng với cậu ta." Khi người bình thường nhớ lại mối tình đầu, trên khuôn mặt của họ luôn hiện ra vẻ mặt khao khát và say mê. Nhưng Triệu Cảnh này lại vừa nói chuyện vừa cười to, giống như đó là một chuyện buồn cười vậy.
"Hai người yêu nhau trong bao lâu?" Trương Quang Bảo hỏi.
Triệu Cảnh nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, rồi thì thầm: "Đại khái là ba tuần đi."
Mối tình đầu ba tuần... Lại là lúc còn nhỏ, khi đó mọi người rất trong sáng, cái gì gọi là yêu đương? Đó là cùng nhau đi học, cái này gọi là yêu đương, thế thôi.
"Vậy từ đó đến giờ cô không yêu lần nào nữa hay sao?" Trương Quang Bảo có chút không tin, lẽ ra với đàn ông ngày nay, nhìn người chỉ nhìn bề ngoài, với điều kiện của Triệu Cảnh chắc là phải có rất nhiều người theo đuổi.
"Không, cha mẹ tôi không cho, nói rằng nếu tôi yêu đương thì sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà. Phải sau khi tìm được việc làm mới có thể suy nghĩ đến việc này." Triệu Cảnh nói rất bất đắc dĩ, Trương Quang Bảo nghe ra, gia đình cô gái này quản rất nghiêm. Ngay cả kế hoạch cuộc sống trong tương lai cũng lập sẵn cho cô ấy, cha mẹ cô ấy không khỏi quản quá rộng rồi? Các người có thể chiếu cố cô ấy cả đời hay sao?
Nghĩ đến đây, Trương Quang Bảo thật sự cảm thấy cô gái này khá đáng thương, gia đình quản rất nghiêm, hôm đó chỉ nói với mình một câu mà anh trai của cô ấy tố cáo còn gây ra mâu thuẫn trong nhà như vậy. Cha mẹ cô ấy nhất định là giai cấp tư sản phong kiến chưa cải tạo.
"Tôi nói này, cô phải đứng lên phản kháng, đấu tranh với tư tưởng cũ, thế lực cũ,, tranh thủ hạnh phúc của bản thân mình. Phải rơi vào trong vòng tay ôm ấp của quần chúng nhân dân vĩ đại. Cha mẹ cô rất phong kiến, cô nhất định phải phản kháng!" Trương Quang Bảo bắt đầu châm ngòi thổi gió, khuyến khích cô gái ngốc nghếch ngực to này đứng lên làm cách mạng.
"Có nghiêm trọng như anh nói không? Ai, tôi đã nói rồi, tới lượt anh!" Triệu Cảnh đột nhiên phục hồi tinh thần, túm lấy Trương Quang Bảo không bỏ.
"Tôi? Tôi nói gì?" Trương Quang Bảo quay đầu sang một bên, bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn để lừa dối.
"Anh không giữ lời! Anh đã nói nếu tôi nói thì anh sẽ kể chuyện của anh!" Triệu Cảnh bỉu môi, hung hăng nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo.
"Đó là chính cô nói, tôi cũng không nói như vậy." Trương Quang Bảo cười cười ranh mãnh, đảo mắt không nhận nợ. Triệu Cảnh tức giận, liếc nhìn Trương Quang Bảo một cái, đột nhiên hừ một tiếng thật mạnh, ngồi trở về, ra vẻ hờn dỗi, bãi cỏ đáng thương dưới chân cô ấy, đã bị đôi chân của cô ấy đá văng ra một khối thật lớn.
"Làm sao, tức giận?" Nhìn thấy dáng vẻ cô ấy chu cái miệng nhỏ nhắn, không nói lời nào, Trương Quang Bảo không nhịn được nở nụ cười. Sao cô gái này lại cảm thấy hứng thú với chuyện tình cảm của mình?
Triệu Cảnh kéo mặt không nói lời nào, mặc kệ Trương Quang Bảo trêu chọc cô ấy như thế nào thì cô ấy cũng không phản ứng. Cuối cùng, Trương Quang Bảo xem như không có cách nào khác, anh đành thở dài, một ngụm uống cạn chai bia.
"Được, sợ cô rồi, nghe cho kỹ. Từ trước đến giờ tôi có mười chín người bạn gái, sơ trung ba, trung học chín, đại học bảy. Quen nhau chưa được một tháng coi như bỏ qua. Mười chín người bạn gái có đủ các loại tính cách. Có sáng sủa, có hướng nội, có tâm địa thiện lương, có lòng dạ rất sâu, từ lớn hơn tôi sáu tuổi đến nhỏ hơn tôi bốn tuổi, đổ hết! Mỗi một đoạn tình cảm, bạn đều có thể nâng lên, cũng có thể đặt xuống, đoạn tuyệt sạch sẽ, cho nên, đúng vậy, không cần nghi ngờ thính giác của cô, tôi chính là tình thánh trong truyền thuyết."