“Ê! Anh bạn đang làm gì vậy?” Trương Quang Bảo lao đến, lôi Triệu Cảnh ra sau người mình rồi bảo vệ phía trước cô ấy. Đây là sự bảo vệ vô thức của mỗi người đàn ông với phụ nữ. Thấy người đàn ông kia hình như đang tranh chấp với Triệu Cảnh nên anh không nghĩ ngợi gì cả, cứ bảo vệ Triệu Cảnh đã rồi tính sau.
Tuổi tác người này xấp xỉ Trương Quang Bảo. Nhìn kỹ lại thì Trương Quang Bảo nhận ra đây là ai. Chết tiệt, đây không phải là người cao to thích khoe khoang hai hôm trước sao? Đây là thằng nhãi đối đầu với mình trong công viên Cửu Lý Đê ngày hôm đó.
Anh ta đang tức giận. Lúc này, đột nhiên lòi ra một người. Nhìn kĩ lại, cũng nhận ra Trương Quang Bảo nên không nén nổi cơn giận rồi gào lên: “Mẹ nó, ai không kéo chun quần để thứ đồ này chui ra này. Biết tao là ai không?”
Trương Quang Bảo không buồn nhìn thẳng, chỉ cười khẩy rồi nói: “Tôi không quan tâm anh là bố con thằng nào, không có hứng.”
“Ranh con, biết điều thì cút qua chỗ khác. Tao là Hoàng Tú Thành, đã nghe thấy bao giờ chưa?” Người to cao tự giới thiệu, không ngờ anh ta lại là nhân vật số một trong ngôi trường này.
“Chưa nghe thấy bao giờ, anh cũng chui ra từ trong đũng quần sao?” Trương Quang Bảo cười hì hì, ánh mắt công khai thể hiện sự khinh bỉ.
Người đàn ông tên là Hoàng Tú Thành tức đến mức không nói nổi. Vì thời tiết đã chuyển lạnh nên anh ta mặc một chiếc áo phông ở trong và khoác một chiếc áo khoác denim bên ngoài. Có thể nhìn thấy khuôn ngực cường tráng của anh ta lên xuống không ngừng, nghiến chặt răng, cứ như hận không thể lao đến cắn Trương Quang Bảo.
“Anh à, tôi thật sự không khinh thường anh. Đừng thấy tôi nhỏ con, nếu muốn đánh tôi thì anh vẫn còn chưa đủ trình đâu.” Câu này của Trương Quang Bảo tuyệt đối không phải để đe dọa mà là để anh ta biết khó mà sợ, đừng tự tìm phiền phức.
Có vẻ Hoàng Tú Thành thật sự tin lời Trương Quang Bảo. Anh ta nhìn anh một cách hung dữ rồi quay đầu rời đi. Đương nhiên Trương Quang Bảo không ngốc đến mức nghĩ rằng anh ta sợ mình. Những con chó cắn người thì không sủa, anh ta đang đi gọi người.
“Sao vậy? Con bé điên này, không sao chứ?” Trương Quang Bảo quay đầu, nhìn Triệu Cảnh với vẻ mặt lúng túng ở sau lưng.
Lúc này Triệu Cảnh mới mất bình tĩnh, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Thấy Trương Quang Bảo hỏi thì ngơ ngác trả lời: “Ừ, tôi không sao. Ờm,...” Đột nhiên cô ấy phản ứng lại, con bé điên là gì?
“Này, sao anh suốt ngày gọi tôi là con bé điên thế? Tôi nợ anh cái gì à?” Triệu Cảnh nhìn chằm chằm đôi mắt của anh, hỏi to. Trương Quang Bảo cười, không trả lời cô ấy, mà lại nhìn xung quanh, xem xét địa hình. Đây là sân vận động, có rất nhiều người đang vận động. Nếu đánh nhau ở đây thì mình sẽ phải chịu bất lợi lớn.
Thấy có một con ngõ ở góc bên trái, dù không biết dẫn đến đâu nhưng anh vẫn kéo Triệu Cảnh đến đó, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, con bé điên, đi dạo một lát. Tiện thể nói về chuyện ngày xưa.” Nghe thấy câu này, vậy mà Triệu Cảnh lại ngoan ngoãn đi theo. Cô ấy không biết tại sao, cũng giống như lúc cô ấy vô duyên vô cớ đưa khăn giấy cho người đàn ông này trong tiệm lẩu ở thị trấn.
“Nói đi, có chuyện gì vậy? Người đàn ông kia là ai?” Đến ngõ, Trương Quang Bảo nhìn trái nhìn phải, hỏi một cách tự nhiên.
Triệu Cảnh chán nản thở dài, bĩu môi nói: “Một thằng điên thôi. Không cần để ý đến anh ta.”
“Không nói thì thôi, tôi cũng chẳng có hứng nghe. Chút nữa đánh nhau, cô đứng xa một chút. Hay là cô đi trước đi.” Trương Quang Bảo nói một cách nghiêm túc, chắc chắn không phải đang đùa nữ. Phụ dù sao cũng là phụ nữ, có khi vừa thấy máu đã sợ đến mức ngất đi.
Bây giờ còn chưa đánh nhau, Triệu Cảnh đã sợ rồi: “Gì cơ? Đánh nhau? Anh nói là…”
Trương Quang Bảo nghiêng đầu, cười nói: “Tôi nói là cô thật sự ngốc đấy. Đừng nói là cô nghĩ rằng thằng nhãi kia sợ tôi chứ? Tôi cá với cô, năm phút nữa là người của anh ta đã đến rồi.”
Mặt Triệu Cảnh trắng bệch: “Vậy, vậy thì anh đi mau đi!” Nói xong cô ấy còn đẩy Trương Quang Bảo, trông có vẻ rất sốt ruột.
Trương Quang Bảo biết có nói cô ấy cũng không hiểu. Suy nghĩ của đàn ông, phụ nữ mãi mãi không thể hiểu. Cứ lấy ví dụ chuyện này đi, có thể đi không? Trương Quang Bảo tôi lớn ngần này, chưa bao giờ lâm trận mà chạy trốn cả. Những pha lớn hơn còn kinh qua rồi, chẳng lẽ còn sợ bọn kia? Vả lại, người muốn gây chuyện cũng không phải tôi.
“Haiz, anh nói đi!” Triệu Cảnh càng thêm sốt ruột. Lúc nãy cô chưa nghĩ ra, Hoàng Tú Thành dựa vào việc trong nhà có chút tiền mà vênh váo ở trường, nghĩ mình là nhất nhưng Trương Quang Bảo là sinh viên bên ngoài, chắc chắn anh ta sẽ đến gây chuyện.
Trương Quang bảo đã nhìn ra, con ngõ này dẫn thẳng đến khu dạy học, mà qua khu dạy học là đến cổng trường.
“Ở bên đó!” Một âm thanh vang lên, Trương Quang Bảo và Triệu Cảnh quay đầu thì thấy Hoàng Tú Thành và năm nam sinh đang đi đến đây.
“Động tác cũng nhanh phết nhỉ. Cầm lấy.” Trương Quang Bảo nở một nụ cười, cởϊ áσ vest trên người ra rồi đứng trước mặt Triệu Cảnh. Triệu Cảnh sốt ruột gần chết: “Anh lên làm gì? Đây là trường của bọn tôi, anh đánh lại được năm tên của người ta không?” Nhưng thằng nhãi này vẫn giữ nguyên bộ dáng bất cần, nghiêng người, khóe miệng treo lên nụ cười khẩy, nhìn những người đang đi đến đây.
“Thật là, anh đi mau đi. Đây không phải thị trấn của chúng ta, đừng cố làm gì.” Triệu Cảnh lại khuyên lần nữa.
Trương Quang Bảo giơ tay lên chặn cô ấy: “Đi xa một chút, không lại khiến cô bị thương.” Nhìn bộ dáng này của anh, Triệu Cảnh còn biết nói gì nữa. Cô ấy đành đi sang một bên một cách bồn chồn, thầm cầu trời sao cho đừng xảy ra chuyện gì lớn.
Lúc đầu mấy thằng nhóc kia nghĩ rằng khi nhìn thấy bọn chúng, Trương Quang Bảo sẽ quay đầu chạy. Ai mà ngờ thằng nhãi này lại là một người không sợ phiền phức, không buồn di chuyển. Có vẻ không phải là một đứa dễ bị bắt nạt nên lúc bắt đầu động thủ sẽ phải cẩn thận một chút.
Mấy tên đàn em của người tên là Hoàng Tú Thành nhìn Triệu Cảnh đang ôm áo khoác của Trương Quang Bảo ở trong góc rồi nghiến răng, bước đến, ngẩng đầu nhìn Trương Quang Bảo nói: “Mày cũng có một chút nguyên tắc, đúng là một người đàn ông. Nói đi, chuyện hôm nay sao rồi?”
Trương Quang Bảo đột nhiên nở một nụ cười, nghĩ thầm làm vậy cũng chỉ phí lời thôi rồi lập tức kéo tay áo lên: “Còn làm sao nữa? Các anh sáu người, tôi một người, chuyện này đã rõ ràng rồi. Nếu như tôi không đánh bại các anh thì còn có thể rời khỏi đây không?”
Hoàng Tú Thành chán nản thở dài. Anh ta đã từng gặp người ngông cuồng nhưng chưa bao giờ gặp một kẻ ngông đến mức này. Lúc trước nhìn thấy anh ở công viên đã biết rằng thằng ranh này không phải hạng tốt đẹp gì, quả đúng là vậy. Nhưng phép vua thì thua lệ làng, dù anh cực kỳ có bản lĩnh đi nữa thì khi vào trong địa bàn của tôi thì cũng không thể tự mãn.
Trương Quang Bảo thấy mấy tên này đứng ở bên kia, trông có vẻ chưa có ý định bắt đầu đánh nhau thì cau mày một cách không kiên nhẫn: “Nói nghe này, tôi phiền nhất là những người cứ rề rà khi đánh nhau. Đều là thanh niên thì cứ phóng túng một chút. Chẳng lẽ còn định dùng lí lẽ trước rồi mới lâm trận sao?” Tác phong trước kia của anh là không để người khác động thủ trước. Nhưng lần này thì khác, mình đang ở trường học của bọn chúng, nếu như gây ra chuyện gì lớn thì chỉ cần bọn họ là người bắt đầu trước thì mình sẽ có lý hơn.
Trên mặt pháp luật, không phải vẫn còn cái gọi là phòng vệ chính đáng sao?
“Đệch, đừng phí lời với nó nữa.” Vương Tuấn Kiệt còn chưa làm gì, một đứa đeo kính, gầy rộc đằng sau anh ta đã nôn nóng rồi, nói xong câu này liền lao thẳng đến.
“Bốp.” Một bạt tai giáng xuống, vừa dứt khoát vừa vang. Đôi kính của thằng nhóc bay ra ngoài, người cũng ngơ ra. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Phải biết, thân thủ của Trương Quang Bảo được luyện thành từ bao lần đánh nhau. Chỉ với vóc dáng nhỏ bé của anh thì còn chưa kịp động thủ đã bại rồi. Thằng nhóc đeo kính còn chưa kịp phản ứng lại, Trương Quang Bảo đã nhấc chân lên. Sau một loạt cú dẫm hung ác, cậu ta đã ngã sấp rồi.
Nhìn cặp kính trên đất một cách khinh bỉ, Trương Quang Bảo cười khinh: “Cẩn thận một chút nhé, anh bạn hung ác.”
Những người khác nhìn thấy thì đều không nói gì nữa, cùng với lời cảm thán của Triệu Cảnh, tất cả mọi người trừ Hoàng Tú Thành đều lao lên. Quả thật là một trận chiến cam go, lấy một địch năm thì dù thân thủ có giỏi đến đâu cũng phải chịu thiệt.
Vừa hạ hai người, Trương Quang Bảo đã ăn một cú đấm ở bên trái mặt. Anh không buồn chớp mắt, liền tung một cú đá. Hai mắt Hoàng Tú Thành đỏ ngầu. Anh ta thấy không giải quyết được anh thì chửi thề, nhìn xung quanh, nhặt một viên gạch dưới đất lên rồi để ở sau lưng.
“Cẩn thận!” Triệu Cảnh tinh mắt, nhìn thấy Hoàng Tú Thành nhặt một viên gạch vụn thì hét lên. Nhưng đã muộn rồi, lúc Trương Quang Bảo nghe thấy tiếng kêu của cô ấy, viên gạch của Hoàng Tú Thành đã bay về phía anh. Cũng may phản ứng đủ nhanh, Trương Quang Bảo quay đầu, viên gạch đó đập vào vai. Đau đến mức khiến Trương Quang Bảo cau mày.
Dã thú bị thương là đáng sợ nhất, hai mắt của Trương Quang Bảo bắt đầu hằn đầy tơ máu, xuống tay ngày càng tàn nhẫn. Hai đôi tay nâng lên hạ xuống, mỗi cú đấm đều kèm theo âm thanh nặng nề. Không tốn nhiều công sức, bốn người đã nằm trên mặt đất. Và chính anh cũng đang dần cảm thấy kiệt sức.
“Bảo vệ đến rồi!” Trên sân vận động, không biết ai vừa hét lên. Mọi người đều sững sờ, một người ở bên kia la lớn: “Tuấn Kiệt, đi thôi. Bảo vệ đến rồi!”
“Không đi! Hôm nay bố mày nhất định phải xử thằng này.” Hoàng Tú Thành điên cuồng tấn công Trương Quang Bảo. Tiếc rằng, với thân thủ linh hoạt của Trương Quang Bảo, anh ta không đánh trúng phát nào. Hơi lơ là một chút đã bị Trương Quang Bảo đấm vào sống mũi. Máu mũi anh ta giống như vòi nước, chảy ào ào.
Cuối cùng, thằng nhóc vẫn còn đứng được dựng Hoàng Tú Thành lên và liều mạng kéo anh ta trở về. Mấy đứa nằm trên mặt đất cũng đứng dậy và bỏ chạy về phía khu dạy học một cách vô hồn.
“Ranh con, tôi nhớ mặt cậu rồi.” Hoàng Tú Thành vừa bị bạn kéo đến khu dạy học, vừa hét lên với Trương Quang Bảo. Dưới mũi anh ta có hai dòng máu, thật sự khá buồn cười.
"Tôi cũng thế! Nếu như tôi đυ.ng phải anh ở đại lộ Tân Hoa thì tôi đảm bảo sẽ để anh nằm trở về." Trương Quang Bảo phun ra một ngụm máu, đầu lưỡi trong miệng chuyển động. Bọn nít ranh này xấu tính thế, đánh người cứ nhè mặt ra mà đánh. Nếu mình trở về thì biết giải thích sao với chị khoá trên đây?
Đang chán nản thì anh bất ngờ bị Triệu Cảnh kéo lên, chạy sâu vào trong ngõ như bay. Sau khi chạy đến cổng trường, Trương Quang Bảo thoát khỏi tay cô, tức giận hỏi: "Chạy làm gì? Cô thấy ma à?" Ngay khi Triệu Cảnh định trả lời, cô ấy thấy bảo vệ ở sau lưng đang đi về hướng này. Cô không có thời gian để nói bất cứ điều gì, đưa tay ra lau vết máu trên khóe miệng của Trương Quang Bảo. Sau đó đột nhiên nắm tay anh rồi giả vờ trấn định, bước ra khỏi cổng trường.
Bảo vệ ở cổng trường liếc nhìn hai người, cũng không để ý gì lắm. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, bảo vệ ở phía sau đã nói to: "Đừng để người mặc áo sơ mi trắng ra khỏi! ”Bảo vệ cổng đột nhiên quay đầu lại, nhìn ra bên ngoài nhưng lúc này đến cái bóng cũng biến mất rồi.
Phòng khám Bệnh viện Trung ương Thành Thiết.
Triệu Cảnh thấy bả vai của Trương Quang Bảo sưng lên, bên trong còn có máu ứ đọng thì cau mày, sau đó thật sự không dám nhìn nữa, dứt khoát quay đầu đi. Người đàn ông này thật hung hãn, đánh người ghê vậy, may mà viên gạch không đυ.ng trúng đầu, nếu không thì hôm nay đã lớn chuyện rồi.
Trương Quang Bảo thậm chí không hề rên. Không phải là không đau, nhưng có con gái ở đây, làm vậy thì mất mặt lắm. Bác sĩ kia thật là xấu bụng, chỉ xoa rượu thôi mà cứ làm như đấm bóp. Ông mạnh tay như vậy làm gì?
Quấn gạc, mặc quần áo vào, hai người trả phòng ở phòng thu phí, Triệu Cảnh tranh trả nhưng bị Trương Quang Bảo chặn lại. Còn bồi thêm một câu: Tôi không dùng tiền của phụ nữ. Đúng chuẩn chủ nghĩa đại nam nhân.
"Hôm nay, tôi thực sự xin lỗi. Vì chuyện của tôi..." Triệu Cảnh có chút áy náy. Cô ấy không ngờ tên côn đồ trong mắt cô lại trượng nghĩa như vậy. Còn dũng cảm đứng lên vì cô ấy.
Trương Quang Bảo cười nhẹ, không nói gì. Thật ra anh làm vậy không hoàn toàn là vì Triệu Cảnh, chỉ là nhìn ngứa mắt thôi. Dù cho đến bây giờ, anh cũng không biết vì sao. Haiz, con bé này thật sự là sao chổi mà. Từ lần gặp đầu tiên đến giờ đều xảy ra toàn chuyện xui xẻo.
Đầu tiên là đến đồn cảnh sát, hôm nay lại đánh nhau, còn suýt bị bảo vệ tóm. Cô ấy là sao chổi trong truyền thuyết sao? Nghĩ đến đây, anh không khỏi quay đầu nhìn về phía Triệu Cảnh, mới phát hiện Triệu Cảnh cũng đang nhìn anh. Anh thấy trong mắt Triệu Cảnh tràn ngập sự cảm khích thì thầm cười trong lòng.
“Được rồi, chúng ta trở về đi. Tôi cũng phải nhanh chóng trở về trường học.” Trương Quang Bảo chào tạm biệt Triệu Cảnh, quay đầu rời đi. Triệu Cảnh ngơ ngác, người ta đánh nhau đến chảy máu vì mình, nói gì thì nói vẫn phải mời đi ăn một bữa chứ. Hơn nữa, hai người còn cùng quê.
"Này, ờm, Trương, Trương Quang Bảo, đợi ăn xong rồi hẵng đi!"
“Không, con nhóc điên, cô là sao chổi của tôi. Ở với cô kiểu gì cũng gặp chuyện, tôi vẫn nên đi đây.” Trương Quang Bảo vừa nói vừa lao lên chiếc xe buýt đang đậu bên đường.
Lần này, Triệu Cảnh không tức giận. Cô ấy còn cười khi nhìn chiếc xe buýt rời đi. Anh chàng này thật thú vị. Lần đầu tiên gặp anh cũng giống như hôm nay, đang đánh nhau với người khác. Lại gặp anh thì bị anh trai mình hiểu lầm, suýt nữa cãi nhau to với người nhà. Lần thứ ba gặp anh thì bị con dao làm bếp trên tay anh dọa sợ.
Con người này, sao không có lúc nào bình yên thế?
Tuy nhiên, sau sự việc này, quan điểm của cô ấy về Trương Quang Bảo đã phần nào thay đổi. Tên côn đồ này thực ra cũng khá đáng yêu. Lúc nãy khi đang khám bệnh, rõ ràng đau đớn mức trên trán nổi gân xanh nhưng vẫn không rên một tiếng. Haha, muốn giữ mặt mũi thì chịu khổ là đúng rồi.
Lúc này, Trương Quang Bảo đang ngồi trên xe buýt, vắt óc suy nghĩ về cách giải quyết chuyện này nếu sau này gặp lại chị Dương. Cô ấy có thể không nhìn thấy vết thương trên người, nhưng những vết đỏ trên mặt thì phải giải thích thế nào? Chết tiệt, mấy thằng ranh kia thật sự thiếu đòn, nhưng chúng cũng không chiếm được lợi. Lấy một địch sáu, hạ bốn, thành tích này cũng đáng tự hào rồi.
Kỹ năng của anh hùng vẫn không bị mai một! Nghĩ như vậy liền thoải mái hơn nhiều rồi.
Trở lại trường học, Trương Quang Bảo vẫn đang nấp ở đằng xa. Sau khi quan sát cẩn thận, anh chắc chắn rằng không có vật thể nghi là "Dương Ngân Hạ" ở cổng trường rồi mới thận trọng bước vào bên trong. Hy vọng sẽ không gặp phải cô ấy, nếu không, tai mình sẽ điếc mất.
Ông trời thật biết trêu người, sợ cái gì thì cái đó đến. Vừa đi vào cổng trường không được bao xa, trước một quán ăn nhỏ, Trương Quang Bảo đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn: “Quang Bảo!” Phía trước, không phải là Dương Ngân Hạ đang ngồi sao? Đồ ăn đã đặt sẵn trên bàn, chờ anh về.
Biết hôm nay không thể thoát, Trương Quang Bảo thầm thở dài, đi tới. Đã đến giờ ăn, trong quán có rất nhiều người quen. Tất cả đều chào hỏi Trương Quang Bảo, nhưng Trương Quang Bảo sợ người khác nhìn thấy mình bị thương nên tránh gặp mọi người.
Dương Ngân Hạ nhìn thoáng qua, Trương Quang Bảo hẳn là đã đánh nhau với ai đó. Đừng nói đến mặt mũi của anh, chiếc áo sơ mi mới mua hôm qua cho anh hôm nay có in vết giày. Đây không phải đánh nhau thì là gì?
“Nói đi, cậu đã đi đâu?” Dương Ngân Hạ hỏi ngay khi Trương Quang Bảo vừa ngồi vào chỗ.
“Tôi đến học viện vũ đạo, đánh nhau một trận.” Dù sao cũng không giấu được, hơn nữa anh cũng không muốn nói dối đàn chị của mình nên Trương Quang Bảo phóng khoáng thừa nhận.
Dương Ngân Hạ nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của anh. Cô ấy thật sự không biết nên nói gì. Những tưởng sau vụ việc vừa rồi anh sẽ suy ngẫm lại hành vi của mình nhưng không ngờ chỉ sau vài ngày anh lại ném não đi rồi. Có vẻ mình vẫn còn quá lạc quan với anh. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, có lẽ phải mất một thời gian anh mới bỏ được những thói hư tật xấu này.
Trương Quang Bảo chưa bao giờ thích giải thích, và anh cũng không cần phải giải thích với bất cứ ai. Nhưng tất cả những điều này không thể áp dụng với Dương Ngân Hạ. Trước mặt chị Dương.
Thấy chị khoá trên không nói lời nào mà dọn đồ ăn cho mình, Trương Quang Bảo cười nhẹ rồi nói: "Tiền bối, chị giận à?"
“Sao mà tôi dám giận cậu chứ, mới chút đã đánh nhau với người khác. Ai dám chọc cậu?” Dương Ngân Hạ khịt mũi, mặc kệ anh rồi ăn một mình.
Trương Quang Bảo nhún vai nói: "Tiền bối, chuyện lần này thật sự không liên quan đến em. Có một thằng nhãi đánh tôi, tôi không còn cách nào khác nên mới phải ra tay. Dù sao tôi không thể thấy chết mà không cứu đúng không?"
Dương Ngân Hạ đột nhiên ngẩng đầu: "Thấy chết không cứu? Cậu cứu ai?"
“Triệu Cảnh. À, là cái cô nhóc điên đã hại tôi bị bắt đến đồn cảnh sát.” Trương Quang Bảo giải thích. Lẽ ra, Dương Ngân Hạ là một người phụ nữ thông minh, cô ấy nên có sự cảnh giác của một người phụ nữ thông minh. Việc người đàn ông bạn yêu đánh nhau đến đổ máu vì một người phụ nữ khác, điều này còn chưa đủ khiến bạn cảnh giác sao?
Nhưng Dương Ngân Hạ thì không. Nghe xong lời giải thích của Trương Quang Bảo, cô ấy nghiêng đầu, thở dài: “Cậu đó, chẳng bao giờ khiến người khác yên tâm cả. Đúng rồi, có bị thương ở đâu không?”