Sáng sớm cô Chu đã nhận ra Trương Quang Bảo đang lấm la lấm lét nhìn ra ngoài văn phòng hành chính của trường học. Cuộc trò chuyện cách đây hai ngày vô tình đã khiến cô ta có những thay đổi trong cách nhìn nhận về cậu sinh viên này. Lúc này nhìn thấy cậu ấy hình như có chuyện gì đó, thế là cô ta bèn đi tới: “Trương Quang Bảo, cậu đang nhìn cái gì đấy, còn chưa chịu lên lớp à?” Cô Chu lên tiếng. Trương Quang Bảo bị dọa giật mình, anh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trong tay cô Chu cầm một cuốn sách, giống như sắp vào lớp: “Good morning, miss Chu, ờ, I...” Trương Quang Bảo vừa lên tiếng đã nói bằng tiếng Anh.
Điều này ngược lại đã khiến cô Chu cảm thấy buồn cười, một người vẫn luôn nghiêm túc như cô ta, vậy mà trên mặt cũng lộ ra một nụ cười: “Được rồi, với trình độ tiếng Anh của cậu mà còn muốn khoe khoang trước mặt tôi à, nói đi, ở chỗ này làm gì?”
Trương Quang Bảo ngượng ngùng cười cười, nói: “Tôi muốn đi tìm phó hiệu trưởng Vương để chủ động nhận lỗi, mấy ngày nay tôi đã tự kiểm điểm, cảm thấy bản thân thật sự không nên như vậy.” Cô Chu nghe anh nói như vậy thì gật đầu vui mừng, cảm thấy đứa trẻ này cuối cùng cũng đi đúng hướng, cô ta lập tức không nói gì nữa, bảo anh vào trong tìm người.
Trương Quang Bảo tiễn cô Chu rời đi, sau đó ôn lại những lời vừa nghĩ ra trong đầu, rồi lấy hết can đảm gõ cửa văn phòng hành chính.
“Vào đi.” Bên trong có người kêu lên.
Trương Quang Bảo bước vào nhìn xung quanh, wow, nhiều lãnh đạo của trường đang làm việc ở đây. Anh lập tức cúi đầu, giả bộ thật thà chất phác, đi chậm tới trước mặt phó hiệu trưởng Vương.
Phó hiệu trưởng Vương đã ngoài năm mươi tuổi, đỉnh đầu hơi hói, đeo một cặp kính cận rất lớn, vẫn nâng cao cái bụng bự, nhưng điều khiến Trương Quang Bảo nhìn không quen chính là dáng vẻ của ông ấy, rõ ràng tóc trên đầu chẳng được mấy sợi, vậy mà ông ấy còn chải về phía sau, dáng vẻ cứ như một nhà lãnh đạo quốc gia.
Phó hiệu trưởng Vương ngồi ở bên kia, không hề cảm giác được có người đứng bên cạnh. Qua một lúc lâu, vẫn là một đồng nghiệp ở bên cạnh gọi ông ấy, ông ấy mới nhận ra có một sinh viên đang đứng bên cạnh. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu sinh viên này, ông ấy đã có cảm giác nhất định cậu nhóc này là một người hướng nội, nếu không thì tại sao lại đứng ở chỗ này một lúc lâu mà lại không lên tiếng.
Sau đó ông ấy lại cảm thấy đây là một đứa trẻ trung thực, nhìn mà xem, cậu nhóc này cúi đầu thấp đến mức sắp rơi xuống rồi, đôi tay kéo chặt góc quần, lộ ra vẻ hơi lúng túng. Còn nữa, đây chắc chắn là một sinh viên đến từ nông thôn, điều này có thể nhìn ra từ bộ quần áo bẩn thỉu của cậu ấy. Trước đây phó hiệu phó Vương cũng là con cháu của một gia đình làm nông, điều này khiến ông ấy càng có ấn tượng tốt với cậu sinh viên trước mặt.
“Cậu sinh viên này, cậu tìm tôi à?” Phó hiệu trưởng Vương hỏi một cách thân thiết.
Trương Quang Bảo vẫn cúi đầu như cũ, rụt rè nói: “Phó hiệu trưởng Vương, em, em...”
Trên khuôn mặt của phó hiệu trưởng Vương lộ ra một nụ cười nhân hậu như bậc cha chú, thân thiết nói: “Đừng căng thẳng, đến đây, ngồi xuống rồi nói. Có phải ở nhà có khó khăn gì không?” Trương Quang Bảo ngồi xuống ghế theo lời ông, căng thẳng đến mức thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh.
“Phó hiệu trưởng, em là Trương Quang Bảo, lớp 2 Khoa Kế toán, người đã bị phạt giữ lại trường để điều tra mấy ngày trước.” Trương Quang Bảo khẽ nói.
Sắc mặt của phó hiệu trưởng Vương thay đổi, sau đó lập tức bình thường trở lại: “À, vậy cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Thưa phó hiệu trưởng, là như thế này!” Bỗng nhiên Trương Quang Bảo kích động đứng lên, phó hiệu trưởng Vương vội vàng ra hiệu bảo anh ngồi xuống.
“Phó hiệu trưởng, hôm nay em đến đây để nhận lỗi. Mặc dù nhà trường đã có quyết định xử phạt, nhưng mà em cảm thấy nếu như em không đứng ra nhận lỗi với thầy thì lương tâm của em sẽ không bao giờ được thanh thản.” Nói đến đây, Trương Quang Bảo dừng một chút, dường như hơi nghẹn ngào, sau đó lại nói tiếp: “Sự việc lần này đã dẫn đến tổn thất không thể nào bù đắp được đối với nhà trường, đồng thời cũng tạo nên ảnh hưởng rất xấu, bởi vì sự nóng nảy của cá nhân em đã làm cho trường học tổn thất lớn như vậy, em thật sự rất xấu hổ.”
“Người trẻ tuổi mà, khó tránh được sẽ mắc sai lầm, sửa lại là được rồi, sửa lại là được rồi.” Phó hiệu trưởng Vương nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng ông ấy cũng có chút không đành lòng, ban đầu còn nghĩ sẽ trách móc mấy câu, thế mà lúc này lại không thể nói ra được, đổi thành an ủi.
“Đất nước bỏ ra nhiều tiền của như vậy để xây dựng nền giáo dục, cha mẹ ngậm đắng nuốt cay để cho chúng em đi học, đều chỉ mong sau này chúng em có thể trở thành người có ích, sau này đóng góp cho đất nước và gia đình. Nhưng mà em chẳng những không cố gắng học tập, ngược lại còn đánh nhau ẩu đả, thật sự không nên. Em hoàn toàn chấp nhận hình phạt mà nhà trường đưa ra cho em lần này, đồng thời em nhất định sẽ cố gắng thể hiện, sẽ không gây rắc rối cho nhà trường, giáo viên và phó hiệu trưởng Vương nữa. Mong thầy nhất định phải tin em!” Giọng nói của Trương Quang Bảo lúc kết thúc câu nói dường như mang theo sự nghẹn ngào. Dáng vẻ đó, hành động đó, giống y như thật, nếu là người không biết nội tình thì ai mà tin được cái tên xấu xa này lại đến đây để hại người?
Biểu hiện của Trương Quang Bảo vô cùng kích động, nhưng dường như phó hiệu trưởng Vương không có phản ứng gì, ông ấy bình thản ngồi trên ghế, đánh giá Trương Quang Bảo. Trẻ con nhà nông thường nhút nhát, không giỏi ăn nói, khi nhìn thấy lãnh đạo sẽ hơi lo lắng, lúc nói chuyện sẽ khó tránh khỏi việc lắp bắp, nhưng cậu nhóc này lại nói không sót một chữ, nói chuyện dõng dạc. Trong lòng suy nghĩ như vậy, thế là ông bắt đầu chú ý đến cậu sinh sinh này.
“Sinh viên Trương Quang Bảo, cậu đã nhận ra lỗi lầm của mình và cũng đã trả giá cho những sai lầm của mình rồi, cho nên cậu không cần quá tự trách bản thân. Con người không phải là thánh nhân, nào có ai không phạm phải sai lầm? Cậu trở về học hành chăm chỉ, tương lai sẽ là trụ cột của đất nước.” Phó hiệu trưởng Vương lên giọng an ủi.
“Cảm ơn phó hiệu trưởng Vương, em nhất định sẽ nghiêm túc sửa chữa sai lầm của mình. Ài, em thực sự hối hận. Nếu như lúc đó bạn học Tư Đồ đánh em, mà em không đánh lại thì sẽ không có hậu quả như thế này...” Trương Quang Bảo vừa nói vừa lau đi giọt nước mắt đã rơi xuống, cúi đầu chào phó hiệu trưởng Vương rồi quay người đi ra ngoài.
“Chờ một chút!” Phó hiệu trưởng Vương bỗng nhiên kêu lên.
Trong lòng Trương Quang Bảo mừng thầm, vội vàng quay người lại, cung kính hỏi: “Xin hỏi phó hiệu trưởng còn dạy dỗ điều gì ạ?”
“Cậu vừa mới nói... Sinh viên Tư Đồ kia là người đánh cậu trước sao?” Phó hiệu trưởng Vương cau mày, nhìn chằm chằm vào Trương Quang Bảo.
“Ài, sự việc đã qua rồi, dù sao đánh nhau cũng không đúng, hơn nữa những chuyện này cũng không có ích gì, em tin rằng bạn Tư Đồ cũng giống như em, đều đã nhận ra sai lầm của chính mình.” Nếu để cho Tư Đồ David nhìn thấy dáng vẻ oai phong lẫm liệt này của Trương Quang Bảo, nhất định anh ta sẽ nhào lên tát cho anh mấy cái!
“Không được, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, nhà trường sẽ không để cho bất kỳ sinh viên nào phải chịu oan uổng. Sinh viên Trương, cậu ngồi xuống, từ từ nói.” Phó hiệu trưởng Vương lại chỉ vào chiếc ghế trước mặt.
“À, chuyện là như thế này. Hôm đó, khi em đi ngang qua sân thể dục thì một quả bóng để đá bay tới, đập mạnh vào người em. Đều trách do em còn trẻ quá kiêu ngạo, cho nên lúc đó em đã nhặt quả bóng lên đánh trả về, lại bất cẩn đánh trúng mặt của bạn Tư Đồ kia. Sau đó chúng em có mâu thuẫn lời qua tiếng lại, lúc đó em cũng đang nghĩ, hay là bỏ qua đi, mọi người đều là bạn học với nhau, không cần náo loạn đến mức khiến sự việc bế tắc. Nhưng mà em vừa mới quay người đi thì từ phía sau có người đạp vào em một cái thật mạnh! Suýt chút nữa thì em đã ngã xuống đất, sau đó rất nhiều sinh viên trong Khoa thể chất của bọn họ đang có mặt trên sân thể dục đều lao đến, đánh hội đồng em! Chuyện xảy ra sau đó thì thầy cũng biết rồi đấy!”
Trương Quang Bảo vừa nói xong, phó hiệu trưởng Vương như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Được rồi, tôi đã hiểu rõ tình hình rồi, cậu về lớp trước đi, trường học sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Trương Quang Bảo nghe giọng điệu của ông ấy, biết mình đã gặp phải một người sành sỏi, e rằng khó đối phó. Anh đứng lên, nói liên tục: “Vâng vâng vâng, em nhất định sẽ cố gắng sửa chữa.”
Phó hiệu trưởng Vương vỗ vỗ vai anh, vẻ mặt của ông trở nên thân thiện hơn một chút, ân cần nói: “Trở về lớp đi, đừng có gánh nặng tâm lý.”
Bước ra khỏi cửa văn phòng hành chính, trong lòng Trương Quang Bảo cười nhạo một tiếng: “Cháu trai à, đắc tội với ông lớn Trương của mày thì mày đừng hòng có trái ngon để ăn!”
Đến ngày hôm sau, nhà trường lại ra thông báo khác, sau khi điều tra thì phát hiện sự việc xảy ra vào ngày 20 tháng 9 năm xx là do sinh viên Tư Đồ Tuyên Hùng, lớp xx của Khoa thể chất khıêυ khí©h dẫn đến, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, nhà trường đã quyết định giữ lại trường để điều tra xử phạt đối với sinh viên Tư Đồ Tuyên Hùng nhằm chỉnh đốn tác phong, kỷ luật của trường học, hy vọng tất cả sinh viên trong trường sẽ lấy việc này làm gương, tuân thủ tất cả quy tắc và quy định của trường!
Lúc đó ở tầng một của ký túc xá nam náo nhiệt hẳn lên, trong lòng các anh em đều rất tức giận, rõ ràng là đám người đó gây chuyện trước, tại sao lại chỉ xử phạt bọn họ, hơn nữa bốn anh em Quang Bảo còn phải chịu xử phạt giữ lại trường, lần này thì tốt rồi, giữ đến mức xua tan mây mù nhìn thấy trời xanh, lãnh đạo nhà trường thật quá sáng suốt!
Nhưng mà chỉ có một số ít người biết rằng tất cả những chuyện này đều là chuyện xấu của cái tên Trương Quang Bảo.
“Tôi biết lần này không thể đuổi được cái tên khốn đó mà, cứ chờ xem!” Trương Quang Bảo nói kháy trong phòng ngủ.
Đường Xuân Hi ở Thành Đô chắc chắn là địa điểm được giới trẻ yêu thích nhất. Cửa hàng quần áo ở nơi này nhiều nhất thành phố, đặc biệt là lại có nhiều loại quần áo phù hợp với thói quen tiêu xài của giới trẻ. Cho nên nếu như trong túi của bạn có chút tiền, hãy đến đường Xuân Hi. Đây là vòng kinh doanh thịnh vượng nhất Thành Đô, nơi tập trung nhiều cửa hàng thương hiệu nổi tiếng và lâu đời, thực sự là nơi tiêu xài và mua sắm tốt.
Hôm nay Dương Ngân Hạ rất vui, không biết có phải lương tâm của tên nhóc Trương Quang Bảo này trỗi dậy không mà lại chủ động hẹn cô ấy đến đường Xuân Hi chơi. Tâm tình cô ấy vui vẻ nên đương nhiên sẽ ăn mặc đẹp đẽ đi đến điểm hẹn.
Đi dạo trên đường Xuân Hi, nhìn thấy các cửa hàng với đủ loại dịch vụ ở hai bên đường, ở đó còn có quần áo đủ màu đủ kiểu, đúng là một chuyện mãn nguyện. Không hổ là nơi phồn hoa nhất Thành Đô, dòng người qua lại tấp nập, việc kinh doanh của các cửa hàng cũng phát đạt, cho dù là người có tâm trạng không vui đi nữa thì khi đến đây cũng sẽ vui vẻ trở lại, đừng nói đến là Trương Quang Bảo đang cười trộm trong lòng.
“Chị, chị muốn mua gì, tôi mua cho chị.” Trương Quang Bảo dừng lại trước một cửa hàng chuyên bán các sản phẩm thương hiệu. Trong lòng anh đã tính toán hết rồi, phụ nữ thường thích trang sức đá quý, phụ kiện quần áo, trang sức đá quý thì tạm thời vẫn chưa mua được, phụ kiện thì chỉ có vẻ ngoài, chi bằng mua quần áo.
“Ôi, hôm nay đúng là khác nha! Có lương rồi?” Dương Ngân Hạ mỉm cười vui vẻ, tuy không muốn nhận đồ của anh nhưng cô ấy rất cảm động với tấm lòng này. Coi như là tên nhóc này có lương tâm, có lương còn biết nhớ đến mình.
“Đúng vậy, có lương rồi, tận một ngàn tệ đó. Gửi về cho bà ngoại hai trăm rồi, đang định lấy một trăm mời anh em ăn cơm, rồi mua chút đồ cho chị, coi như cảm ơn sự giúp đỡ của chị Dương yêu quý đối với đứa em này.” Thường nói người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, xem ra là thật, lông mày Trương Quang Bảo cười sắp cong rồi.
“Ừm, hay lắm!” Dương Ngân Hạ khen ngợi, người phụ nữ thông minh sẽ không quên đàn ông cần được khen ngợi.
Trương Quang Bảo đắc ý lắc lư đầu, ngó đông ngó tây, thấy cửa hàng này cũng không tệ nên kéo Dương Ngân Hạ vào. Cách bày trí của cửa hàng cũng được, ánh sáng rất phù hợp, người vừa bước vào đã có một cảm giác ấm áp.
“Quần áo ở đây cũng được đó, chị Dương chọn một bộ đi.” Trương Quang Bảo cười. Dương Ngân Hạ im lặng mím môi, ngó qua ngó lại, quần áo ở đây đúng là rất đẹp, từ kiểu dáng cho đến chất liệu đều rất tinh tế. Phụ nữ mà, vừa nhìn thấy quần áo đẹp thì còn kích động hơn cả đàn ông nhìn thấy gái đẹp nữa.
Dương Ngân Hạ nhìn từ bộ này đến bộ khác thấy bộ nào cũng đẹp, bộ nào cũng muốn hết. Nhưng chuyện này vẫn phải nghĩ lại, nếu như để Trương Quang Bảo mua thật thì cô ấy cũng xót lắm.
“Cô cứ đi theo chúng tôi làm gì?” Trương Quang Bảo quay đầu nói với nhân viên cửa hàng ở phía sau. Cô nhân viên đó đi theo hai người Trương Quang Bảo từ lúc họ mới bước vào cửa hàng, vừa nhìn dáng vẻ của hai người khách này cũng biết ngay là học sinh, cửa hàng bọn họ chủ yếu nhắm vào nhóm khách là thành phần tri thức, vì thế đa số là không bán được.
Nhưng cũng không thể đuổi họ đi được, nên cứ đi theo sau lưng, những người biết điều sẽ tự rời đi. Nhưng cô ta lại nhầm rồi, Trương Quang Bảo trước giờ đều không phải một người biết điều.
“Bộ này ba trăm.” Nhân viên cửa hàng nhìn vào bộ quần áo Dương Ngân Hạ đang cầm rồi lạnh lùng nói. Cứ nghĩ làm vậy sẽ dọa được người ta rời đi, thực tế thì đúng là đã đạt được hiệu quả, Dương Ngân Hạ nghe vậy vội buông tay, ba trăm, đủ để sống qua một tháng rồi.
“Quang Bảo, chúng ta đi đi, quần áo ở đây đắt quá.” Dương Ngân Hạ kéo vạt áo của Trương Quang Bảo, nhỏ giọng nói. Trương Quang Bảo vỗ lên tay cô ấy, quay đầu nói với nhân viên đó: “Dì ơi, tôi thấy thái độ phục vụ ở đây không tốt, cho dù là chúng tôi có mua hay không thì vào đây đều là khách hàng, không biết khách hàng là thượng đế sao?”
“Dì?” Cô nhân viên gần như bị chọc tức. Anh sắp như ông già rồi, tôi chưa gọi anh là chú là giữ mặt mũi cho anh rồi, anh còn kêu tôi là dì?”
“Xin lỗi, nếu như không mua thì đừng sờ lung tung.” Cô nhân viên kìm chế bản thân mình.
Trương Quang Bảo tức giận, đây không phải là coi thường người khác sao? Người tranh nhau một hơi thở, phật tranh nhau một nén nhang, không thể để mất mặt như vậy được. Trương Quang Bảo khinh miệt liếc cô ta một cái, móc ví tiền ra khỏi túi quần, cầm bốn tờ một trăm đưa trước mặt nhân viên: “Đi, gói lại cho tôi.”
Cô nhân viên sững người, vừa định giơ tay nhận lấy bốn trăm đó thì Dương Ngân Hạ đã cản Trương Quang Bảo lại, mỉm cười xin lỗi với cô ta: “Xin lỗi, chúng tôi không mua.” Nói xong kéo Trương Quang Bảo ra ngoài.
“Xùy, đầu heo cắm hành mà giả vờ là voi.” Cô nhân viên mắng sau lưng họ. Trương Quang Bảo bị Dương Ngân Hạ kéo ra khỏi cửa hàng nghe vậy thì vùng ra, quay lại cửa hàng, đánh giá cô nhân viên đó.
“Không phải anh ta muốn đánh tôi đó chứ?” Cô nhân viên chột dạ, nhìn tên nhóc đó không phải người hiền lành gì.
“Dì ơi, tôi đoán gần đây có phải dì hơi khó thở, dễ xúc động và mất ngủ không?” Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Trương Quang Bảo sẽ khiến người khác nghĩ là anh là người trong ngành.
“Sao cậu biết...” Cô nhân viên nói.
Trương Quang Bảo cười, hơi nghiêng đầu qua nói: “Ai ở thời kỳ mãn kinh cũng vậy hết, uống nhiều thuốc cho phụ nữ tiền mãn kinh đi, phụ nữ ở giai đoạn này phải tịnh tâm.” Anh nói xong, quay lưng đi, để lại cô nhân viên tức đến tím tái mặt mày.
“Người đàn bà chết tiệt!” Trương Quang Bảo ra khỏi cửa rồi còn dùng tiếng Tứ Xuyên mắng một câu.
Trong tiệm thức ăn nhanh, Dương Ngân Hạ uống nước ép nhìn qua hỏi Trương Quang Bảo: “Ban nãy cậu nói gì với cô nhân viên mà làm cho người ta tức giận đến vậy thế?”
“Ờ, tôi bảo cô ấy uống nhiều thuốc cho phụ nữ mãn kinh, phụ nữ mãn kinh cần phải tịnh tâm.” Trương Quang Bảo đáp.
Dương Ngân Hạ cười: “Miệng lưỡi của tên nhóc cậu độc ác thật, người ta cũng chỉ mới hai bảy, hai tám sao mà mãn kinh được?”
“Ai bảo cô ta coi thường người khác, hừ, chị Dương, đợi sau này Trương Quang Bảo giàu rồi, tôi sẽ mua cả đường Xuân Hi cho chị!” Khi Trương Quang Bảo nói câu này chưa từng nghĩ nó sẽ thành hiện thực, chẳng qua chọc cô ấy cười mà thôi.
“Được thôi, tôi đợi.”
Một lúc sau, Dương Ngân Hạ nhớ ra chuyện gì đó. Tư Đồ Tuyên Hùng đột nhiên bị trường giữ lại điều tra, không biết có liên quan đến Trương Quang Bảo không? Khi cô ấy nhận được tin thì phản ứng đầu tiên là: Chuyện này chắc chắn là chuyện tốt mà Trương Quang Bảo làm ra.
“Quang Bảo, chuyện của Tư Đồ Tuyên Hùng là cậu làm đúng không?” Cô ấy dò hỏi thử. Trương Quang Bảo đang ăn bánh mì, không do dự mà gật đầu: “Đúng, là tôi làm.”
“Cho dù buồn chán thì cậu cũng không cần làm vậy chứ? Sắp tốt nghiệp rồi, như vậy thì không hay.”
Trương Quang Bảo không tán thành với cô ấy, cười nói: “Phụ nữ mấy người đúng là mềm lòng. Tư Đồ Tuyên Hùng đánh ông Trương thành như vậy rồi, tôi không xử anh ta thì làm sao ăn nói với bọn Lý Đức? Phải biết là đắc tội với anh cũng được, đừng đắc tội với Trương Quang Bảo, con người tôi có ơn sẽ nhớ, có thù sẽ báo! Chị Dương, tôi nói thật với chị, giữ lại trường điều tra chị là tạm thời thôi, nếu như không đuổi tên nhóc đó ra khỏi trường thì tên của tôi sẽ viết ngược lại.”
Dương Ngân Hạ nghẹn lời, đàn ông đúng là sinh vật kỳ lạ, cách đối nhân xử thế của bọn họ đơn giản vậy, ai có lỗi với tôi thì tôi sẽ có lỗi với người đó. Bọn họ cậy mạnh, háo thắng, đầy tính hiếu chiến và tính chinh phục. Như người đàn ông trước mặt đây, trước giờ đều không an phận, cứ luôn suy nghĩ rồi bày chuyện, cứ như không làm vậy thì ngày tháng sẽ không sống được.
Đây có lẽ là lý do vì sao đàn ông muốn làm bá chủ thế giới. Nhưng cũng vì vậy mà lo lắng tính cách của Trương Quang Bảo sẽ khiến cho anh có quá nhiều kẻ địch, đây cũng không phải là một chuyện tốt. Nhưng muốn khuyên anh thì anh không nghe.
“Quang Bảo, không phải tôi nói cậu chứ, lúc cần tha thì tha, đã bị trường giữ lại điều tra rồi thì thôi đi.” Tuy biết anh sẽ không nghe nhưng Dương Ngân Hạ cũng không nhịn được mà nói.
“Chị, chị lo lắng cho tôi sao? Không cần lo, tôi dám chỉnh anh ta thì sẽ không sợ anh ta trả thù tôi, thế giới này ai sợ ai chứ? Dùng một câu nói trong phim thì là thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết, hi hi... Còn nữa, nếu như lần này chỉ có tôi bị chỉnh thì có lẽ là anh ta chỉ bị giữ lại trường điều tra thôi, nhưng còn bọn Lý Đức, nếu như không cho bọn họ một câu trả lời, thì tôi làm sao ăn nói với họ đây?”
Lần này, Dương Ngân Hạ không còn nói được gì nữa, nghĩa khí, phụ nữ mãi mãi cũng không hiểu được thứ này.