Trương Quang Bảo thật sự không ngờ, dù mình đã tích cực phối hợp với điều tra của trường, chủ động thừa nhận sai lầm, nhưng vẫn bốn người là anh, Lý Đức, Lương Cẩm, Lưu Quyết ở lại trường xem xét xử lý? Cái này chỉ cách đuổi học một lằn ranh giới thôi. Mình bị xử lý thì cũng không có gì, nhưng mấy người Lương Cẩm vì mình mới đánh nhau, bị giữ lại xử phạt cùng mình thì thật sự quá oan uổng.
Lúc nhận thông báo xử phạt, Trương Quang Bảo gần như không nhịn được muốn đi tìm hiệu trưởng tranh luận. Nếu không phải mấy người Lý Đức kéo lại thì thật sự không biết anh sẽ náo loạn thành chuyện gì. Điều khiến bọn họ bực mình nhất là, cùng đánh nhau nhưng đám người Tư Đồ David chỉ bị xử phạt cảnh cáo! Trong khi đó, hôm ấy bảo vệ gây tranh chấp với Trương Quang Bảo có tác động rất lớn, nên lời anh ta nói gần như trở thành chứng cứ, chẳng lẽ anh ta sẽ nói giúp Trương Quang Bảo chắc?
Nếu là trước đây, chắc chắn Trương Quang Bảo sẽ bất chấp mà trả thù anh ta, nhưng lần này hơi khác, Trương Quang Bảo tức thì tức, nhưng không có hành động gì, tuy cũng náo loạn một trận, nhưng cuối cùng vẫn kìm xuống. Điều khiến mấy người Lý Đức thấy bất ngờ nhất là, Trương Quang Bảo lại vô cùng nghiêm túc nhận lỗi với bọn họ! Đây là chuyện chưa từng có. Không đúng, không đúng, sau khi nghỉ hè xong, Trương Quang Bảo thay đổi nhiều quá.
Hôm nay, Trương Quang Bảo tan làm, chẳng màng đến ăn cơm đã chạy thẳng vào phòng học. Hôm nay là lớp của cô Chu, chủ nhiệm lớp bọn họ, gần đây không vừa mắt Trương Quang Bảo, khi bàn bạc xử phạt Trương Quang Bảo, cô ta đưa chủ ý đuổi học Trương Quang Bảo, nếu không phải chủ nhiệm giáo vụ thuyết phục giáo dục là chủ yếu, chỉ e chuyện lớn thế này, đã đuổi Trương Quang Bảo thật rồi.
Vừa chạy đến tầng ba, tiếng chuông vào tiết vang lên, Trương Quang Bảo căng thẳng trong lòng, cất bước nhanh hơn. Khi anh thở không ra hơi, chạy đến cửa lớp, cả lớp đã lớp đã hô lên "chào cô", chuẩn bị ngồi xuống.
"May I net?" Cô Chu dạy tiếng Anh, cô ta đã từng yêu cầu tất cả học sinh trong tiết của cô ta phải hỏi đáp vấn đề bằng tiếng Anh, trước đây Trương Quang Bảo chưa từng đáp lời cô ta, Trương Quang Bảo cũng chưa làm vậy bao giờ. Cô Chu không thèm quay đầu lại, nói giọng địa phương Tứ Xuyên: "Đến muộn thì đứng ngoài cửa." Nói xong cô ta cầm sách gõ gõ lên bục giảng, nói to: "Được rồi, chúng ta bắt đầu tiết học."
"Ha, cậu nói xem bà cô này thần kinh gì vậy?" Lý Đức ngồi ở hàng cuối cùng chọt Lưu Quyết đang ngủ gục bên cạnh.
"Hả? Ai biết, chắc hẳn cô ta không ưa mấy chúng ta, lần này không đuổi được chúng ta nên không cam lòng, chúng ta cũng phải cẩn thận, không thể để cô ta nắm được thóp nữa." Lưu Quyết ngáp một cái rồi khẽ nói.
"Cậu nói xem kế tiếp Quang Bảo sẽ làm thế nào? Cậu đoán xem cậu ấy có quay đầu đi không?" Lý Đức nhìn Trương Quang Bảo đang đứng ở cửa với vẻ mặt bình tĩnh, nói.
Lương Cẩm ngồi dãy trước đột nhiên quay đầu lại: "Tôi các với cậu, cậu ấy sẽ không, cậu ấy sẽ đứng đó."
Cô Chu tiếp tục giảng, hôm nay, cô ta không để ý đến những người đọc tiểu thuyết, ngủ gật bên dưới như ngày thường, mà vẫn luôn để ý đến nhóc con đứng ngoài cửa kia. Vốn dĩ cô ta nghĩ tối đa ba phút, chắc chắn Trương Quang Bảo sẽ quay người đi. Nhưng đã hai mươi phút trôi qua rồi Trương Quang Bảo vẫn đứng thẳng tắp ở cửa, không hề nhúc nhích. Vả lại còn không thể nhìn ra được chút vẻ không phục nào từ biểu cảm của anh. Kỳ lạ thật, chẳng lẻ nhóc con này đổi tính rồi?
Cuối cùng cô Chu cũng không nhịn được, tạm thời dừng tiết học. Xoay người nói với Trương Quang Bảo ở cửa: "Vào đây, không được có lần sau." Trương Quang Bảo gật đầu, đi vào lớp học, lúc đi ngang bục giảng của cô ta, lại nói khẽ một câu: "Thank you."
"Đừng mong chỉ dựa vào điểm này tôi sẽ thay đổi cách nhìn với cậu." Cô Chu lớn tiếng nói với theo phía sau.
Trương Quang Bảo đột nhiên dừng lại, sau khi đứng lại tầm ba bốn giây thì quay người đi đến bục giảng. Lý Đức vội lay Lưu Quyết đang ngủ dậy, căng thẳng nói: "Mau nhìn! Mau nhìn kìa! Quang Bảo sắp đánh cô Chu!"
Trương Quang Bảo nhìn giáo viên chủ nhiệm lớp mình, tầm bốn mươi tuổi, vóc người nhỏ nhắn, trên đôi tai ngắn đeo mắt kính gọng vàng cỡ lớn, lúc này cũng đang bất động nhìn mình.
"Cô Chu, tôi biết cô không ưa tôi. Nghĩ rằng tôi là một khúc gỗ mục không thể chạm khắc, bùn nhão không đắp được tường. Nhưng tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, sẽ có một ngày, cô sẽ lấy làm vinh hạnh vì là giáo viên của Trương Quang Bảo, xin cô hãy ghi nhớ câu này của tôi." Trương Quang Bảo nói xong thì sải bước xuống dưới.
Cô Chu sững sờ, dù cô ta đã dạy học hơn mười năm, học trò khắp nơi, nhưng chưa từng gặp phải đứa học sinh nào khiến người ta khó đoán như thế này.
"Trương Quang Bảo, trong số học sinh của tôi, có chủ doanh nghiệp, có quan chức chính phủ, có thạc sĩ, có tiến sĩ, tôi muốn xem thử, cậu có thể khiến tôi cảm thấy vẻ vang kiểu gì." Một lúc sau, cô Chu nói câu này.
Trương Quang Bảo đã ngồi xuống cười, nói: "Đó đã là gì đâu." Vừa nói ra câu này, ai nấy đều ngạc nhiên. Có người dè bỉu, có người thầm mắng ngu ngốc, có người kính phục, Trương Quang Bảo đều không quan tâm, anh ngồi đó, sắc mặt không hề thay đổi, vững như Thái Sơn.
Chỉ sau hai năm, tất cả những người ở đây đều không còn nghi ngờ lời Trương Quang Bảo nói nữa.
Sau khi tan học, ba người Lý Đức kéo nhau qua, vây Trương Quang Bảo ở giữa.
"Làm gì vậy?" Trương Quang Bảo nhìn ba người bọn họ với vẻ đề phòng. Ba nhóc con này đều không nói gì, chỉ quan sát Trương Quang Bảo từ trên xuống dưới bằng tất cả các góc độ. Anh chàng này quá khác thường, chắc chắn có vấn đề ở đâu rồi.
Trương Quang Bảo du dọn sách vở, đứng lên, phất tay, nói: "Được rồi được rồi, nhưng người anh em của tôi ơi. Đừng nhìn nữa, nhìn mặt già này năm sáu năm rồi không chán sao?" Nói xong rồi thì vỗ Lý Đức một cái, ra hiệu đi cùng.
"Nghe nói cậu đắc tội với chị Dương?" Lý Đức đang trên đường về phòng ngủ, hỏi. Trương Quang Bảo gật đầu, cảm thán: "Đúng vậy, tôi đang phiền vì chuyện này, phải xin lỗi sư tỷ, nếu không thì không hay lắm."
"Ừ, tôi cũng thấy nên như vậy, dù sao thì chị Dương không phải người ngoài." Lý Đức đồng tình.
Trương Quang Bảo bỗng dưng dừng lại, nhìn mấy người anh em, hít vào một hơi, khẽ nói: "Các anh em, xin lỗi, lần này hại mọi người rồi…"
"Khụ! Tôi nói này, sao cậu lại lắm mồm như phụ nữ vậy? Không phải đã nói rồi sao, là anh em thì đừng nhắc chuyện này, chúng tôi tự nguyện, không ai ép buộc gì chúng tôi, vãi." Không đợi anh nói xong, Lưu Quyết đã cướp lời.
Trương Quang Bảo gật đầu, có mấy người anh em thế này cũng xem như là không uổng kiếp này. Một đời người, hàng trăm hàng nghìn bè bạn, cũng chỉ có thể có được mấy anh em vinh nhục có nhau mà thôi. Ngài Lỗ Tấn nói rất hay, đời người có được một tri kỷ là đủ rồi, cứ đối đãi với nhau như anh em ruột thịt.
"Ài, Quang Bảo, có chuyện này tôi muốn bàn bạc với cậu. Lần này mấy anh em chúng ta ngã một cú quá mạng như thế này, nếu không lấy lại được mặt mũi, vậy sau này chúng ta không lẫn ở trường được. Nhưng tôi thấy trạng thái của cậu gần đây thì cảm thấy chuyện này rất xa vời, cậu sẽ không bỏ qua như vậy chứ?" Lý Đức hỏi.
Đột nhiên Trương Quang Bảo bật cười, lắc đầu nói: "Lý Đức à, cậu đánh giá Trương Quang Bảo tôi cao quá rồi, tôi là người như thế sao? Bị đánh mà không đánh trả gọi là đồ hèn! Bị chọc tức mà không đáp trả gọi là gà! Đợi xem, tôi sẽ chỉnh cháu trai kia thật thích đáng!"
"Đúng! Chơi chết nó!" Lương Cẩm vẫn luôn đứng phía sau không nói gì đột nhiên thốt lên một câu, khiến ba người phía trước giật mình quay lại, ngạc nhiên nhìn anh ta.
Trương Quang Bảo giơ ngón cái: "Anh Lương, cậu có khí phách! Chuyện này cậu đi làm đi, nếu cậu vào rồi thì mỗi ngày các anh em sẽ gửi cơm hộp cho cậu. Nếu phán tử hình thì các anh em sẽ chăm sóc cha mẹ cậu thay cậu."
Vào ban đêm, Trương Quang Bảo muốn đi làm, đúng lúc Lý Đức cũng có chuyện cần phải ra ngoài nên hai người đi cùng nhau. Lúc đi ra khỏi ký túc xá nam, Trương Quang Bảo nhìn ký túc xá nữ phía đối diện, dừng lại. Anh đã gọi n cú điện thoại cho Dương Ngân Hạ nhưng cô ấy vẫn không chịu nghe, nhắn tin kêu ra ngoài cũng không thèm để ý. Xem ra lần này cô ấy tức giận thật.
“Nhìn gì đấy? Còn chưa tới giờ ngủ đâu, đám anh em tầng ba của tôi có kính viễn vọng, nếu không cậu đừng đi làm nữa, hôm nay ra ngoài mở mang tầm mắt?” Lý Đức nhìn theo hướng của Trương Quang Bảo, là tầng ba của ký túc xá nữ sinh, hình như Dương Ngân Hạ ở chỗ đó.
“Có lẽ lần này đàn chị Dương tức giận thật, tôi gọi điện, cô ấy hoàn toàn không nhận, cậu nói xem làm sao bây giờ?” Trương Quang Bảo hỏi.
“Thế thì cậu vào ký túc xá nữ tìm cô ấy đi.” Lý Đức trợn mắt nói.
Trương Quang Bảo mỉm cười, lắc đầu nhấc chân muốn chạy đi lại bị Lý Đức kéo lại: “Tôi nói thật với cậu, cậu lại nghĩ tôi đùa hả?”
“Được rồi, không thấy bà dì đứng ngay cửa ra vào kia à? Dù cậu có tâng bốc bà ấy thành cô gái nhỏ mười tám tuổi, bà ấy cũng không cho tôi vào đâu.” Trương Quang Bảo nói.
Lý Đức duỗi một ngón tay ra lắc lư, sửa soạn lại quần áo: “Xem đây.” Trương Quang Bảo hơi khó hiểu, dù thằng nhóc cậu lớn lên đẹp trai nhưng bác gái kia đã qua năm tháng tình cảm mãnh liệt từ lâu rồi, còn ưng dáng vẻ này của cậu à?
Ai ngờ Lý Đức hoàn toàn không đi tìm bác gái mà đi thẳng đến cửa chính ký túc xá, duỗi hai tay ngăn cản một bạn học nữ thật thà đang xách ấm nước.
“Ha ha! Thằng cháu trai này học dáng vẻ lưu manh kia ở đây đấy, kabe-don người ta trên tường, tay còn nhét túi quần, xấu chết!”
Chưa tới một phút đồng hồ, Lý Đức giống như đã chinh phục em gái kia. Trương Quang Bảo nghĩ, đã biết sơ sơ anh ta muốn làm gì rồi. Quả nhiên, vừa rồi em gái kia còn nhanh nhẹn hoạt bát, lúc này đột nhiên đi khập khễnh, lông mày nhíu chặt, một tay còn ôm ngực, giống như Tây Thi bị bệnh. Lý Đức trừng mắt với Trương Quang Bảo, cười đắc ý.
“Đôi khi đẹp trai như tôi rất có tác dụng đấy.”
Trương Quang Bảo vội vàng đi tới, giúp đỡ đỡ bạn học nữ kia, cùng đi đến ký túc xá nữ sinh.
“Dì ơi, bạn gái này bị đau chân, làm phiền dì đỡ bạn ấy đến phòng ngủ nhé.” Miệng Trương Quang Bảo vô cùng ngọt, vừa thấy mặt đã ngọt ngào gọi một tiếng dì. Anh không nói là mình đỡ, cố ý nhờ bác gái đỡ.
Quả nhiên bác gái gác cửa liếc bạn học nữ kia một cái, lại nhìn Trương Quang Bảo và Lý Đức, tiếp tục cắn hạt dưa trong tay, không thèm đếm xỉa nói: “Một trong hai người các cậu đỡ cô bé lên đi, tôi không rảnh.” Bà ấy vừa nói xong, Lý Đức đã duỗi tay chọt Trương Quang Bảo một cái, anh hiểu ý, đỡ bạn gái kia lên lầu.
“Ơ ơ ơ, không phải Lý…” Bạn nữ kia kêu lên.
“Không sao, không sao, chị gái, chị gái tốt, xem như giúp đỡ tôi một chuyện đi, nhờ cô đó!” Người ta nhìn qua mới chỉ là đàn em năm nhất vừa vào trường, Trương Quang Bảo lại mặt dày gọi người ta là chị gái ngọt xớt. Chẳng qua anh đã đặc biệt nghiên cứu chuyện này rồi, một khi nghe thấy được gọi là chị gái, lòng cảnh giác của cô ấy sẽ hạ thấp một nửa, thật đấy, không tin có thể thử xem.
Bạn nữ kia dở khóc dở cười, vừa lấy lại tinh thần đã kêu lên: “Ủa, không đúng, tôi không ở tòa nhà này, tôi ở tòa nhà số ba ấy.”
Trương Quang Bảo gần như dùng sức đẩy, nhắm mắt kéo người ta chạy tới tòa nhà số một, trong miệng còn lẩm bẩm: “Không sao, cô giúp tôi lần này, quay về tôi kêu thằng nhóc vừa rồi ngày mai mời cô ăn cơm.”
“Thật không?”
Trương Quang Bảo qua loa ừ một tiếng. Có thể lần này ký túc xá nữ sinh sẽ ầm ĩ lắm, đây chính là lệnh cấm đối với các bạn học nam. Đột nhiên nhìn thấy một bạn nam đỡ một bạn nữ lên lầu vào buổi tối, đám con gái mặc áo ngủ các kiểu có thể sợ hoảng hồn. Lúc hai người Trương Quang Bảo lên lầu, chỉ thấy anh bỗng siết chặt cổ áo một cách khó hiểu, dáng vẻ như chim khổng tước, hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng hô lên bằng khí thế long trời lở đất: “A!”
“Haiz, tên gì? Thế mà người anh em này cũng không giống biếи ŧɦái nhỉ.”
Cuối cùng bọn họ đi tới phòng ngủ số bảy tầng thứ năm, Trương Quang Bảo cảm ơn bạn học nữ kia mấy lần rồi đuổi người đi, lấy lại bình tĩnh, gõ cửa phòng ngủ.
Chắc chắn chị gái mở cửa là người phi thường, bởi vì lúc cô ấy nhìn thấy Trương Quang Bảo đứng ngoài cửa lại không tỏ ra ngạc nhiên chút nào. Thường nói ánh mắt không lừa được người khác, trong mắt của cô ấy không có bất cứ thay đổi gì, vẫy tay với Trương Quang Bảo: “Vào đi.”
Còn không chờ anh tiến vào phòng ngủ, cô ấy đã gọi vào bên trong: “Mấy chị em, chúng ta đi ra ngoài một lát, cho Hạ Hạ một không gian.” Lần đầu tiên bước vào phòng ngủ của nữ sinh, trong lòng có cảm giác gì? Chỉ có thể nói thật kì diệu, phòng ngủ của nữ sinh sạch sẽ hơn phòng của nam sinh nhiều. Bốn chiếc giường đều được sửa soạn gọn gàng ngăn nắp, trong phòng không thấy một chút rác rưởi nào, không khí còn tràn ngập mùi hương thơm ngát của hoa lài. Không giống như phòng ngủ của anh, tùy tiện giở gối đầu lên là có thể nhìn thấy một đôi tất ố vàng.
Dương Ngân Hạ đang nằm trên giường nghe nhạc, bởi vì nhắm mắt nên cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy Trương Quang Bảo tiến vào, cũng không nghe thấy bạn cùng phòng nói.
“Các chị gái, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều, ngày sau đàn em sẽ mời mọi người ăn cơm.” Lúc ba chị gái khác đi ngang qua người anh ra ngoài, Trương Quang Bảo vô cùng chân chó chào người ta. Haiz, xem ra mấy cô gái này cũng rất có tình nghĩa.
Anh rón rén chạy đến bên giường Dương Ngân Hạ, chỉ thấy cô ấy đang nằm trên giường, lưng gối lên chăn, một đôi chân ngọc ngà trắng như tuyết rớt xuống bên giường. Thời tiết cực nóng, hầu hết nữ sinh chỉ mặc áo hai dây trong phòng ngủ, Trương Quang Bảo xem như được mở rộng tầm mắt. Hai ngọn núi cao ngất, căng áo hai dây như sắp đứt, điểm chết người nhất là khe rãnh giữa hai đồi núi gây ra vô hạn mơ mộng trong đầu người khác, thêm bụng dưới bằng phẳng,… A a a, điên rồi, điên mất!
Trương Quang Bảo cảm thấy lúc này thật sự nóng đến đòi mạng, không biết là trời nóng hay lòng anh nóng. Đột nhiên nhớ tới bản thân còn phải chạy đi làm, hơn nữa thời gian cũng không còn nhiều, lâu không đi xuống, bác gái đã nghi ngờ. Anh đành thu lại tâm tư đứng núi này trông núi nọ, đi tới phía trước, nhẹ nhàng lắc lắc chân Dương Ngân Hạ.
Lúc Dương Ngân Hạ mở mắt ra, cả người giống như lâm vào trạng thái chân không, giống hư linh hồn đều bị rút đi, không có bất cứ phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn Trương Quang Bảo. Hơn nửa ngày sau, cô ấy mới thốt ra được một câu: “Vết thương thế nào rồi?” Lời nói vừa ra khỏi miệng đã thấy hối hận, bản thân vẫn còn tức giận anh mới đúng!
“Ha ha, tốt hơn nhiều rồi, tôi biết ngay đàn chị không có giận tôi mà. Vậy cứ thế nhé, đàn chị, tôi đi đây.” Chuyện quan trọng nhất với Trương Quang Bảo hiện giờ là đi làm, anh nói xong thì định rời đi. Việc này ngay lập tức chọc giận Dương Ngân Hạ, cô ấy ngồi dậy trên giường kêu lớn: “Này, cậu ở lại một lúc thì chết à?”
Cả khuôn mặt Trương Quang Bảo nhăn lại như mướp đắng, lẩm bẩm: “Không phải, tôi còn phải đi làm nữa.”
Dương Ngân Hạ xụ mặt quát: “Ngồi xuống!”
Trương Quang Bảo ngồi xuống một bên giường cô ấy, nói: “Đàn chị, tôi thật sự rất vội, chị nhanh lên một chút được không?”
Dương Ngân Hạ hung ác trừng Trương Quang Bảo một cái, nhẹ nhàng bẻ đầu anh lại, lật miếng băng gạt lên, xem xét tình hình khép miệng của vết thương.
“Đàn chị, thật sự không có chuyện gì, chỉ rách tí da thôi.”
“Nói vậy, rõ ràng bị thủng một lỗ lớn như vậy, cậu nhìn đi, còn chảy máu đây này.”
“Nhưng mà không đau á.”
“Đã biết rõ chỉ cậu muốn dỗ tôi vui vẻ, đã chảy máu rồi có thể không đau ư? Tôi đúng là gặp quỷ mà, sao lại…” Cô ấy lại trừng Trương Quang Bảo một cái, nhìn thấy đầu anh quấn đầy băng gạt thì không đành lòng nói nữa.
“Đàn chị, thật ra tôi muốn đến xin lỗi chị, về chuyện mấy ngày hôm trước kia, tôi thật sự có lỗi với chị. Chị cũng biết tôi là người có lúc không thể khống chế bản thân nên mới làm như vậy với chị…” Vẻ mặt Trương Quang Bảo vô cùng chân thành, trong mắt tràn ngập ánh sáng, giọng điệu chậm rãi, rõ ràng.
Thật ra Dương Ngân Hạ cũng không vì những lời anh nói với cô ấy kia mà tức giận, chỉ muốn khiến anh sốt ruột một hồi để nhớ lâu mà thôi. Hiện tại người cũng tới, xin lỗi cũng nói rồi, còn giận cái gì nữa. Cô ấy khẽ thở dài, vỗ bờ vai của anh: “Đi làm đi, trên đường nhớ cẩn thận, nghe nói đêm nay sẽ mưa, chú ý đừng bị cảm.”
Trương Quang Bảo nhếch miệng cười, ừ một tiếng, đứng dậy khỏi giường.
“Đúng rồi, đợi một lát.” Dương Ngân Hạ nhanh nhẹn lấy ra một lọ thuốc từ trong túi xách để trên đầu giường đưa cho Trương Quang Bảo: “Đây là mua cho cậu, nếu thấy đau dạ dày thì uống hai viên, rất có tác dụng đấy.” Anh đáp lời, cầm thuốc rồi rời đi.
Lúc anh mở cửa bước ra ngoài, ba chị gái kia bỗng lùi về sau khỏi cửa một bước, hơn nữa trong ánh mắt của các cô ấy còn hiện lên vẻ khinh thường! Tuy Trương Quang Bảo cảm thấy khó hiểu nhưng không suy nghĩ nhiều, chạy đi làm.
Chân trước Trương Quang Bảo vừa đi, chân sau ba cô gái kia đã chạy vào phòng.
“Hạ Hạ, không thể nào, nhanh thế ư? Cậu ta cũng bất lực quá nhỉ?”
“Anh ấy còn phải đi làm, thời gian gấp thì liên quan gì đến bất lực?”
“Sao lại không liên quan? Vừa rồi hai người nói cái gì mà rách da, rồi lại đổ máu, còn nói cái gì…”
“Tớ muốn gϊếŧ ba tên biếи ŧɦái các cậu!”