Trần Lệ Quân đốt đống rơm, cào nát cả mặt tình đầu. Nếu không phải có người khác ngăn lại thì có khi bà còn có thể đạp người ta xuống sông cho cá ăn.Làm xong tất cả, mặc kệ tình đầu có đến nhà xin lỗi mấy lần cũng không gặp.
Sau này, Trần Lệ Quân mắc chứng bệnh lạ, nôn ra máu.
Đúng lúc tình đầu đến nhà tùm bà, nhìn thấy bà cầm khăn tay che miệng nôn ra máu, tưởng bà bị bệnh lao, hoảng loạn chạy đi mất.
Lúc đó không cần biết là bệnh gì, chỉ cần nôn ra máu đã là chuyện lớn, cô gái đó có điều kiện tốt đến mấy cũng chẳng ai cần.
Lúc bà bệnh, Trần Khai Đức nấu cháo gạo kê mang tới, một thời gian sau không hiểu sao bà lại đỡ hơn, nói Trần Khai Đức là người thành thật nên gả cho ông ta.
Lần đầu Tuệ Tử nghe những chuyện cũ này, cảm thấy không thể tin nổi.
Người mẹ cực kỳ thông mình trong trí tưởng tượng của cô sao lại ngốc như vậy?
Gả cho người ta để trả ơn mà còn chọn người đàn ông tệ như vậy, tận cùng của thông minh là ngốc nghếch sao?
“Nếu mẹ vợ suy nghĩ nhiều thì sẽ gả cho Trần Khai Đức à? Đương nhiên phải cảm ơn bà đã gả…” Nếu không anh đi đâu tìm được cô vợ tốt thế này.
“Lời bà ta nói chỉ nên tin một nửa thôi.” Tuệ Tử đoán đây chắc chắn không phải là nguyên câu chuyện gốc.
Chuyện kết hôn năm đó hẳn phải có điểu bí ẩn gì khác.
Vu Kính Đình luôn nói Tuệ Tử nhiều thủ đoạn, nhưng Tuệ Tử thấy chút thủ đoạn của cô con chưa bằng một nửa so với mẹ cô nữa.
“Đừng nói thế về mẹ chúng mình…” Vu Kính Đình mới nói được một nửa thì bị cái liếc mắt sắc như dao của Tuệ Tử làm tắt máy.
Đổi câu khác, lập tức phản chiến:“Mắng, cứ mắng đi! Bà ấy không đưa em đi! Phải ghim thù!”
“Anh là người đàn ông của em hay là con trai của bà ấy? Sao anh có thể nói tốt cho bà ấy được?”
“…” Vu Kính Đình thầm nói, người đàn ông của em, con rể của bà ấy thì không được tính là nửa con trai à? Chín bỏ làm mười thì cũng coi là thế rồi.
Mai này mẹ vợ về già còn phải nhờ anh và Tuệ Tử lo dưỡng lão mà, đúng là con trai rồi.
Đương nhiên Vu Kính Đình sẽ không nói ra những câu chọc giận Tuệ Tử như thế này.
“Chuyện vào thành phố em sẽ suy nghĩ thêm. Chỉ là dù có vào thành phố hay không anh cũng phải đồng ý với em chuyện…”
Tuệ Tử còn chưa dứt lời, ngoài sân đã có tiếng gọi.
“Anh Đình”
Tuệ Tử nhìn ra ngoài, ngoài sân đang đứng mấy người trông rất quen mắt.
Là mấy người bạn xấu bình thường hay khoác lác dưới tán cây với Vu Kính Đình.
Giọng nói rất gấp gáp, kêu hết lần này đến lần khác.
Tuệ Tử híp mắt, thấy rõ bọn họ còn mang theo xẻng, liềm, một người trong đó còn quấn băng gạc, máu thấm cả ra ngoài.
Thế này là muốn làm gì? Còi báo động trong lòng Tuệ Tử vang lên.
Vu Kính Đình trở mình xuống giường, Tuệ Tử cũng xuống theo.
“Anh Đình, mấy thằng tϊиɧ ŧяùиɠ ngập não thôn bên cạnh lại bắt nạt người rồi, bọn nó cướp mất mấy con thỏ, bọn em tìm nó nói lý mà nó còn đánh bọn em nữa!”
“Nợ máu phải trả bằng máu!”
“Anh Đình đòi lại công bằng cho bọn em!”
Đàn em hô lên, giơ cao xẻng liềm như thể nông dân khởi nghĩa vậy.
Tuệ Tử vừa nhìn đã thấy đau đầu.
Giỏi lắm. Thế này là muốn kéo bè lũ vượt thôn đi đánh nhau à!
Vu Kính Đình vừa nghe đã sa sầm sắc mặt, Tuệ Tử liếc nhìn đã thấy dáng vẻ “ông đây là đại ca trong thôn”.
Dưới sự kêu gào của đàn em, máu nóng của “đại ca dẫn đầu” xông lên.
Vu Kính Đình ném áo bông lên giữa không trung tạo thành một vòng cung, duỗi tay ra mặc vào, lập tức có khí chất của đại ca dẫn đầu.
Tuệ Tử thề, động tác này có vẻ nước chảy mây trôi cực kỳ mạnh mẽ, không biết cái tên này đã phải âm thầm luyện tập trong rừng cây nhỏ bao lâu.
Người đàn ông trẻ tuổi cường tráng thực sự không thể ở yên được, người ngoài đến bắt nạt người trong thôn thì sao có thể bỏ qua được?
“Đợi anh lấy đồ đã” Vu Kính Đình nói rồi sải bước về phía nhà kho.
Nhà kho là một căn phòng nhỏ dùng gạch dựng nên, để tiết kiệm chi phí nên ngay cả cửa sổ cũng không có.
Cửa làm bằng tấm sắt lớn, bên trong đầy dụng cụ làm nông, Vu Kính Đình bước vào cầm cái cuốc sắt ra.
Tuệ Tử đứng sau lưng anh nhìn mà tăng cả huyết áp.
Cái này mà đánh người thì chắc người ta tàn phế luôn chứ đùa?
Nhìn khí thế của Vu Kính Đình, rõ ràng là muốn dẫn người trong thôn đi đánh hội đồng, không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ.
Chưa đầy hai tháng nữa là Tết, làm thế thì sẽ gây thù giữa hai thôn mất.
Toàn đám thanh niên không có việc gì làm như mèo ngày đông, nhiệt huyết cả ngày không có chỗ dùng, đối với đám lưu manh, đi đánh hội đồng vì cái gọi là nghĩa khí là cách giải toả không thể tốt hơn.
Cũng không biết người nhà bọn họ có tăng huyết áp giống Tuệ Tử hay không. Có bao nhiêu tên lưu manh là có bấy nhiêu phụ huynh đang lo lắng.
Mắt thấy Vu Kính Đình cầm cuốc sắt lên, Tuệ Tử dùng tốc độ tay nhanh nhất cầm ổ khoá treo ngoài cửa sắt, lúc Vu Kính Đình còn chưa kịp phản ứng thì đá cửa cái rầm.
Vu Kính Đình: “???”
Các anh em ngoài sân: “???”
Ba giây sau, “mãnh hổ” bị nhốt trong nhà kho mới kịp phản ứng.
“Mở cửa, em đùa gì đấy?”
“À, em trượt tay không cẩn thận đυ.ng vào ổ khoá, chắc cái khoa này hỏng rồi, không mở được.” Tuệ Tử cố tình gân cổ lên nói.
Đám anh em ngoài sân: Tưởng mọi người mù hả???
Mọi người trơ mắt nhìn người phụ nữ có trình độ cao nhất thôn dùng cái ổ khoá dễ phá nhất nhốt người đàn ông mạnh mẽ nhất thôn trong nhà kho.
Đỉnh đầu Vu Kính Đình như sắp bốc khói, đạp một cái lên góc cửa, cửa sắt ngay lập tức bị đạp bép một góc.
Tuệ Tử nghe tiếng đạp, trái tim cũng run rẩy.
Ôi mẹ ơi, đáng sợ quá.
Dù kiếp này cô không sợ anh, nhưng thấy người đàn ông nóng nảy như thế trong lòng cô vẫn run sợ. Có điều run xong vẫn thấy sảng khoái.
Vương Thuý Hoa nghe tiếng bước tới, còn chưa hiểu chuyện gì đã nghe thấy tiếng rống như thú hoang của con trai bà trong nhà kho.
“Lấy chìa khoá thả ông đây ra!”
Tiếng rống này cực kỳ áp bức, doạ cho đám đàn em ở ngoài cửa phải lui về sau mấy bước.
Sở dĩ Vu Kính Đình được tôn làm đại ca vì nắm đấm của anh, ai cũng biết tính tình anh không tốt.
“Chuyện gì thế?” Vương Thuý Hoa hỏi
Tuệ Tử ghé lại thì thầm bên tai bà.
Vương Thuý Hoa vỗ đùi, nhìn con dâu với ánh mắt tán thưởng. Làm tốt lắm!
Thằng nhóc thối tha, vừa không để mắt tới đã gây chuyện. Nếu thả ra ngoài thì xảy ra chuyện lớn mất.
Trước đây Vương Thuý Hoa tận tình khuyên nhủ, đánh gãy không biết bao nhiêu cái chổi mà vẫn không quản lý được thằng nghịch tử này. Vấn đề nuôi dạy khiến Vương Thuý Hoa phiền não bao nhiêu năm nay đã được một ổ khoá của Tuệ Tử giải quyết.
“Các anh em, ổ khoá nhà tôi không có chìa khoá, mở khoá cần thời gian, e là hôm nay anh ấy không đi được. Nhưng tôi xin hứa, thôn bên cạnh cướp thỏ của chúng ta, đánh người bên ta, ngày mai người đàn ông nhà tôi sẽ bàn bạc chuyện này với mọi người, bây giờ ai về nhà nấy đi.”
Một câu của Tuệ Tử đã khuyên mọi người rời đi hết.
Trong nhà kho, Vu Kính Đình gào rống không ngừng.
Đám đàn em giải tán, trong lòng ngoại trừ việc không hài lòng khi Vu Kính Đình không thể là chủ công đạo thì còn lo lắng cho cô vợ anh Đình mới cưới chưa được bao lâu.
Hành động của cô cũng đủ để già trẻ lớn bé trong thôn tán thưởng rồi nhỉ?
Anh Đình mà ra ngoài thì cô chết chắc rồi nhỉ?