Chương 30: Một nắm phân và một bãi nướ© ŧıểυ lớn

"Tôi đã nhận lời giúp đỡ nên không cần những thứ này đâu. Thật ngại quá." Vương Thúy Hoa nói với vợ chồng nhà họ Trương bằng giọng vô cùng chân thành.

Nếu không phải nhìn thấy gân xanh trên tay cầm trứng của bà thì Tuệ Tử đã tin lời bà ấy chứ.

Bà mẹ chồng này rất sợ người ta đòi lại trứng thì phải?

Vương Thúy Hoa còn chỉ vào tường thì thầm vài câu gì đó. Vợ chồng nhà họ Trương nghe xong thì liên tục gật đầu.

Lý Hữu Tài nhìn thấy cảnh này thì tim đập thình thịch. Thím Tư sẽ không xúi người của nhà họ Trương làm hại mình đấy chứ?

Tuệ Tử thấy Lý Hữu Tài chột dạ thì khóe miệng giật giật.

Mẹ chồng cô chỉ hỏi người nhà họ Trương xây tường hết bao nhiêu tiền, nhưng có lẽ trong lòng Lý Hữu Tài không nghĩ như vậy. Bản thân hắn đã làm nhiều chuyện xấu nên nhìn ai cũng cảm thấy chột dạ.

Tuệ Tử thừ dịp mọi người không chú ý, hạ thấp giọng nói vài câu với chủ nhà họ Trương.

"Cô nói thật chứ?" Chủ nhà họ Trương kinh ngạc hỏi lại.

Tuệ Tử đưa tay làm động tác "suỵt", thấp giọng nói:

"Mẹ chồng tôi cũng không tiện nói trực tiếp. Nhưng đều là bà con trong làng, bà ấy không thể thiên vị ai nên nhờ tôi truyền lời cho anh. Tối nay anh hãy kiểm tra tường nhà mình cẩn thận, đừng để người xấu động tay động chân."

Khi Lý Hữu Tài vào nhà, người bố bị liệt của hắn đang chửi bới.

"Nhìn lão Trương đi! Không phải chỉ là đổ hai thùng nướ© ŧıểυ vào chân tường nhà ông ta thôi sao, đúng là lòng dạ hẹp hòi? Tao thấy bọn họ đang cố ý phá hỏng phong thủy nhà chúng ta nên làm một bức tường đâm vào đó, khoe khóe nhà ông ta giàu có."

Cả đời ông Lý ăn cơm mềm (ăn bám), vấn đề gì cũng xử lý vô cùng mềm mỏng, nhưng khi đã căm ghét người khác thì lại vô cùng cứng rắn.

Lý Hữu Tài tán tỉnh con dâu nhà họ Trương, bị chồng nhà người ta phát hiện nên nhổ nước bọt vào nhà họ Lý. Trước mặt thì Lý Hữu Tài không dám động đến người ta , nhưng nửa đêm lại âm thầm lén lút xách thùng nướ© ŧıểυ đổ vào chân mình nhà họ.

Vì thế, nhà họ Trương dứt khoát làm một bức tường gạch, mắt không thấy thì tim không đau. Tuy nhiên, nó lại khuất tầm nhìn nên họ hạ hàng rào xuống.

Lý Hữu Tài nghe bố mình nói tới chuyện phá hoại phong thủy, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Vương Thúy Hoa thì thầm gì đó với người của nhà họ Trương, hắn càng chắc chắn có thứ gì đó trong bức tường này.

Từ đó, hắn càng để ý những câu mà người trong làng nói.

Chôn kéo phía sau nhà người ta, nhét gương bát quái trong tường, treo gương nhìn vào cửa nhà hàng xóm,...đều là thủ đoạn hy vọng cuộc sống của đối phương trở nên tồi tệ hơn.

Lý Hữu Tài lại vô cùng tin vào chuyện này.

Ông Lý mải mắng nhà họ Trương, lúc sau mới chú ý tới mặt con trai đang sưng như đầu lợn.

"Đại Tài, mặt bị sao thế?"

"Bị thằng Vu đánh ." Lý Hữu Tài ngứa miệng.

Kiếp trước vì báo thù cho Tuệ Tử, Vu Kính Đình đã lột da trên cánh tay của hắn, cũng bởi vì trên đó hắn có xăm chân dung của Tuệ Tử.

Lý Hữu Tài sẽ không bao giờ quên, Vu Kính Đình vừa ra tay vừa cười lạnh nói hắn không xứng.

Hắn không xứng với Tuệ Tử, chẳng lẽ Vu Kính Đình xứng sao?

Loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn tàn nhẫn này sao có thể sống chung với một người tốt như Tuệ Tử chứ?

"Mày chọc vào nó làm cái gì? Người nhà nó đều là thổ phỉ, mày tránh xa nó ra." Ông Lý vừa nghĩ đến người bố thô lỗ của Vu Kính Đình thì sống lưng đột nhiên lạnh toát.

Khi còn trẻ, ông Lý thấy Vương Thúy Hoa xinh đẹp thì chạy đến trước mặt người ta dụ dỗ. Bố của Vu Kính Đình buộc ông ta lên cây, đánh trước mặt cả thôn, xấu hổ đến độ mặt mũi chỉ biết giấu vào trong đũng quần.

"Khi ông trời chuẩn bị hủy diệt một người thì chắc chắc sẽ làm cho người đó bị điên trước! " Lý Hữu Tài nắm chặt tay.

Chỉ cần Tuệ Tử nhìn thấy rõ bộ mặt thật đầy tàn bạo của Vu Thiếc Căn thì trận đánh này cũng đáng giá!

"Sớm muộn gì cũng có trời. Chúng ta cũng xây tường gạch! " Qua của kính, ông Lý nhìn bức tường mới của nhà người ta thì chua xót mắng chửi.

"Không chỉ là tường gạch, mà còn là nhà ngói lớn, nhà lầu trong thành phố, thậm chí là biệt thự. Tất cả đều sẽ có!" Lý Hữu Tài âm thầm thề độc trong lòng.

Hắn chỉ cần bám víu được Tuệ Tử, cô biết làm ăn như vậy, đến lúc đó còn lo không phát tài được sao?

Vừa vuốt ve mặt bị Vu Kính Đình đánh sưng vù, Lý Hữu Tài cười lạnh.

Vu Kính Đình càng điên cuồng, Tuệ Tử lại càng sợ. Nói không chừng lúc này cô đang sợ tới mức run rẩy ấy chứ!

...

Tuệ Tử cùng Vương Thúy Hoa và Vu Kính Đình đi về nhà, bàn tay nhỏ bé che miệng.

"Muốn cười thì cứ cười, che đi làm gì?"

Em đang nghĩ đến gấu túi."

Về đến nhà, Tuệ Tử lấy sách giáo khoa của Giảo Giảo, trên đó có hình ảnh của con gấu túi.

Tạo hình của nó đúng là hơi giống, Vu Kính Đình nhìn ảnh chợt cảm thấy không vui.

"Hân làm gì đáng yêu bằng gấu túi?"

"Gấu túi ăn phân để lớn, thật ra là mẹ chúng ta đã nuôi chúng bằng phân và nướ© ŧıểυ."

Vu Kính Đình vui vẻ.

"Đúng là rất độc đáo, ha ha."

Trong khi vui vẻ, Tuệ Tử cũng đang nghĩ về một vấn đề.

Rốt cuộc là ai đã lan truyền tin tức tiêu cực về Lý Hữu Tài?

Chắc chắn không phải là Vu Kính Đình.

Bảo anh trùm bao tải , anh đã uất ức lắm rồi. Cái chuyện nói xấu sau lưng này không phải tác phong của anh.

Ngoại trừ mình, còn có ai hận Lý Hữu Tài như vậy chứ?

"Anh giúp em đi hỏi thăm một chút." Tuệ Tử thì thầm vào tai Kính Đình, anh nhướng mày.

"Quan tâm đến hắn à? Hỏi thăm ai nói xấu hắn để làm gì?" Vu Kính Đình hờn dỗi.

"Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua câu "kẻ thù của kẻ thù là bạn" sao? Dù sao cũng phải tìm hiểu xem ai hận hắn như vậy chứ."

Đối với chuyện này, Vu Kính Đình lại cảm thấy khinh thường.

"Loại đàn ông như hắn không quản được thắt lưng quần, thấy gái đã không khống chế được, nghiện đến phát sợ, đắc tội nhiều người như vậy, anh nghĩ cũng không tra được... Em nhìn anh làm gì?!"

Cô gái nhỏ này nhìn thắt lưng quần của anh làm gì?!

"Nghiện... Ồ."

Vu Kính Đình thẹn quá hóa giận.

"Sao mà giống nhau được? Anh nghiện vợ mình thì có gì sai chứ? Hai đứa lấy nhau là hợp pháp, có giấy đăng ký! Hắn là cái thá gì!"

Vương Thúy Hoa đi vào muốn hỏi con dâu buổi tối muốn ăn cái gì, không nghe thấy hai người đang nói gì mà chỉ loáng thoáng nghe được câu "nghiện..."

"Ôi chao, đầu tôi đau quá! Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, hai tháng đầu tiên không thể làm bậy! Mày là đồ khốn nạn. Tuệ Tử, buổi tối đến phòng của mẹ ngủ!"

"Phụt!"

"Em cười cái gì!" Vu Kính Đình oan ức muốn chết. Quả nhiên là không thể tiếp xúc với Lý Hữu Tài quá gần, nếu không sẽ phải nhận xui xẻo!

Ôm theo nỗi hận Lý Hữu Tài, Vu Kính Đình đi đến cổng thôn tìm người giao lưu điếu thuốc, thuận tiện hỏi thăm chuyện mà vợ muốn biết.

Mấy tên côn đồ tụ tập dưới gốc cây lớn ở cổng thôn do Vu Kính Đình cầm đầu, cả ngày chơi bời lêu lổng nên biết rõ đến tám mươi phần trăm chuyện xấu và tin tức ở trấn Vương Gia.

Trong thời gian hút một điếu thuốc, Vu Kính Đình cũng đã hỏi rõ chuyện muốn biết.

Tin đồn Lý Hữu Tài không phải do ai khác mà chính là Liễu Lạp Mai truyền ra ngoài, có mấy tên côn đồ thường qua lại với Liễu Lạp Mai nên biết nội tình .

Anh nói chuyện này cho Tuệ Tử, cô cười nói:

"Chó cắn chó à?!"

"Liễu Lạp Mai muốn sỉ nhục thanh danh của hắn, như thế sẽ không còn ai dám gả con gái của mình cho hắn nữa. Cô ta ngồi không cũng hời."

"Cái này... Nghe có vẻ quen tai?" Tuệ Tử nhớ lại.

Đây không phải là cách mà trước kia Lý Hữu Tài đối phó với cô sao? Liễu Lạp Mai cũng dùng cách y hệt.

"Để cho bọn họ cắn lẫn nhau, em tránh xa xem trò vui là được rồi."

Tuệ Tử vô cùng chờ mong.

Liễu Lạp Mai và Lý Hữu Tài cũng xứng dôi vừa lứa lắm. Nếu làm cho hai người này thành đôi thì cũng coi như là cống hiến cho xã hội. Hai con người ghê tởm ở chung với nhau đỡ gây họa cho người khác.

Hôm sau, Tuệ Tử còn chưa đợi Liễu Lạp Mai đại chiến với Lý Hữu Tài thì đã hóng được tin sốt dẻo.

"Lý Hữu Tài bị trói đến nhà trưởng thôn." Vương Thúy Hoa ôm một cái giỏ lớn, bên trong chứa đầy hạt dưa xào.

Mẹ chồng con dâu ngồi khoanh chân trong bếp, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm. Khung cảnh vô cùng vui vẻ hòa thuận.