Edit: Nhóc Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Nhan Tịch không biết làm cách nào mình có thể về đến nhà, chỉ biết sau khi tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, khát đến khô cổ họng. Nàng chống người ngồi dậy hồi lâu, đến khi cảm giác khá hơn, mới lồm cồm bò dậy. Nhan Tịch lảo đảo bước ra phòng khách, mở đèn, nheo mắt nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến sáu giờ.
Uống xong ly nước, Nhan Tịch mới tỉnh táo hơn chút. Nàng không muốn quay về giường nên nằm luôn trên sô pha phòng khách, mở ti vi, lười biếng xem, nhưng cũng không để tâm trên ti vi đang chiếu gì.
Nhớ Claire, cô mới đi có một ngày mà đã khiến Nhan Tịch nhớ phát điên, nhớ khuôn mặt lạnh lùng của cô lúc nhàn nhạt nở nụ cười, nhớ cái ôm dịu dàng, nhớ ánh mắt đầy hấp dẫn kia, nhớ vóc dáng mỏng manh, gầy yếu, nhớ cả hương sữa trên nhàn nhạt người cô. Khi nào mới thật sự có thể ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô những lời yêu thương đã muốn nói từ lâu?
Nhan Tịch cầm điện thoại lên, đặt tất cả những suy nghĩ, nhớ thương của mình vào những dòng tin nhắn, hy vọng nó có thể mang trái tim mình đến bên Claire.
"Sao mới sáng sớm đã nằm ở đây rồi? "
Đèn phòng khách bị mở lên lần nữa, mẹ Nhan dịu mắt, nhìn Nhan Tịch.
"Con hơi khát, dậy uống nước xong lại ngủ không được nữa. "
Nhan Tịch mệt mỏi đáp lại, do đã quen với bóng tối nên giơ tay lên che ánh sáng chói mắt. Mẹ Nhan gật đầu, nhìn đồng hồ, cũng gần đến giờ bà đi bộ nên lười nằm tiếp. Bà bước đến sô pha, ngồi xuống bên cạnh Nhan Tịch.
"Tối qua cô uống bao nhiêu hả? Chắc cũng không biết làm cách nào về tới nhà chứ gì? "
Nhan Tịch nghe xong, bĩu môi:
"Tất cả là tại tên khốn tiểu Bạch kia rót rượu cho con, con còn chưa kịp nói chuyện phiếm với bạn học cũ nữa, thiệt là. "
"Tửu lượng của mình ra sao cũng không biết à? Có biết Nhiên Nhiên mang con heo chết như cô về đến nhà phải tốn bao nhiêu sức lực không? "
Mẹ Nhan hơi không hài lòng nói, hai mắt nhìn chằm chằm Nhan Tịch. Vừa nghe nhắc tới Lâm Nhược Nhiên, Nhan Tịch hơi mất tự nhiên, ánh mắt cũng tránh né đi cái nhìn của mẹ Nhan. Nàng không trả lời, xoa xoa đầu, đứng dậy lê dép về phòng.
"Con rửa mặt rồi ăn sáng đã, lát còn phải đến Thượng Hoa làm, nếu trưởng phòng cũng đi làm thì con cũng không thể rảnh rỗi nằm nhà nữa. "
Mẹ Nhan thở dài nhìn bóng lưng Nhan Tịch, không lên tiếng, đứng dậy làm bữa sáng. Có một số chuyện, bà không muốn khơi ra nói, bất kể người đó là ai, chỉ hy vọng nữ nhi hạnh phúc là được rồi, nhưng còn ba Nhan thì ......
Sau khi ăn sáng xong, Nhan Tịch vội đến Thượng Hoa, ngồi trên xe buýt không tới một giờ đã đến nơi. Vừa xuống xe đã nhận được tin nhắn mới, Nhan Tịch nhanh chóng lấy điện thoại ra vì nghĩ là Claire, nhưng vừa nhìn đến lại là ba, hơi thất vọng thở dài.
"Ông nội bệnh rồi, tranh thủ thăm ông nhiều chút. "
"Vâng, con biết rồi. "
Nhan Tịch trả lời, thầm nghĩ cũng nên đi thăm ông nội nhiều một chút, ba quanh năm không về nhà, cũng chưa có cách nào trả hiếu, cháu gái như nàng cũng không thể bắt chước như thế nữa. Nhan Tịch vừa đi vừa nghĩ, vừa đẩy cửa phòng tiêu thụ ra đã thấy khuôn mặt tối sầm của Lâm Nhược Nhiên và "chị" Liên bên cạnh cô.
"Chuyện gì vậy, đây là? "
"Chị" Liên ngẩng đầu, có chút ảo não nhìn Nhan Tịch .
"Tôi muốn giới thiệu bạn trai cho trưởng phòng, nhưng cổ sống chết không cũng chịu. Tiểu Nhan, em khuyên cổ giúp tôi đi. "
Nhan Tịch nghe, lưỡng lự nhìn về phía Lâm Nhược Nhiên, không ngờ Lâm Nhược Nhiên cũng đang nhìn chằm chằm mình bằng đôi mắt tràn ngập những cảm xúc nàng không thể hiểu được, là ai oán hay bị tổn thương? Tim Nhan Tịch cũng mơ hồ đau, nàng mím môi, cúi thấp đầu.
"Aiiii, em còn không chịu nói giúp tôi vài lời đi. "
Thấy nàng đứng ngây ra, "chị" Liên huých cánh tay Nhan Tịch, Nhan Tịch nhìn hắn, lúng túng cười, không dám nói lời nào. Lâm Nhược Nhiên hừ một tiếng rồi đặt văn kiện trên tay xuống bàn, bỏ ra ngoài.
"Chị" Liên thở dài nhìn theo cô, rồi lại quay qua nhìn Nhan Tịch, vẻ mặt tiếc không thể rèn sắt thành thép. Hắn đau lòng thay trưởng phòng, mấy ngày nay Lâm Nhược Nhiên đau khổ bao nhiêu, hắn là người rõ nhất. Nhìn thái độ của Nhan Tịch, hắn cũng biết rõ ràng nàng muốn từ chối, nhưng tại sao trưởng phòng lại không thể buông tay? Đàn ông tài ba, tháo vát thích cô xếp hàng dài dài, nhưng tại sao cô lại đem lòng yêu một kẻ không một xu dính túi như Nhan Tịch?
Nhan Tịch thở dài, nhìn chằm chằm hướng Lâm Nhược Nhiên rời đi một lúc rồi mở máy tính lên.
Nhân viên làm ở Thượng Hoa còn chưa về đủ nên gần đây cũng không có kế hoạch gì mới cần giải quyết. Nhan Tịch nhàn rỗi, càng có nhiều thời gian để nghĩ về Claire, vô tình phát hiện nick Cherry trên MSN sáng lên, nhất thời mừng rỡ.
"Cherry, là em, Nhan Tịch. "
Nhan Tịch gửi một tin nhắn sang rồi kích động chờ trả lời. Ai ngờ đến khi cà phê trên tay nguội ngắt, cũng đến giữa giờ ăn trưa rồi, Đại tiểu thư Cherry mới chịu trả lời tin nhắn.
"Bé con, có chuyện gì? "
Nhan Tịch nhìn tin nhắn mà tức muốn chết, dù nàng biết Cherry rất bận, nhưng cũng không đến mức trả lời một tin nhắn phải mất hơn nửa ngày chứ?
"Chuyện này, Claire..."
Nhan Tịch ngập ngừng hỏi, trước khi Claire đi, nàng đã hứa sẽ không quấy rầy cô, nhưng cũng đâu có nói sẽ không dò hỏi bạn bè cô đâu.
"Cậu ấy rất khỏe, vừa đến hồi sáng thôi, ủa mà không phải cậu ấy đã nhắn tin cho nhóc rồi sao? Lúc đó chị đang đi chung với cậu ấy, chính mắt thấy mà. "
Bạn thân có khác, Claire ở đâu Cherry đều biết rõ, chắc chắn cũng biết Nhan Tịch đang muốn hỏi cái gì. Trong lòng Nhan Tịch mơ hồ dâng lên hy vọng, mím môi, cặm cụi gõ bàn phím.
"Lần này chỉ về làm gì vậy? Ừm, mà ...... chỉ có trở lại đây không? "
Mấy chữ "có trở lại đây không?" khiến Nhan Tịch vừa gõ vừa mím môi, nhưng vẫn muốn hỏi ra, nàng muốn một lời khẳng định từ Cherry, nhưng lại sợ nghe câu trả lời mà nàng không muốn nghe được nhất, cái cảm giác lo được lo mất này khiến nàng trở nên nóng nảy.
Cherry nhắn tin trả lời rất nhanh, lại khiến Nhan Tịch nhìn mà tức chết.
"Sao không tự đi mà hỏi cậu ấy? Mà cậu ấy có trở về không thì qua một thời gian nữa nhất định chị cũng phải sang Trung quốc một chuyến, đến lúc đó em lo mà tiếp đãi nhá. "
"Đương nhiên... bảo đảm lúc đó quý cô chơi vui vẻ không biết chán. "
Dù không biết Cherry sang Trung quốc làm gì, nhưng Nhan Tịch vẫn phải dối lòng nịnh hót cô, dù sao cô cũng là cách duy nhất để nàng có thể nắm bắt tình hình của Claire, nếu chọc giận Đại tiểu thư này, đoán chừng cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng.
"Ok, thấy em chân thành vậy, nên chị sẽ tiết lộ cho em chút tin tức. "
Những chữ này xuất hiện trên màn hình nhất thời khiến Nhan Tịch hơi hồi hộp, mở to hai mắt chăm chú nhìn vào máy tính. Cherry dường như do dự rất lâu, dù đèn vẫn sáng nhưng lại chẳng thấy nói tiếp. Nhan Tịch nóng lòng chờ, lúc đang định giục Cherry thì cuối cùng tin nhắn của cô cũng đã đến.
"Em cũng biết tính Claire mà, tất cả những chuyện chưa có quyết định rõ ràng sẽ giấu trong lòng, không nói với ai hết. Lần này, mục đích cụ thể cậu ấy về, chị cũng chỉ biết sơ sơ thôi, một phần là muốn gặp chú để thông báo tình hình cụ thể của chi nhánh công ty Thượng Hoa ở Trung quốc, một lý do khác quan trọng hơn là cậu ấy muốn đi gặp VAN. "
Thấy chữ "VAN", l*иg ngực Nhan Tịch thít chặt, tay đặt trên bàn phím, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không đánh ra câu nào. Dường như Cherry ở bên kia hiểu suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ gõ một vài dòng đã khiến trái tim Nhan Tịch được buông lỏng.
"Việc đầu tiên Claire làm khi vừa xuống máy bay là mở điện thoại ra xem tin nhắn của em, xem xong thì cười rất ấm áp. Giờ người có thể khiến cậu ấy lo nghĩ như thế, chỉ có một mình em thôi. Nhan Tịch, trong lòng cậu ấy có em, vậy nên ai cũng có thể hoài nghi tình cảm của cậu ấy, chỉ có em là không được. Lần này Claire về là muốn quên đi quá khứ, để có thể hoàn toàn giao trái tim mình cho em. "
"Để có thể hoàn toàn giao trái tim mình cho em." hiện giờ trong đầu Nhan Tịch chỉ còn những lời này, đôi mắt hơi cay, hưng phấn, kích động, chỉ muốn đứng lên hét thật to, hận không thể lập tức chạy đến Mỹ ôm lấy Claire. Claire, cảm ơn chị, cảm ơn chị, cảm ơn chị...
Cuộc đối thoại đáng ra kết thúc ở đây, nhưng Nhan Tịch lại thấy Cherry vẫn đang nhập gì đó nên đè nén kích động xuống, ngồi lại, kiên nhẫn chờ.
"Nhan Tịch, chị phải nhắc em trước, không cho tổn thương Claire, phải cố gắng xứng đáng với tình cảm của cậu ấy chứ tuyệt đối không được như tên VAN khốn kiếp kia. "
Nhan Tịch nhìn chằm chằm màn hình, liên tục gật đầu, đương nhiên, đương nhiên phải vậy rồi!
"Còn một lời cuối chị muốn nói, một khi Claire đã nghiêm túc bắt đầu thì lòng chiếm hữu cũng sẽ rất mạnh, không muốn trong lòng người mình yêu có người nào khác, cho dù chỉ một góc nhỏ thôi cũng không được. Nhan Tịch, lo xử lý mọi chuyện cho tốt đi. "
Vừa gửi xong câu này, nick Cherry đã tối đèn, tiêu sái bỏ đi. Nhan Tịch lại ngây ngốc nhìn chằm chằm vào màn hình, tâm trạng không còn như vừa rồi nữa. Nàng hiểu ý Cherry, nhưng sao nàng có thể nói với Lâm Nhược Nhiên được chứ? Chẳng lẽ lại tổn thương cô ấy một lần nữa? Không, nàng không làm được.
Có những tiết lộ của Cherry, dường như chuỗi ngày chờ đợi đối với Nhan Tịch không còn đau khổ nữa. Mỗi sáng thức dậy, nàng sẽ tự tay xé lịch, đếm số ngày Claire đã rời đi, rồi vừa ngâm nga một khúc nhạc vừa rửa mặt đi làm, tâm trạng cũng đã tốt hơn trước nhiều, trên mặt luôn nở một nụ cười. Cũng trong thời gian này, dường như Lâm Nhược Nhiên cũng đã nghĩ thoáng hơn, không đề cập đến những chuyện trước đó với nàng, quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt, lại là bạn như ban đầu.
Ngày Claire rời đi tròn một tháng trùng hợp rơi đúng vào sinh nhật Nhan Tịch. Mới sáng sớm thôi, Nhan Tịch đã nhận được không ít quà sinh nhật, nàng vui vẻ, ngồi trên ghế bóc quà.
Hầu hết những món quà ở đây đều là đồ trang trí nhỏ hoặc trang sức. Bạn bè nàng đúng là toàn những người thực dụng, quà của họ không phải nước hoa, thì là quần áo, thắt lưng,... Đến quà của Lâm Nhược Nhiên, khi mở ra, Nhan Tịch ngây người.
Trong chiếc chai thủy tinh màu vàng nhạt là rất nhiều hạc giấy. Nhan Tịch nhớ đã từng thấy số hạc giấy này trước lúc Lâm Nhược Nhiên ra khỏi nước, lúc ấy nàng còn cười cô quê mùa theo không kịp trào lưu, Lâm Nhược Nhiên cũng chỉ là trừng nàng một cái rồi tiếp tục xếp hạc giấy của mình, không để ý đến Nhan Tịch. Nghĩ đến đây, Nhan Tịch thở dài, lấy cái chai ra, định xem thử ở trong có bao nhiêu con, nhưng quá nhiều nên cuối cùng cũng không thể đếm được. Hình như chiếc chai này lại được đặt riêng thiết kế, cổ chai rất hẹp nên cũng không thể đổ hạc giấy ra đếm được. Nhan Tịch lúng túng, muốn lấy hạc giấy ra ngoài chỉ có thể đập vỡ chai, Nhiên Nhiên làm sao có thể bỏ vào được chứ?
Ông trời cũng không thèm để ý hôm nay có là sinh nhật Nhan Tịch hay không, cũng không thèm xem nàng nhận được quà vui vẻ thế nào, mây đen kéo đến, sấm chớp ầm ầm rồi mưa như trút nước làm kế hoạch họp mặt ban đầu "phá sản". Cũng chẳng còn cách nào khác, Nhan Tịch vẫy tay chào mọi người rồi ai về nhà nấy, chỉ có Lâm Nhược Nhiên vẫn nhìn theo Nhan Tịch, nhìn cái chai nàng ôm trong tay trái, không nói gì.
Vì không mang theo dù nên về đến nhà Nhan Tịch đã ướt như chuột lột, mẹ Nhan thấy dáng vẻ ướt sũng của nàng, cười không ngừng, ném khăn lông sang cho nàng rồi vào nhà nấu canh gừng cho nàng. Nhan Tịch vừa lau tóc vừa nhìn cơn mưa không ngừng ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ lời dì Claire từng nói, sau tai nạn xe, cứ mỗi lần trở trời, chân Claire lại đau đến mức chảy nước mắt. Dù biết giờ cô đang ở Mỹ nhưng lòng vẫn lo lắng, Nhan Tịch cầm cái dù dựng bên cạnh sô pha lên, mở cửa ra ngoài.
"Trời đang mưa to vậy mà cô còn định đi đâu nữa? "
Mẹ Nhan vừa mới nấu xong canh gừng, đi ra đã thấy Nhan Tịch vừa về lại muốn ra ngoài, lập tức sầm mặt.
"Hì, con có việc, mẹ cứ ăn trước đi không cần chờ con, hồi con về giờ á. "
Nhan Tịch không nhìn bà, khom lưng mang giày rồi chạy vụt đi. Mẹ Nhan mắng với theo, nhưng cũng không có cách nào khác ngoài thở dài, đặt canh gừng trên tay lên bàn, đợi Nhan Tịch về sẽ uống.
Nhan Tịch che dù bước dưới mưa, tiếng mưa "lộp bộp" rơi xuống dù và tiếng mưa giăng khắp lối tác động đến tâm trạng người ta. Nhan Tịch không có thời gian ngắm cảnh, vội vã đi về phía nhà Claire.
Cách khu Claire ở càng gần, mong đợi trong lòng Nhan Tịch lại càng lớn, tim cũng đập ngày càng nhanh hơn. Nàng linh cảm vào một ngày trời mưa như hôm nay, đúng vào sinh nhật nàng, ở thời điểm cả hai cần nhau như hiện tại, nhất định Claire sẽ trở lại bên cạnh nàng.
Vào đến khu Claire ở, ngay cả dù cũng chưa gập lại, Nhan Tịch đã nín thở, sải bước về phía nhà Claire.
Những người cùng đi thang máy thấy dáng vẻ kia của Nhan Tịch cũng sợ hết hồn - đầu cổ toàn là nước mưa, cả người cũng hoàn toàn ướt đẫm. Nàng cũng chẳng thèm quan tâm điều đó, hai mắt chỉ biết chăm chú nhìn chằm chằm số trên thang máy, tiếng thở hổn hển ở không gian nhỏ hẹp, vang vọng và nhịp tim đang đập mạnh mẽ trong l*иg ngực hòa vào nhau, nói lên nỗi nhớ của nàng với Claire.
Ra khỏi thang máy, Nhan Tịch cố gắng để hô hấp trở lại bình thường rồi bước từng bước đến trước cửa nhà Claire. Bước chân chậm lại, không còn vội vàng như vừa rồi. Chờ đợi trong thời gian dài như vậy, đến thời khắc này đột nhiên Nhan Tịch lại sợ, nàng sợ ôm hy vọng càng nhiều, chạy đến đây, cuối cùng lại nhận thất vọng càng lớn, khiến nàng lại rơi vào nỗi nhớ vô tận một lần nữa.
Đứng trước nhà, nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc rồi Nhan Tịch cắn răng, giơ tay lên nhấn chuông cửa.
~~~~~Hết Chương 42~~~~~
Hix, thiệt lãng mạn mà!!!