- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Lưu Ly Nguyệt
- Chương 14
Lưu Ly Nguyệt
Chương 14
Claire nheo mắt trầm ngâm nhìn chằm chằm Nhan Tịch mặt đang đỏ lên một lúc lâu, mím môi nói ra bốn chữ khiến Nhan Tịch rất khó hiểu
“Có thể tưởng tượng. ”
Nhan Tịch nghẹn lời tròn mắt nhìn Claire, tự hỏi đây là ý gì? Có thể tưởng tượng? Cô đang nghĩ gì? Này Sếp của tôi ơi, cô không thể nói chuyện trực tiếp một chút sao?
“Ừm, vậy chúng ta đi xung quanh nha. ”
“Okay . ”
Claire gật đầu, sửa lại áo khoác trên người, đi theo Nhan Tịch. Đón gió đêm, cảm nhận hơi thở tuổi trẻ chung quanh, bên người có mỹ nữ làm bạn, Nhan Tịch cười híp mắt không để tâm đến mái tóc dài bị gió đùa đã rối tung. Claire từ một góc nhìn Nhan Tịch, trong đôi mắt xanh nhạt mang theo nụ cười nhẹ.
Thời đại học Nhan Tịch cũng được coi là nhân vật có tiếng, hội học sinh và đảng bộ nàng tham dự không ít, còn từng làm Hội trưởng nên danh tiếng không nhỏ, hiếm khi được trở lại thăm trường cũ, trên đường không ít người nhận ra nàng, gọi “học tỷ” “học tỷ” vừa thân thiết vừa kính trọng, Nhan Tịch nghe lòng nhẹ bẫng, đắc ý toét miệng nhìn Clair, cô thấy không? năm đó tôi cũng được coi là lãnh đạo! Không phải tay mơ là ở Thượng Hoa như cô thấy!
Claire cười nhạt nhìn dáng vẻ đắc ý của Nhan Tịch, không lên tiếng. dần dần , Nhan Tịch cảm giác có gì đó không đúng, rõ ràng học đệ học muội phải là chào hỏi nàng nhưng sao ánh mắt từng người một đều chết dí trên người Claire nhìn người ta? Chẳng lẽ là muốn mượn nàng nhìn không mỹ nữ? Nhan Tịch quay đầu nhìn chằm chằm Claire, bặm môi không vui. Claire nhìn dáng vẻ tức giận trẻ con của nàng, lắc đầu nhẹ nhàng cười.
“Claire……”
Nhan Tịch nghẹn lời, Claire ngẩng đầu nhìn nàng
“ Hở ? ”
“ Cô ở Mỹ cũng vậy sao ? Ừm …… tôi có cảm giác bất luận cô đi đâu đều có nhiều ánh mắt dõi theo như vậy? ”
Claire mím môi, lắc đầu
“ Cũng may, cô không quá nổi tiếng. ”
“……”
Nhan Tịch buồn bực, Claire cô muốn gạt tôi sao? Rõ ràng những người đó đều muốn ngắm cô thôi.
“Claire, sao tiếng Trung của cô tốt vậy ? ”
Cũng hết cách, Nhan Tịch nói không lại người ta nên vội chuyển đề tài, không đυ.ng chạm nữa tránh làm không khí trầm xuống. Thật ra nàng muốn hỏi Claire vấn đề này từ lâu, nhớ Lâm Nhược Nhiên từng nói mẹ Claire qua đời lúc cô còn rất nhỏ, mà cha cô lại là người Mỹ gốc có thể xem là một chữ tiếng Trung cũng không biết. Nhan Tịch còn nghe giáo viên tiếng Anh nói người ngoại quốc học tiếng Trung có thể còn khó hơn nhiều so với người Trung học tiếng Anh, dù sao tiếng Anh cũng chỉ có hai mươi sáu chữ cái, còn tiếng Trung—— đừng nói đến điển tích, từ lóng kỳ quái, chỉ cần nhìn sự kỳ diệu trong ngữ pháp thôi cũng đủ thấy họ khó lòng nắm được rồi …… nhưng tiếng Trung của Claire có thể xem là rất tốt, các loại thành ngữ đều nắm vững, thậm chí có đôi lúc tốt hơn so với người sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc như nàng.
“Tự học. ”
“Tự học? !”
Nhan Tịch giật mình nhìn Claire, sao có thể!Claire có chút khó hiểu nhìn nàng
“Sao ? ”
Nhan Tịch hoài nghi chớp chớp mắt, làm sao có thể tự học? Nàng được giáo viên dạy tiếng Anh cầm tay dìu dắt còn học thành như vậy, tiếng Trung so ra còn khó hơn mà Claire lại có thể học được tốt vậy sao?
“Chắc LARA có đề cập với cô rằng người Hoa ở Califonia rất nhiều. ”
Vừa nghe Claire nói đến Lâm Nhược Nhiên, Nhan Tịch trong lòng lại cảm thấy khó chịu, hứng thú cũng tụt mất một nửa. Không biết tại sao nàng cảm thấy quan hệ giữa hai người không được bình thường, lúc ở cạnh Lâm Nhược Nhiên, cô ấy hay nhắc tới lúc ở cạnh Claire, nếu không phải tình mẹ con thì chắc chắn là bạn rất thân? Nhưng lại nhìn không giống. Nhan Tịch trong lòng có chút không thoải mái, cắn môi nhìn Claire suy nghĩ
“Vậy đi Claire, tôi ra cho cô một đề khảo nghiệm đặc biệt trình độ tiếng Trung cho người ngoại quốc nha. ”
“Tôi nói rồi, tôi có một nửa huyết thống Trung quốc. ”
Claire nhíu mày một cái, hiển nhiên đối với cách gọi của Nhan Tịch có chút bất mãn, Nhan Tịch lắc đầu
“OK, khảo nghiệm trình độ tiếng Trung của người lai đi được không? ”
“Ba hoa. ”
Claire cáu giận liếc nàng mà Nhan Tịch ngược lại rất thích thú, có vẻ trình độ tiếng Trung của Claire đúng là không tệ, ngay cả từ “ ba hoa ” thâm sâu vậy cũng biết dùng, xem ra tăng độ khó để cô suy nghĩ một một chút. Nhan Tịch nghĩ một hồi mới hắng giọng lên tiếng
“Nghe cho kỹ nha, đề như sau, bạn Giáp và bạn Ất đi đến rạp chiếu bóng xem phim, mua vé xong Giáp sai Ất đi mua bỏng ngô nhưng Ất lười đi, thuận miệng trả lời “Mua cái đầu mày!Vào xem phim!”, Giáp vừa nghe xong liền nổi giận mắng lại “Xem cái đầu mày, đi mua đi!”, xin hỏi: hai người muốn xem là cái gì, A: phim , B: bỏng ngô, C: cái đầu mày. ”
Nhan Tịch nói xong liếʍ môi đầy đắc ý. Nàng nhớ lúc đi học giáo viên ngoại ngữ đã hỏi các nàng, vừa hỏi xong cả phòng học cười ầm một trận, nhưng giáo viên ngoại ngữ lại đặc biệt nghiêm túc nói cho các nàng biết, câu hỏi này khiến không biết bao nhiêu người nước ngoài phải bó tay chịu chết. đến nay vẫn khắc sâu trong trí nhớ Nhan Tịch, nàng liếc nhìn Claire.
Oái ……
Claire không lên tiếng, chẳng biết từ lúc nào hai tay khoanh lại, híp mắt lạnh lùng nhìn nàng.
“Không phải chứ ……”
Nhan Tịch sợ nhất dáng vẻ kia của Claire, lòng run sợ nói.
Claire lắc đầu, đôi môi hé mở
“ Nhan Tịch, cô nói xem đây có phải là truyện cười nhạt nhẽo duy nhất của Trung quốc không? ”
“……”
Claire vừa dứt lời, cả người Nhan Tịch trên dưới cũng nhanh chóng đóng băng, vốn không cảm thấy đề này của mình có cái gì không ổn nhưng nghe Claire nói, hình như thật sự có chút nhạt nhẽo. Nhan Tịch rụt cổ, bỉu môi
“Không phải vì muốn cô vui vẻ sao. ”
“Cám ơn cô rất nhiều. ”
Claire bình tĩnh đáp lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, không nhìn ra vẻ gì là cô đang cảm tạ người ta. Khóe mắt Nhan Tịch hơi giật, không dám nhiều lời vô nghĩa nữa, vung tay đi về phía trước.
Claire đứng sau lưng Nhan Tịch, nhìn thân thể kia xiên vẹo bước đi, khóe miệng khẽ nhếch, lòng thầm nghĩ, A và B chắc là đang muốn xem phim rồi.
Đi hết tám trăm thước thao trường, Nhan Tịch cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi quay sang nhìn Claire, Claire gật đầu
“Chúng ta về thôi . ”
Nhan Tịch đi cạnh Claire, lặng lẽ hít thở mùi thơm trên người Claire, sâu trong tim sinh ra một loại cảm giác mềm mại mà lớn như vậy nàng chưa bao giờ có. Nhan Tịch cười toe toét, không trách đàn ông đều thích gái đẹp, ngay cả mình đối với Claire cũng không cưỡng lại được. Với tính nàng làm sao có chuyện khuya vậy không về nhà mà lại dẫn người khác đi hóng gió nơi thao trường, nhưng không giống với đàn ônh chỉ đơn giản thưởng thức vẻ đẹp bề ngoài, Nhan Tịch cảm thấy khí chất đạm nhạt trên người Claire hấp dẫn nàng nhiều hơn, vừa không kiêu ngạo lại không nóng nảy rất tao nhã cao quý, thuần khiết nhưng ẩn giấu một chút phúc hắc, có thể xem là mẫu phụ nữ hoàn hảo.
Ngồi trên xe Claire lần nữa, Nhan Tịch thắt chặt dây an toàn rồi xoay đầu đánh giá chung quanh, không còn căng thẳng như ban đầu nữa. Xe Claire giống chủ nhân của nó vậy đều rất đơn giản, không có những thứ trang trí lạ mắt, đơn giản và thanh lịch. Khiến Nhan Tịch say mê nhất là trong xe dường như cũng thoát ra hương thơm kia. Rốt cuộc hương thơm gì, Chanel? Chắc không phải là nước hoa chứ, trong lòng Nhan Tịch nghĩ vậy, ngoài miệng không tự chủ hỏi
“Claire, cô xịt nước hoa sao? ”
Claire cầm vô lăng, mắt nhìn phía trước, lắc đầu
“Không. ”
“Vậy sao người cô thơm vậy? ”
“Có lẽ do uống nhiều cà phê quá thôi. ”
……
Nhan Tịch lại nghẹn lời lần nữa, im lặng rụt cổ nhìn Claire. Nàng thật muốn cạy đầu người phụ nữ này ra xem thử đại não cô rốt cuộc là cấu tạo dạng gì, trả lời vấn đề thế nào cũng luôn ngoài dự đoán mọi người như vậy? Lúc Nhan Tịch vẫn đang nhìn Claire, xe dừng khựng lại khiến nàng trở về với hiện tại, nhìn xung quanh mới nhận ra là của mình nhà. trong lòng Nhan Tịch đột nhiên có chút vui vẻ, sao nàng biết mình ở đó, chẳng lẽ là lén thuê thám tử tư điều tra?
Claire một tay cầm vô lăng, nghiêng người qua nhìn Nhan Tịch mặt biểu lộ mừng rỡ dị thường, nhàn nhạt nói
“Hồi sáng sau khi cô hứa giúp tôi, tôi đã gọi thư ký đem tất cả tài liệu của cô giao lại cho tôi. ”
“Oái ……”
Nhan Tịch xấu hổ nhìn Claire, nàng biểu hiện rõ ràng vậy sao, sao Claire lại biết nàng đang nghĩ cái gì?
“Nên, cô không cần suy nghĩ nhiều. ”
Claire nói thêm rồi im lặng, nghiêng người như cười như không nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch đỏ mặt, tháo dây an toàn trên người, miệng lầm bầm
“ tôi suy nghĩ nhiều khi nào. ”
Mở cửa xuống xe, Nhan Tịch quay đầu lại nhìn Claire, tuy bất mãn ánh mắt đùa bỡn vừa rồi của cô, nhưng vẫn cười thật lớn với nàng, ngẩng đầu, dùng sức vẫy tay
“Claire, tạm biệt, nhớ nhắn tin. ”
Claire nhìn nàng gật đầu, như chợt nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn cái áo trên người mình rồi tháo dây an toàn ra, cũng mở cửa xuống xe.
Nhan Tịch đứng đó, lặng lẽ nhìn Claire, nghe tiếng giày cao gót vang trên nền đá cẩm thạch, cảm thấy hơi thở cô từ từ tiến lại gần, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng. cho đến tấm áo mang theo hơi thở trên người Claire lần nữa được khoác lên người, tâm trí Nhan Tịch mới trở lại, mặt ửng đỏ nhìn Claire .
“Cám ơn cô, Nhan Tịch. ”
Chỉ nói một câu ngắn ngủn, Claire liền xoay người vào lại trong xe, không vẫy tay chào tạm biệt, chỉ có tiếng khởi động động cơ và bụi sau bóng xe đang nhỏ dần. Nhan Tịch lại sờ áo khoác của mình, cười khúc khích nghĩ tới lời của Claire, lúc Claire về xe sau khi nói cám ơn trên mặt chợt lóe chút xấu hổ. Oa, thì ra là núi băng cũng biết xấu hổ, thật không dễ dàng .
Đứng đó ngẫm hồi lâu rồi Nhan Tịch cười ha hả xoay người đi vào nhà, tâm trạng không khỏi khá hơn, khẽ ngâm nga về đôi mắt xanh thuộc, một đạp đạp cửa bật mở tiếng động khiến đèn bật sáng(*).
* Nhà Nhan tiểu thư dùng đèn kích hoạt bằng tiếng động, có tiếng động đèn sẽ tự động sáng
“Cô đi đâu về? !”
Nhan Tịch vừa vào cửa đã bị mẹ nắm lỗ tai, Nhan Tịch nghiêng đầu , đau đớn hít một hơi khí lạnh
“Con tăng ca. ”
“Cô đánh rắm ít thôi, tôi gửi tin nhắn cho Nhiên Nhiên, cổ từ Thượng Hải cố ý gọi điện thoại hỏi chị Liên, cô tan ca lâu rồi!”
Nhan Tịch nghe vội sửa lại
“Đi ăn tối với đồng nghiệp, không phải mẹ luôn nói con phải kết giao bạn bè sao? Ai, buông tay ——”
“Đồng nghiệp nam hay nữ? ”
Mẹ Nhan chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, gia tăng lực trên tay. Nhan Tịch đau đến cắn răng
“Nữ, ai u uy, người buông ra nhanh lên, đau chết con rồi. ”
Nghe là nữ, cuối cùng Nhan mẹ cũng buông lỏng tay, trợn mắt hung hăng lườm Nhan Tịch
“Lần sau còn dám về trễ vậy, tôi chặt chân cô. ”
“Dạ biết, phiền quá. ”
Nhan Tịch xoa xoa tai, không kiên nhẫn đáp, mẹ Nhan đang xem dở kịch cũng lười nói nhiều với nàng, cầm remote đi vào phòng ngủ, nói vọng ra một câu khiến cho Nhan Tịch đau lòng
“Nhiên Nhiên nói, khi nào con về gọi điện thoại cho nó, không gọi tự biết hậu quả!”
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Lưu Ly Nguyệt
- Chương 14