- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Lưu Ly Mỹ Nhân Sát...
- Chương 5: Rút Thăm
Lưu Ly Mỹ Nhân Sát...
Chương 5: Rút Thăm
Hai người kia chạy đến trước mặt họ, mới nói: "Mới vừa rồi chúng ta hình như thấy Ảnh Hồng sư thúc đi theo chưởng môn cùng chưởng môn phu nhân tiến vào Trâm hoa sảnh rồi, sư thúc bảo các ngươi truyền lời lúc nào ?"
Chung Mẫn Ngôn cười lớn nói : "Đó là chuyện của buổi sáng, chỉ vì ta có chuyện khác cần làm, cho nên chưa kịp đi tìm chưởng môn phu nhân."
Hai người kia nói : "Đã là như thế thì không cần vào trong. Chưởng môn phu nhân cùng Ảnh Hồng sư thúc nếu đều ở Trâm hoa sảnh, có lời gì muốn nói cũng đã nói rồi. Hai ngươi trở về đi, sắp rút thăm rồi, chưởng môn cùng trưởng lão các đại môn phái đều đã ở bên trong, không thể quấy nhiễu bọn họ."
Chung Mẫn Ngôn mồm mép nhưng cũng không thể nghĩ ra nên lấy cớ gì tiếp nữa, đành phải ảo não xoay người định đi. Ai ngờ Linh Lung lạnh lùng nói: "Thật sự là không biết tốt xấu a. Hồng cô cô nếu có chuyện gì muốn nói có thể nói trực tiếp với mẹ ta, cần gì phải tới phiên chúng ta đi truyền lời? Đạo lý này cũng không hiểu, nhất định phải để người ta nói ra sao!"
Hai người kia thấy là Linh Lung, không khỏi hụt hơi. Nghĩ lại có lẽ Ảnh Hồng sư thúc cùng chưởng môn phu nhân đã xảy ra chút chuyện không vui, liền để cho con gái của chưởng môn, Linh Lung, đến truyền lời, đây cũng không phải là không thể xảy ra. Nữ nhân luôn rầy rà, thích vòng vòng vo vo không nói rõ ràng, lợi hại như chưởng môn phu nhân cùng Ảnh Hồng sư thúc cũng không thể thoát tục.
Nghĩ đến đây, bọn họ lại đành phải tránh ra, do dự mà để hai người đi qua.
Đi qua đài ngọc bích, vòng qua cửa đại sảnh đi đến hậu viện, Chung Mẫn Ngôn mới khì cười, nhẹ nhàng gõ đầu nhỏ của Linh Lung, nói: "Muội thật đúng là làm liều! Hại Ảnh Hồng sư thúc vô duyên vô cớ vì muội mà bị gánh danh tiếng đa nghi oan ức.”
Linh Lung bĩu môi, tức giận: "Ai bảo bọn họ cầm lông gà làm lệnh tiễn (*)! Cho dù là rút thăm thì thế nào? Cũng không phải chuyện ám muội, như đề phòng cướp vậy. Chúng ta có thể làm gì a!"
(*)Lệnh tiễn/ thẻ lệnh: Còn gọi là cờ lệnh/ cờ chỉ huy. Ngày xưa cờ nhỏ, với đầu cán có gắn thêm mũi tên bằng kim loại được dùng để phát lệnh trong quân đội. Cho nên nó được gọi là lệnh tiễn ( Tiễn: mũi tên). Ý nghĩa của nó suy rộng ra là hiệu lệnh, chỉ thị của cấp trên. Hiểu nôm na là thấy lệnh tiễn như thấy cấp trên +_+.
Mặt khác, thời xưa khi truyền lệnh người ta thường cắm vào giấy viết thư lông vũ của một loài động vật nào đó coi như là dấu hiệu, số lượng lông vũ càng nhiều chứng tỏ sự kiện càng cấp bách.
“Lông gà” là thứ vô dụng, trong khi lệnh tiễn là thứ mà ta có thể dựa vào nó để ra lệnh, là thứ vô cùng quan trọng. Về sau người ta dùng câu tục ngữ “Cầm lông gà làm lệnh tiễn” này để mô tả một người dựa vào thủ trưởng ( hoặc là một người nào đó), lợi dụng quyền uy để sai khiến việc này, điều khiển việc kia.
Khi nói chuyện, Trâm hoa sảnh đã gần ngay trước mắt. Nó mặc dù đặt tên là sảnh, kì thực là một tòa lầu cao. Trước lầu có một dòng sông xanh biếc uốn lượn, một mảnh rừng trúc, bạch hạc thon dài thanh nhã tốp năm tốp ba kiếm ăn nghỉ ngơi dưới nước . Ước chừng là bởi vì đài ngọc bích canh gác thập phần nghiêm mật, nên trước Trâm hoa sảnh lại không có một người.
Chung Mẫn Ngôn thấy Linh Lung nghênh ngang muốn xông vào bên trong, nhanh chóng kéo lại, nói : " Không thể quấy nhiễu mọi người. Chúng ta nghe lén ở dưới cửa là được."
Nói xong hai người khom lưng nhẹ chân nhẹ tay đi đến cửa sổ ở mái hiên phía Tây. Cửa sổ khép hờ, hương trà thanh nhã cùng hương trầm thủy tỏa ra qua khe cửa, mùi hương thật dễ chịu.
Lại nghe bên trong có người nói chuyện, đúng là chưởng môn Thiểu Dương Phong - Chử lỗi.
". . . . . . Chuyện rút thăm, vẫn là dựa theo quy củ năm rồi mà làm chứ? Chư vị xin viết tên lên trên nan tre, sau đó sẽ do hiền thê của ta tới rút. Năm người đầu tiên sẽ phụ trách hái đóa hoa kia."
Hái hoa? Linh Lung nhất thời không kịp phản ứng. Chung Mẫn Ngôn dùng khẩu hình không tiếng động nói: yêu ma. Nàng lập tức hiểu ý, thì ra là rút thăm ai có tư cách đi bắt yêu ma quan trọng.
Chử Lỗi vừa dứt lời, lại nghe một âm thanh có chút khàn khàn cười nói: "Chử chưởng môn rất hẹp hòi a, lần trâm hoa đại hội này tổ chức ở Thiếu Dương phái các ngươi thì thôi, thế nhưng rút thăm cũng muốn để quý phu nhân đến rút, thật sự là thiên thời địa lợi a."
Chử Lỗi bị người này ôn hoà nói vài câu, lại bất động thanh sắc, chỉ cười nói: "Tống đạo trưởng nói quá lời, chuyện rút thăm tất nhiên là quang minh chính đại được an bài ở đây, hiền thê lại không phải là người tham gia, nên mới để nàng đến rút. Nếu ngài cho rằng không ổn, không bằng đề cử một vị khác rút thăm, tại hạ tuyệt không dị nghị."
Người nọ lại nói: "Chúng ta đều là khách, khách tùy chủ tiện (khách nên theo ý chủ), làm sao có thể có dị nghị gì chứ! Đến đây! Nhanh chóng rút thăm đi! Sớm hoàn thành đại hội trâm hoa này xong xuôi, về nhà ngủ một giấc!" Nói xong, dừng một chút, lại nói: " Thiếu Dương phái ngay từ đầu cũng không định tham gia. Mấy lần trước hái hoa không có ai tham gia, lần này cũng thế chứ!"
Chử Lỗi nghe thấy ý tứ trong lời nói của lão lại là chỉ trích bọn họ vì tình riêng mà gian lận, trong lòng không khỏi giận dữ. Nhưng ông tu dưỡng vô cùng tốt, trên mặt lại không chút nhúch nhích nào, đang muốn thản nhiên phản bác lời này, lại nghe trong góc phòng có một âm thanh trầm thấp hùng hậu nói: "Tống đạo trưởng không cần nóng vội, dù sao thẻ tre ở trong này, lão còn sợ bọn họ không có mắt trốn tránh hay sao. Hiên Viên phái các ngươi có từ lâu đời, đệ tử mạnh, tất nhiên là không để việc hái hoa vào mắt, chi bằng nhường cơ hội này cho Ngọc Phù đảo chúng ta đi?"
Tống đạo trưởng cười âm hiểm, cũng không nói gì. Chử Lỗi cũng là cười, không nói gì. Hà Đan Bình liền phát nan tre đến trước bàn của mọi người, cười nói: "Mời chư vị viết danh tính lên trên nan tre, sau đó bỏ vào trong giỏ trúc lớn này. Năm vị đầu tiên được rút trúng, thì phải cảm phiền các vị đi hái hoa." Bà nói cười uyển chuyển tựa như căn bản không nghe thấy lời kêu ca của Tống đạo trưởng.
Linh Lung nghe không được rõ ràng lắm, còn muốn ngẩng đầu lên một chút, Chung Mẫn Ngôn nhanh chóng nhẹ chân nhẹ tay kéo nàng xuống, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, bên trong đều là cao nhân đắc đạo, cẩn thận kẻo bị phát hiện. Bây giờ huynh đố muội, ngũ đại phái trong thiên hạ gồm những phái nào?"
Nguyên lai hắn sợ Linh Lung hiếu kỳ quá mức, bị người ta phát hiện bọn họ ở đây nhìn lén, vì thế đặc biệt kiếm chuyện phân tán sự chú ý của nàng. Nàng quả nhiên trúng chiêu, rung đùi dương dương đắc ý nói: "Ngay cả chuyện này mà huynh cũng không biết sao? Muội cho huynh biết. Ngũ đại phái chính là Trung Nguyên - Thiểu Dương Phong, Nam Sơn - Hiên Viên phái, Bắc Dương - Phù Ngọc đảo, Tây Hoang - Điểm Tình cốc, Đông Hải - Ly Trạch cung. Ngũ đại phái đều có lịch sử lâu đời, đệ tử đông đảo, người trong thiên hạ đều đổ xô theo học. Chỉ là gần đây Hiên Viên phái có dấu hiệu suy thoái, đệ tử năm này không bằng năm trước. Nhưng võ công của bọn họ dù sao cũng là thuyết pháp thiên đạo, công lực thâm hậu, vẫn như cũ không nên xem nhẹ. Ly trạch cung là tân phái chỉ mới phát triển mạnh trong vòng năm mươi năm nay, hiện tại thế lực càng ngày càng mạnh mẽ, thoạt nhìn đã muốn đuổi kịp và vượt qua Thiểu Dương Phong chúng ta. Ta cảm thấy người trong cung kia thật cổ quái, muốn làm rõ rốt cục là nam hay nữ. . . . . . Phù Ngọc đảo và Điểm Tình cốc chúng ta lại cực kỳ quen thuộc, cũng không cần muội nói cho huynh chứ?"
Mặt mày Chung Mẫn Ngôn hớn hở, làm bộ làm tịch liên tục gật đầu, bỗng nói nhỏ: "Những thứ khác không nói, còn nhớ rõ năm trước hai chúng ta đi Phù Ngọc đảo du ngoạn không? Không nghĩ tới trên hòn đảo nhỏ lại có biển hoa mỹ lệ như thế. Nhưng đảo chủ phu nhân kia vừa ra tới, tất cả hoa dường như đều không còn màu sắc. . . . . ."
Linh Lung nheo mắt nhìn hắn, "Được lắm, thì ra mấy tên các huynh , bình thường đều chú ý tới những thứ này! Để hôm nào muội nói cho phụ thân biết, nói các huynh không tập trung, mỹ nữ trước mặt sẽ không chú ý luyện công!"
Chung Mẫn Ngôn biết là nàng nói giỡn, lúc này cũng không đùa giỡn cùng nàng, chỉ có thể cười nói: "Còn nói huynh sao, lúc trước là ai nhìn đến ngây ngốc?"
Linh Lung thở dài một hơi: "Thật là. Muội rốt cục cũng chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp hơn bà ấy. . . . . ." Nói xong hãy còn không phục, lại bĩu môi nói : "Đương nhiên ngoại trừ mẹ của muội ra!"
Chung Mẫn Ngôn cố ý muốn trêu chọc nàng, liền làm bộ muốn nhoài người lên cửa sổ nhìn vào trong, trong miệng nói: "Vậy để huynh nhìn xem đảo chủ phu nhân lần này có tới hay không, lại nhìn bà ấy cho đã mắt mới thôi!"
Linh Lung bật cười khanh khách, vội vàng đẩy hắn, nói : "Cẩn thận một chút kẻo mấy lão gia tử Điểm Tình cốc kéo ngươi ra ngoài đánh đấy!"
Nàng còn chưa nói hết, chỉ nghe bên trong truyền đến "A" một tiếng. Hai người sợ tới mức vội vàng núp dưới cửa sổ, nín thở chờ đợi, động cũng không dám động.
Hà Đan Bình lúc này nói: "Mời các vị bỏ nan tre vào trong giỏ trúc này."
Vì thế mọi người đều viết danh tính lên nan tre bỏ vào trong giỏ trúc, đến trước mặt Tống đạo trưởng, hắn cũng không động, chỉ cầm nan tre kia trên tay thưởng thức, uốn cong thành đủ loại hình dạng.
Hà Đan Bình liền cười hỏi: "Tống đạo trưởng còn chưa viết xong sao?"
Tống đạo trưởng lắc đầu, nói giọng khó nghe: "Nghĩ đến Hiên Viên phái vốn là khách, không nên nói gì. Nhưng Thiểu Dương Phong lần này là nơi tổ chức trâm hoa, thì không nên che giấu. Rõ ràng Thiếu Dương phái các ngươi còn có hai người không viết tên lên nan tre, lại bảo chúng ta bỏ vào trước, rốt cục là có ý gì?"
Sắc mặt Hà Đan Bình khẽ biến, nghiêm mặt nói: "Không biết Tống đạo trưởng có ý gì? Bảy đại đường chủ của Thiếu Dương phái ta, cả bảy người đều ở đây, hai người trong miệng Tống đạo trưởng không biết là ai?"
Tống đạo trưởng cười lạnh nói: "Thì ra không phải đệ tử Thiểu Dương Phong! Nói vậy bọn chuột nhắt kia là rình coi rồi! Bản thân ta muốn nhìn xem là loại người nào lại lớn mật như thế!"
Đạo bào rộng thùng thình của lão hơi hơi phất một cái, trong tay áo bắn ra hơn mười đạo hàn quang kiếm khí, phát ra âm thanh chói tai, thẳng tắp chém tới cửa sổ nơi bọn Linh Lung đang trốn. Chiêu thức này tên là Tụ Vạn Kiếm, chính là một trong những tuyệt kỹ tâm đắc nhất của Hiên Viên phái. Mọi người đang ngồi cũng không ngờ lão nói động thủ liền động thủ, vừa ra tay lại là chiêu thức sắc bén như thế, không khỏi đều hoảng sợ.
Mắt thấy bức tường này đều phải bị kiếm khí làm vỡ nát, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người màu xám nhanh như thiểm điện lùi về phía sau, lại đứng ở phía trước kiếm khí chặn lại! Chỉ nghe ầm một tiếng, vách tường trong đại sảnh bị kiếm khí đập nát, bụi bay mịt mù, mọi người đều kinh hãi, không nghĩ tới một chiêu kia lại lợi hại như vậy.
Tống đạo trưởng xanh cả mặt, sau một lúc lâu mới cười lạnh nói: "Không hổ là Chử chưởng môn, thân pháp tốt, thật bản lãnh!" Lão trừng mắt nhìn nam tử tựa như thiên thần trong bụi mù kia, người nọ không hề hấn gì, sắc mặt như cũ, nhìn qua lại giống như đang ung dung thoải mái dạo bước trong đình vắng. Trong tay ông dắt theo hai tiểu hài nhi đang sợ hãi đến xanh cả mặt, đúng là Linh Lung và Chung Mẫn Ngôn.
Hà Đan Bình vừa thấy ái nữ không việc gì, trong lòng kích động quên cả trách cứ, vội vàng chạy tới vỗ về đầu nàng, luôn miệng hỏi: "Không sao chứ? Có bị thương không?"
Linh Lung bị kinh hãi, toàn thân run rẩy một chữ cũng không nói được, Hà Đan Bình đau lòng vội vàng ôm nàng đến bên cạnh trấn an. Chung Mẫn Ngôn bên cạnh lại không may mắn như vậy, vừa thấy Chử Lỗi mặt không thay đổi nhìn mình, hắn không tự chủ được chân mềm nhũn quỳ xuống, trong miệng chỉ thấp giọng nói: "Sư phụ. . . . . ."
Chử Lỗi nhíu mày, trầm giọng nói: "Đứng lên, qua một bên đi! Đợi nói sau."
Trong lòng Chung Mẫn Ngôn trầm xuống, biết rõ sau khi rút thăm sư phụ tất nhiên sẽ nghiêm khắc truy cứu việc này. Linh Lung cũng thế, nhưng nhiều nhất là mắng nàng một chút, chỉ sợ mình sẽ giống như Toàn Cơ, đến Minh Hà động ngây ngốc mấy ngày.
Vừa nghĩ tới Toàn Cơ hắn mới đột nhiên nhớ tới giữa trưa mình còn chưa đưa cơm cho nàng, mắt thấy sắc trời đã sắp xế chiều rồi, tiểu nha đầu kia chắc đã đói đến hoảng, nàng lại một mình lẻ loi giữa nơi âm u im ắng kia, còn đói bụng nữa. . . . . . Hắn không khỏi hối hận, lúc trước không nên đáp ứng Linh Lung, làm càn với nàng.
Hắn yên lặng thối lui đến góc phòng, chỉ thấy Hà Đan Bình đang nhỏ giọng trách cứ Linh Lung. Trên mặt nàng còn mang theo vẻ kinh hãi, nhưng đã không tái nhợt như lúc trước, tựa hồ đối với việc mẫu thân trách cứ còn có chút không phục, một hồi bĩu môi, một hồi nhe răng.
Lại nói Chử Lỗi vô thanh vô tức cứu hai người dưới uy lực của Tụ Vạn Kiếm, chiêu thức ấy tự nhiên khiến cho mọi người thầm tán thưởng không thôi, không hổ là chưởng môn Thiếu Dương phái của Trung Nguyên, danh bất hư truyền! Trên mặt ông không lộ ra biểu tình gì, chỉ đưa cái bọc chứa đầy nan tre trong giỏ trúc phóng tới trên bàn gỗ lim, cười nói: "Tiểu đồ nghịch ngợm, làm cho các vị chê cười. Nan tre đã viết xong, vậy bây giờ liền bắt đầu tiến hành rút thăm."
Mọi người biết ông mặt lạnh, xưa nay là một người nghiêm túc đứng đắn, trên mặt càng thản nhiên, trong lòng chỉ sợ càng bực tức. Lần này đệ tử của hắn rình coi rút thăm, có thể nói là khiến cho Thiếu Dương phái bị bẽ mặt. Mọi người cho dù muốn làm dịu không khí, nhưng cũng không biết nên nói gì, mắt thấy Hà Đan Bình lại gần muốn rút thăm, liền đều ngậm miệng không nói.
Ai ngờ Hà Đan Bình vừa muốn duỗi tay vào trong giỏ trúc, lại nghe Tống đạo trưởng cười lạnh nói: "Tốt tốt! Giữa thanh thiên bạch nhật trước đông đảo quần hùng, Thiểu Dương Phong cũng bắt đầu chơi xấu rồi! Ngươi vô duyên vô cớ để cho hai đệ tử đến rình coi rút thăm chính là quản giáo không nghiêm! Đã đến đây rồi lại làm việc bao che không cho bọn chúng rút một phần, chính là không hợp quy củ! Ta thấy đại hội trâm hoa này cũng không cần tổ chức nữa!"
Chử Lỗi không khỏi giận dữ, người này ba lần bốn lượt khıêυ khí©h, nói năng lỗ mãng, nếu không phải nể lão là một trong tứ đại trưởng lão của Hiên Viên phái, ông đã sớm trở mặt. Trước đây chưởng môn tiền nhiệm và chưởng môn Hiên Viên phái Trụ Thạch đạo nhân mặc dù ngoài miệng đáp ứng hai phái từ nay về sau trên dưới là một khối, đồng khí liên chi, nhưng đã mâu thuẫn hơn trăm năm, vài thập niên làm sao có thể tiêu trừ!
Ông lập tức điềm nhiên nói: "Không biết Tống đạo trưởng có gì chỉ giáo?"
Tống đạo trưởng vuốt chòm râu dê trắng bóc thưa thớt được chăm sóc kỹ lưỡng của mình, trên mặt mang theo vài tia cười quái dị, nói: "Chỉ giáo thì không dám. Nhưng quy củ của đại hội trâm hoa cho tới nay chưa từng thay đổi, phàm là người trình diện đều có quyền lợi rút thăm. Nếu có việc không thể đến dự, thì người khác có thể đăng ký thay. Ta muốn hỏi Chử chưởng môn, hai đệ tử Thiếu Dương phái mới vừa rồi kia, chẳng lẽ ngươi xem bọn chúng như tượng gỗ, cướp đoạt quyền lợi rút thăm của bọn chúng sao?"
Chử Lỗi đè nén phẫn nộ, trầm giọng nói: "Hai tiểu đồ kia tuổi còn quá nhỏ, một đứa mười bốn, còn đứa khác chỉ mới mười một. Ngay cả ngự vật phi hành còn không thuần thục, làm sao có tư chất rút thăm được! Cho dù rút trúng, nhiệm vụ hái hoa giao cho bọn chúng cũng là đi chịu chết vô ích thôi!"
Tống đạo trưởng lắc đầu nói: "Không phải vậy! Tấm lòng che chở tiểu đồ của Chử chưởng môn chúng ta cũng hiểu được . Bé gái kia là ái nữ của ngươi sao? Sớm nghe nói Chử chưởng môn có hai nữ nhi tuổi còn nhỏ công lực đã phi phàm, trên dưới Thiếu Dương phái đều yêu quý không thôi, chắc chắn là trò giỏi hơn thầy. Trẻ con ấy mà, phải tôi luyện mới có thể thành tài được, ngươi sao lại vô duyên vô cớ che chở quá đáng như vậy? Ngươi đặt quy củ rút thăm này ở đâu đây?"
Chử Lỗi vẫn luôn là nhẫn nại chịu đựng, lúc này bị lão mỉa mai vài câu, làm sao còn nhịn được, lạnh lùng nói: "Tống đạo trưởng có ý tứ là ta bao che che chở sao? ! Hôm nay ta liền. . . . . ." Lời kia còn chưa nói xong, lại bị Hà Đan Bình giữ chặt, cương quyết kéo trở về. Bà ôn nhu nói: "Đại ca, đừng tức giận. Đừng làm cho quần hùng thiên hạ chê cười Thiểu Dương Phong chúng ta!"
Gân xanh trên trán Chử Lỗi đều nổi hết lên, hít một hơi thật sâu, đang muốn nói chuyện, lại nghe thanh âm non nớt bên cạnh truyền tới : "Con viết! Con muốn tham gia rút thăm!"
Mọi người quay đầu nhìn lại, đúng thật là Linh Lung. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút tái nhợt, nhưng trong mắt tràn đầy hưng phấn, nóng lòng muốn thử, đúng là là xem chuyện hái hoa như một nhiệm vụ đầy tính kí©h thí©ɧ. Nàng thấy cha mẹ không phản ứng, không khỏi vội la lên: "Con muốn rút thăm nha! Cha! Mẹ! Quy củ không phải như thế sao? Có người là có phần! Vì sao con không thể tham gia?"
"Càn quấy!" Chử Lỗi chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, thật muốn quăng hai tiểu quỷ rắc rối này xuống Thiểu Dương Phong cho bọn chúng tự sinh tự diệt. Hà Đan Bình thở dài: "Linh Lung, nhiệm vụ hái hoa không phải trò chơi. Đại yêu quái hơn một ngàn năm ngay cả cha con đều phải cật lực đối phó mới được, huống chi là các con? Đừng tùy hứng nữa, mau xuống núi đi!"
Linh Lung tính tình nóng nảy, làm sao hiểu được nỗi lo lắng của cha mẹ. Nàng chạy đến trước giỏ trúc, vội la lên: "Không! Con muốn tham gia! Mẹ, con cũng có tư cách tham gia nha! Mấy ngày trước không phải mẹ truyền Đồng Tâm kiếm cho con sao? Chẳng lẽ mẹ cũng là gạt con sao? Con không muốn để cho phụ thân phải chiếu cố bảo vệ cả đời nha!"
Tống đạo trưởng vỗ tay cười nói: "Nói hay lắm! Quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử! Chử tiểu thư thật khiến cho người ta kính nể!"
Hà Đan Bình thấy tình thế này, nếu không để cho bọn Linh Lung rút thăm, chỉ sợ đại hội trâm hoa này không làm được mất. Trong nội tâm bà thật không muốn để cho nữ nhi cùng ái đồ mạo hiểm, đành phải nhìn trượng phu cầu cứu. Chử Lỗi trầm ngâm một phen, thấy vẻ mặt hưng phấn của Linh Lung, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, hoàn toàn không hề để tâm đến nguy hiểm, trong lòng không khỏi thầm than, bỗng nhiên nảy sinh một kế.
Ông quay đầu gọi Chung Mẫn Ngôn, nói : "Vậy các con cũng tham gia rút thăm đi, viết tên lên đi. Con tới viết, Mẫn Ngôn." Dứt lời ông vỗ lên vai Mẫn Ngôn hai cái.
Chung Mẫn Ngôn cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ của ông, lờ mờ cảm thấy là ý tứ kia, nhưng chính hắn không thể lý giải lại không dám xác định, đành phải do dự mà từ từ đi tới, cầm lấy bút, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chử Lỗi một cái. Ông khẽ gật đầu, Chung Mẫn Ngôn rốt cục hiểu rõ, trong lòng không khỏi nghi hoặc càng sâu, cũng không dám hỏi nhiều, đành phải vùi đầu viết hai cái tên, bỏ vào trong giỏ trúc.
Tống đạo trưởng cũng không còn gì có thể nói, Linh Lung lại cao hứng phấn chấn, chính mình không hiểu ra sao lại có được một cơ hội lớn như vậy, nói không chừng có thể theo mọi người xuống núi bắt đại yêu trong truyền thuyết.
Tâm trạng Hà Đan Bình không yên thò tay vào giỏ trúc, căn bản không dám đυ.ng vào nan tre ở mặt trên, sợ không cẩn thận rút trúng Linh Lung, vất vả nhón từ bên trong lấy một nan, mở ra xem: "Phù Ngọc đảo chủ - Đông Phương Thanh Kỳ."
Một đại hán từ trong góc phòng bước ra, mái tóc dài xõa ngang vai, mày rậm mũi kiếm, thân hình cao lớn, quả nhiên là tướng mạo oai hùng. Ông ha ha cười, sửa sang lại tay áo, tiến lên vái chào, cất cao giọng nói: "Thật để cho tại hạ giành trước rồi! Đa tạ các vị!" Thanh âm trầm thấp hùng hậu kia, cũng là thanh âm của người mới vừa rồi trách móc Tống đạo trưởng.
Mọi người đều đáp lễ, Tống đạo trưởng cười nói: "Chúc mừng Đông Phương lão đệ, được rút trúng đầu tiên."
Đông Phương Thanh Kỳ cười trả lời: "Không sai, nhờ phúc của Tống đạo trưởng . Chỉ mong tiếp sau lại trúng vài người Phù Ngọc đảo mới tốt! Nhiệm vụ hái hoa đều do chúng ta bao hết."
Khi nói chuyện, nan tre thứ hai đã rút ra, Hà Đan Bình thì thầm: " Ngọc Dương Đường chủ Thiếu Dương phái - Sở Ảnh Hồng."
Tiếng nói vừa dứt, liền có một thân ảnh thon thả đi đến chính giữa đại sảnh, chắp tay thi lễ bốn phía , thanh thúy nói : "Đa tạ! Đa tạ!" Âm thanh mọi người chúc mừng càng vang. Sở Ảnh Hồng lúc còn trẻ vốn là mỹ nhân trứ danh, nay tuổi gần bốn mươi lại vẫn còn bộ dáng thướt tha, da như tuyết mặt như hoa, nhiều năm từng trải càng làm cho bà giơ tay nhấc chân có một loại nhanh nhẹn lão luyện, quả nhiên là bậc nữ nhân không thua đấng mày râu.
Bà đi thẳng đến hàng năm ghế bành được đặt chính giữa đại sảnh, ngồi đối diện Đông Phương Thanh Kỳ ở ghế thứ nhất chắp tay cười nói: "Lần này cần phải nhờ Đông Phương đại hiệp chỉ giáo."
Đông Phương Thanh Kỳ vội vàng đáp lễ nói : "Sở nữ hiệp quá khen! Tại hạ hổ thẹn. Lần này tiêu diệt yêu ma, mọi người cần phải đồng tâm hiệp lực."
Bên này hai người hàn huyên, bên kia Hà Đan Bình đã rút ra nan tre thứ ba, vừa lật qua, sắc mặt lại đại biến, một lúc lâu, mới thì thào thì thầm: " Đệ tử Thiếu Dương phái. . . . . . Chung Mẫn Ngôn." Nói xong, bà dường như nhìn về phía Chử lỗi cầu cứu, không biết nên làm sao bây giờ.
Mọi người đều ồ lên, không nghĩ tới thực rút trúng đệ tử tiểu bối này. Trong phút chốc đều im lặng, hơn mười đạo ánh mắt đồng thời dán lên người Chung Mẫn Ngôn. Cũng may hắn sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng vẫn còn duy trì phong thái, nghe thấy tên mình liền không chút do dự đi đến hàng ghế kia, chắp tay khép mắt nói : "Đệ tử bất tài, thỉnh chư vị tiền bối thứ lỗi!" Mọi người thấy hắn không hoảng không loạn như thế, trong lòng sinh cảm thán, kẻ này ngày sau tất thành đại tài.
Chử Lỗi vốn tưởng rằng rút nan tre ngẫu nhiên này, cơ hội của bọn chúng quá xa vời, ai ngờ vận mệnh trêu người, ngươi càng không muốn nó đến, nó càng xảy ra nhanh nhất. Cũng may tiểu đồ đệ bình thường cợt nhả này vào lúc này lại bình tĩnh chững chạc, làm tăng thêm không ít thể diện, trong lòng ông không khỏi nổi lên ý luyến tiếc nhân tài, đang muốn về sau khuyến khích hắn một phen, lại nghe Hà Đan Bình đọc đến nan tre thứ tư: " Chưởng môn Thiếu Dương phái - Chử lỗi."
Ông vừa nghe là mình, tâm đang treo lên liền thả xuống một nửa, đi đến một hàng ghế bành kia. Sở Ảnh Hồng đang vuốt đầu Chung Mẫn Ngôn nhỏ nhẹ hắn nhẹ nói chuyện với hắn, thấy Chử Lỗi đến đây, liền cười nói: "Chưởng môn, có người ở đây muội liền yên tâm. Bằng không chỉ sợ không thể bảo vệ đứa nhỏ này."
Chung Mẫn Ngôn vội vàng quỳ gối trước mặt Chử Lỗi, không dám nói lời nào. Chử Lỗi lạnh nhạt nói : "Đứng lên. Con không cần sợ, cũng không cần động thủ, chỉ để ý đi theo sau ta là được rồi. Lần này cũng coi như để con mở rộng tầm mắt, chỉ là sau khi trở về phạt con bế quan ở Minh Hà động một tháng."
Trong lòng Chung Mẫn Ngôn cảm động, rưng rưng nói dạ, sau khi đứng dậy liền bị Sở Ảnh Hồng cười cười lôi kéo nói chuyện cùng Đông Phương Thanh Kỳ.
Bên này mọi người đều nhao nhao cổ vũ, còn đùa nói lần này nhiệm vụ hái hoa đều do Thiếu Dương phái bao hết. Sắc mặt Tống đạo trưởng kia rất khó coi, cứ ngậm miệng một chữ cũng không nói.
Hà Đan Bình hơi yên lòng một chút, biết trượng phu đi lần này, tất nhiên có thể toàn lực che chở Chung Mẫn Ngôn, huynh ấy luôn là người mặt lạnh tim nóng, nan tre cuối cùng này không biết rút trúng ai. Hai ngón tay bà nhẹ nhàng linh hoạt moi từ trong giỏ trúc lên một nan tre, lật qua, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch.
Bà không thể tin trừng mắt nhìn nan tre kia, giống như muốn dùng ánh mắt để nhìn xuyên thủng nó luôn.
Mọi người rốt cục đã phát hiện thấy bà bất thường, Sở Ảnh Hồng khẽ hỏi: "Bình tỷ? Làm sao vậy?" Trong nội tâm bà cũng có dự cảm không tốt, sẽ không phải xui xẻo như vậy chứ, ngay cả Linh Lung cũng bị rút trúng sao?
Thật lâu sau, Hà Đan Bình mới ngẩng đầu lên, trong mắt lệ quang lóng lánh, bả vai mảnh khảnh đã hơi hơi run rẩy, bộ dáng kia lại giống như cố cầm cự để không bị ngất xỉu ngay tại chỗ. Bà lật nan tre, thì thầm đứt quãng: " Đệ tử Thiếu . . . . . Thiếu Dương phái. . . . . . Chử. . . . . . Toàn Cơ."
Mọi người ồ lên.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Lưu Ly Mỹ Nhân Sát...
- Chương 5: Rút Thăm