Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lưu Ly Mong Manh

Chương 3: Forget me not

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có ai đó đến với cuộc đời bạn như những tia nắng, những cơn gió, những cơn mưa mùa hạ!

…Nhưng rồi, ngay sau đó, người ấy bỏ đi, bỏ ta lại với những kỷ niệm chẳng thể nào quên được. Đôi khi ta cảm thấy mình hạnh phúc trong những ký ức đó, và luôn thôi thúc một hy vọng trở về!

*

Có một lần Pi mang tới cho tôi một con mèo nhỏ với bộ long màu xám, con mèo ướt sũng trông rất tội nghiệp!

– Cậu lấy nó ở đâu thế?

– Tớ tìm thấy nó ở một cái cống

– Cậu định nuôi nó sao?

– Không! Cậu sẽ nuôi nó!

– Tớ?

– Ừm!

– Tại sao cậu lại không nuôi nó, cậu nhặt được nó mà?

– Tớ không thích mèo!

Thế là tôi mang chú mèo đó về nuôi! Ba và anh Dương cũng chẳng phản đối gì, mặc dù tôi biết anh Dương dị ứng với lông mèo.

Tôi quyết định đặt tên con mèo đó là Bun. Pi cười sặc sụa vì cậu ấy cho rằng đó là tên một con chó. Tôi cũng cười!

Pi nói Pi ghét mèo, nhưng khi tôi ngỏ ý là cậu ấy sẽ cùng tôi nuôi nó, cậu ấy đồng ý liền. Hễ cứ chiều thứ bảy là cậu ấy lại mang đến cho tôi những thứ thức ăn của mèo mà cậu mua được ở đâu đó.

Chúng tôi có thêm một người bạn, là Bun!

***

Nhà Pi trên thị trấn! Cậu ấy nói cậu ấy có một ngôi nhà màu xám với ban công chất đầy những chậu hoa Ti-gôn, hoa Lưu Ly. Cậu ấy hứa với tôi là một lúc nào đó sẽ dẫn tôi tới thăm nhà cậu ấy!

Tôi cứ nghĩ Pi có một ngôi nhà lớn, một ông bố với một chiếc xe hơi xịn. Hẳn Pi phải có một cuộc sống sung sướng, chẳng mất mát như tôi.

– Pi! Mẹ cậu là người thế nào?

– Là một người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời này.

– Vậy mẹ cậu ở đâu? Tớ không bao giờ thấy bà ấy?

– Thiên Đường! Bà ấy mất rồi!

– Mất?

– Ừ …Bà ấy mất năm tớ 9 tuổi…vì bệnh u phổi!

Tôi đã bảo cậu ấy cũng bất hạnh như tôi mà!

Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của quá khứ rồi, nhắc đến thì chỉ làm ta thêm phiền muộn thôi, chứ cũng chẳng giải quyết được việc gì.

Ngày hôm đó, tôi đã chỉ cho cậu ấy những cách mà cậu ấy có thể cảm nhận được rằng mẹ cậu ấy vẫn ở bên cậu ấy, vẫn dõi theo cậu ấy hằng ngày. Như cái cách tôi thường nghĩ tới mẹ, những lúc buồn, lúc cô đơn và cảm giác lạc lõng trong thế giới bao la, rộng lớn này!

Tôi luôn kiềm chế được được những nỗi đau, sự mất mát trong lòng, bằng những thứ ở hiện tại, như cái cách mà ba và anh Dương tôi vẫn thường hay làm vậy!

Cuộc sống của tôi những ngày có Pi, tôi cảm thấy bớt tẻ nhạt và hiu quạnh hơn. Có lẽ Pi cũng thấy vậy.

Như những năm tháng không thể nào quên của cuộc đời này. Nhưng cuộc sống luôn đổi thay, dòng đời luôn đổi thay. Khi ta cùng nhau ở trong thế giới của nhau, rồi tới một ngày nào đó sẽ là sự chia xa. Bởi có lẽ ta không thể sống mãi trong cuộc đời của nhau được, chỉ là thời gian ngắn hay dài thôi, như năm tôi 8 tuổi mẹ bỏ tôi. Và năm tôi 13 tuổi, Pi cũng bỏ tôi mà đi!

Có ai đó đến với cuộc đời bạn như những tia nắng, những cơn gió, những cơn mưa mùa hạ!

….Nhưng rồi, ngay sau đó, người ấy bỏ đi, bỏ ta lại với những kỷ niệm chẳng thể nào quên được. Đôi khi ta cảm thấy mình hạnh phúc trong những ký ức đó, và luôn thôi thúc một hy vọng trở về!

Có một ngày tôi ngồi một mình trên thung lũng Lưu Ly

Có một ngày tôi chỉ biết ôm mèo Bun vào lòng, và lảm nhảm một điều gì đó

Có một ngày Pi lặng lẽ rời khỏi cuộc sống của tôi như những ngày tắt nắng, ngưng gió!

Có một ngày như thế…!

Cậu ấy chuyển nhà đi mà chẳng thèm nói với tôi một lời nào! Chỉ biết rằng trước ngày hôm đó, cậu ấy trò chuyện với tôi.

Cậu ấy hỏi tôi:

– Lưu Ly này, tại sao cậu lại mang tên một loài hoa?

– Vì mẹ tớ thích vậy, mẹ là hoa Lưu Ly nên sinh ra tớ cũng là hoa Lưu Ly

– Cậu có biết ý nghĩa của loài hoa này không?

– Dĩ nhiên là có rồi!

Pi khẽ cười

– Vậy thì xin đừng bao giờ quên tớ nhé. Và tớ cũng thế!

….

Nói rồi cậu ấy vụt chạy đi, thật nhanh!

Sau hôm đó cậu ấy không còn tới gặp tôi nữa! Cậu ấy cũng không tới trường nữa. Tôi hỏi cô giáo thì cô bảo rằng: Pi đã chuyển trường rồi!

Thế đó…

Cậu ấy lặng lẽ bước vào cuộc đời của tôi như những ngày nắng, rồi cũng lặng lẽ bước ra y như cái cách mà cậu ấy đến vậy!

Thế đó..

Trên thế gian này đâu có thứ gì là bất biến, là vĩnh cử. Phải hay chăng cũng chỉ là những cảm giác vĩnh hằng bộc bạch ở trong tim mà thôi, chẳng bao giờ có thực.

Sự thật vẫn là vậy! Vẫn chỉ là tôi ở lại đây, vẫn chỉ là tôi-bông hoa Lưu Ly yếu ớt, mong manh và cô đơn!

Trong rất nhiều câu chuyện về hoa Lưu Ly mà mẹ từng kể với tôi. Tôi đặc biệt chú ý tới một câu chuyện như thế này:

“Có một ngày, có một người du hành nọ đang lang thang trong một thung lũng hoang vắng thì nhìn anh ta nhìn thấy một bông hoa lạ mà anh ta chưa từng gặp bao giờ, ngay dưới chân mình. Anh ta liền hái bông hoa đó lên, thì ngay lập tức, cạnh dốc núi hé mở ra. Anh ta bước vào bên trong và thấy trước mắt mình không biết cơ man nào là vàng, bạc, châu báu. Anh ta sung sướng thu nhặt chúng, nhưng lại vô tình đánh rơi bông hoa bé nhỏ. Bông hoa thì thầm một cách yếu ớt: “Xin đừng quên tôi”! Tuy nhiên, người lữu hành mải mê, say xưa với những kho báu trước mặt mình mà làm ngơ trước sự khẩn cầu đó. Rồi khe núi bắt đầu khép lạ, anh ta chỉ còn một chút thời gian ngắn ngủi để chạy thoát. Nhưng Alas! Bông hoa nhỏ từng giúp anh mở cái hang châu báu, đã biến mất mãi mãi!”

Mỗi lần nhắc lại câu chuyện đó, ba lại hỏi tôi, tại sao lại thích nhất câu chuyện đó! Tôi liền bảo với ba rằng: Vì con thấy mình giống bông hoa bé nhỏ đó! Vì chẳng ai ở bên cạnh con, tất cả đều rời xa con, cả mẹ và Pi nữa. Rồi tôi òa lên khóc, khóc nức nở.

Ba lặng lẽ ôm tôi vào trong lòng. Rồi ba lấy từ trong chiếc cặp ra một cuốn sổ nhỏ màu xanh, bìa cuốn sổ in những bông Lưu Ly tím

– Pi dặn ba là đưa nó lại cho con! Ba nói rồi trao cho tôi cuốn sổ của Pi

Buổi tối ngày hôm đó, tôi lặng lẽ lật từng trang trong cuốn sổ nhỏ, đó là nhật ký của Pi

Trong cuốn nhật ký đó, cậu ấy viết về những tháng ngày cậu ấy dõi theo tôi, ở bên cạnh tôi.

Và bên trong cuốn sổ đó, cậu ấy còn kẹp một bức ảnh chụp hình cậu ấy với mèo Bun.

Tôi vô tình lật ra mặt sau bức ảnh ấy, một dòng chữ được viết vào rất ngay ngắn:

“ Forget me not”

*

Sau hôm đó, tôi tự nhủ với bản thân mình rằng: Rồi một ngày tôi sẽ gặp lại cậu ấy thôi…một ngày nào đó.

Vì sao tôi tin như vậy, vì ba tôi luôn nói rằng: Trên đời này có hai từ: Định mệnh
« Chương TrướcChương Tiếp »