Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lưu Luyến

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong kết giới của thuỷ lao phong ấn ác long, sẽ tấn công người khác.

Vương tử thuở nhỏ đã từng được trí giả trong tinh linh tộc răn dạy như thế không chỉ là một lần.

Thế nhưng trong sử thư nói, long tộc là chủng tộc mạnh mẽ mà nhiệt tình, trong l*иg ngực của bọn họ rung động những nhịp đập như hát vang các khúc ca dao hào hùng vạn trượng nhất. Ryan bị những lời miêu tả như thế hấp dẫn ánh mắt, không thể chờ đợi được nữa mà muốn đi gặp ác long bị tinh linh vương giam giữ trong thuỷ lao mấy trăm năm trước, là long tộc duy nhất trong lãnh thổ của tinh linh tộc.

Hắn cũng sẽ cô đơn giống như mình sao?

Buổi chiều ngày hôm sau, Ryan tránh được thủ vệ, đi dọc theo cầu thang quấn quanh thân cây sinh mệnh, tới trước cánh cổng lớn bị phong toả nằm sâu nhất dưới cung điện. Cậu dùng phép thuật phá hỏng khoá cửa rắn chắc, tro bụi dày đặc hất lên lúc cổng lớn bị đẩy ra, cho dù bịt kín miệng mũi cũng khiến Ryan bị sặc đến đỏ ửng viền mắt.

Xem ra, đã có hơn trăm năm không ai đến nơi này.

Ryan ghét bỏ đội mũ, che khuất mái tóc vàng dính phải tro bụi của mình. Cậu đi vào trong cửa, xuất hiện trước mặt cậu là một hồ nước. Ryan đứng ở bên hồ nhìn ngó, hồ nước này chợt nhìn không có bất cứ vấn đề gì, nước hồ trong suốt đến mức có thể để cậu nhìn thấy những cục đá có hình thù kỳ quái dưới đáy.

Ryan vừa đi dọc bên hồ vừa quan sát, cảm thấy không có gì dị dạng, liền xoay người đi về hướng cổng lớn. Mới vừa đi ra vài bước, cậu chợt nhớ tới trận pháp mà bản thân đọc được trên sách ma pháp trước đây không lâu. Cậu ngừng lại, quay người xông thẳng về phía hồ nước, trong miệng thì thầm thần chú đi xuyên qua kết giới mình vừa học, đột nhiên đâm vào trong hồ.

——

Lúc mở mắt ra, Ryan đã rớt xuống trên một đống cát. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt không phải là bầu trời, mà là quái thạch gồ ghề dưới đáy hồ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của những tảng đá, chiếu rọi gợn sóng của nước hồ trên cát —— Xem ra chính mình đã xuyên qua hồ nước, đi tới nơi được ghi chép trong sách sử, thuỷ lao giam giữ ác long.

Ryan chống tay trên cát đứng lên, đi vài bước lại hơi nghi hoặc một chút mà nhìn cát mịn dưới chân.

Cảm giác không đúng.

Ryan khom lưng bốc lấy một vốc cát, cát mịn trượt xuống giữa những kẽ tay của cậu, không lưu lại một chút bụi nào trên bàn tay của Ryan.

Ryan hơi mở to mắt.

Đây không phải hạt cát, mà là hạt vàng.

Trong sách sử nói, long tộc là giống loài được tạo ra bởi sự tham lam của thần sáng thế, yêu thích cướp vàng bạc châu báu về lãnh địa của mình, làm giường ấm để nghỉ ngơi bên trên. Nếu như nơi đó không có bảo tàng có thể cướp đoạt, long tộc sẽ mạnh mẽ phân giải kim nguyên tố trong môi trường xung quanh thành vàng cát, rồi sau đó ngưng kết thành hoàng kim. Chỉ cần là địa phương có long tộc qua lại, dù là hoàn cảnh cằn cỗi ác liệt cũng sẽ trở thành nơi sản sinh rất nhiều hoàng kim. Nguyên nhân chính là như vậy, thế nên nhiều kẻ đãi vàng trong nhân tộc thường xuyên liều mạng với nguy hiểm để lẻn vào lãnh thổ của long tộc.

Ryan lùi về sau mấy bước. Cậu nhìn xung quanh, mọi thứ trong tầm mắt đều là vàng cát, không có bất kỳ chỗ nào có thể cho cậu tạm thời trốn tránh.

Ryan đang không biết làm sao, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng xé gió, Ryan còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị một cái vuốt rồng mạnh mẽ đè xuống đất.

Trong miệng Ryan ngậm đầy vàng cát, cậu ho khan ra sức giằng co, cố gắng gỡ bỏ vuốt rồng đang kẹp chặt sau lưng mình. Thế nhưng sức mạnh của cậu quá yếu, động tác như thế nói là gãi ngứa cũng chưa mức đến đối với một long tộc thành niên.

Borg lười biếng nằm xuống, đồng thời hắn vẫn cứ đè chặt Ryan, vuốt rồng mạnh mẽ cắm thật sâu vào trong vàng cát bên cạnh cậu. Hắn hứng thú nhìn Ryan quơ quơ cánh tay mảnh khảnh phí công giãy dụa, cuối cùng cạn kiệt khí lực mà nằm sụi lơ trên vàng cát mềm mại.

Borg dùng móng móc lấy quần áo của Ryan, nhấc cậu lên, xoay cổ tay một cái giữ Ryan trong lòng bàn tay của mình, đưa đến trước mắt hắn.

Đột nhiên bị nhấc lên cao, Ryan cuống quít ôm chặt lấy một cái ngón rồng của Borg. Cậu căng thẳng giương mắt nhìn về phía hắc sắc cự long, đối mặt với một đôi đồng tử vàng rực.

Hai mắt giao nhau, Borg không khỏi sững sờ.

Cặp mắt của thằng nhóc con này thật xinh đẹp.

Thu thập những vật mỹ lệ là thiên tính không thể chống cự của mỗi long tộc. Vuốt rồng nâng Ryan của Borg chợt căng cứng, vừa muốn móc đôi mắt màu xanh ngọc bích lung linh của cậu xuống.

Ryan còn không biết Borg muốn làm cái gì với mình. Cậu mờ mịt nửa hé miệng, nhìn Borg giơ lên một cái vuốt rồng khác, vén sợi tóc dài rũ trên trán mình, dùng móng tay đυ.ng vào một bên gò má của cậu.

Ryan không rõ vì sao lại đưa tay lên, sờ sờ ngón rồng thô ráp của Borg.

—— Tinh linh này thật sự quá bé nhỏ, chính mình động móng vuốt một cái là có thể bóp nát.

Borg nghiêng đầu nhìn Ryan một lát, cuối cùng phì mũi, thả Ryan xuống trên đất.

Bây giờ muốn con mắt của Ryan, nhưng chỗ này của hắn cũng không có lọ chứa để bảo tồn. Nhóc con này có thể thuận lợi đi tới cấm địa của tinh linh tộc, có lẽ bởi vì là hoàng thất thuộc tinh linh tộc, mà chìa khoá mở cửa kết giới lại có liên quan đến dòng máu vương thất của tinh linh.

Nếu gϊếŧ đứa nhóc này, những tên tinh linh có khuôn mặt như xác chết kia sẽ lại muốn giam giữ mình thêm mấy trăm năm.

Sau khi quyết định chủ ý, Borg đẩy Ryan ra xa một cái, nằm nhoài tại chỗ nhắm hai mắt.

Ryan vuốt mái tóc dài bị làm rối, do dự đi mấy bước về phía chỗ Borg.

Borg híp con mắt thành một cái khe, nhe răng gầm gừ tựa như uy hϊếp Ryan.

Ryan cũng không sợ. Vừa nãy Borg không lập tức gϊếŧ cậu, nguyên nhân có lẽ là do biết được chính mình là vương tộc, cho nên bây giờ càng không thể thương tổn đến cậu.

Ryan vòng tới trước đầu hắc long, thăm dò hỏi: “… Chào ngươi?”

“…” Thần mẹ hắn chứ chào.

Tiểu quỷ này chắc không biết đến những tội ác chồng chất mà hắn gây ra với tinh linh tộc?

Borg không đáp lại Ryan, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Tiểu quỷ này thật sự đẹp đẽ. Tuy nói dung mạo của tinh linh trong lục giới không có chủng tộc nào có thể so được, nhưng cũng không biết có phải bởi vì là vương tộc hay không, trên người thằng nhóc này nhiều hơn mấy phần khoan thai quý khí mà các tinh linh tộc bình dân khác không có. So với những tinh linh có khuôn mặt bị đông cứng như băng sương ngàn năm kia, gương mặt của nhóc con này quả thật sinh động hơn rất nhiều.

Ryan tự giới thiệu bản thân: “Ta tên là Ryan.”

“…” Hắc long không được tự nhiên phì mũi. Hắn không biết nên đáp lại như thế nào, dù sao hắn đã hơn trăm năm không giao tiếp cùng kẻ khác, mà ôn hoà nhã nhặn nói chuyện cùng tinh linh lại càng không biết là chuyện lâu đời đến cỡ nào.

Borg khó khăn hồi tưởng cách phát ra âm thanh, đáp lại tinh linh nhỏ tuổi: “Bor.. Borg.”

Trong không trung truyền đến giọng nói có chút kỳ dị của hắc long.

Ryan ngẩn người, một mặt cậu không ngờ được hắc long hung ác thật sự trả lời mình, mặt khác, cậu cũng không biết mình nên tiếp tục nói cái gì với Borg —— Con dân tinh linh tộc từ trước đến giờ có việc thì bàn việc, trong từ điển của bọn họ không có từ ngữ vô nghĩa như “nói chuyện phiếm”.

Tinh linh vương tử nhỏ tuổi dùng hết sở học cả đời, cũng không biết sau đó phải tiếp tục đề tài như thế nào.

—— “Ngươi là long tộc sao?” Đây không phải nói lời dư thừa à.

—— “Ta là tinh linh.” Cũng là nói lời vô dụng, chẳng khác gì nhau.

—— “Ta biết ngươi là Borg, không chỉ có như vậy, ta còn biết ngươi là tội phạm đã sát hại mấy trăm tinh linh vào nhiều năm trước, đây cũng chính là lý do mà ngươi bị giam cầm ở nơi này.” Nếu như muốn tìm đề tài để kết thúc câu chuyện, nói như vậy là thích hợp nhất.

Trong lúc Ryan đang suy nghĩ miên man, giọng nói bất ổn của Borg lại vang lên: “Bên ngoài bây giờ, như thế nào?”

Đúng rồi, bên ngoài.

Đôi mắt của vương tử nhỏ tuổi lập tức sáng lên. Borg bị giam cầm ở đây, hoàn toàn tách biệt với thế gian mấy trăm năm. Mà chính mình ngoại trừ những từng trải cuộc sống đã có, trong đầu còn chứa một ngàn cuốn thông sử lục giới đã xem qua ở thư viện, chỉ cần Borg muốn nghe, Ryan thậm chí có thể nói ra tình nhân của mẹ chị gái phu nhân em trai long tộc vương là ai, nội tình phức tạp kia đủ để trả lời Borg liên tiếp một trăm câu.

“Ngươi muốn nghe cái gì,” Ryan tự tin trả lời, “Ta sẽ nói cho người nghe toàn bộ.”

“Là ai, sau khi ta đến đây, đang, tiếp quản kho báu của ta?”

“…” Cậu đây làm sao biết.

Ryan mở to hai mắt nhìn Borg nhìn một lúc, nhụt chí cúi thấp đầu.

Thôi xong, cuộc tán gẫu này cụt rồi.

“Lần sau,” Ryan nhỏ giọng nói, “Lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết.”

“…” Borg không nói gì, đồng tử vàng rực nhìn Ryan chăm chú, tựa như phán đoán ý đồ của cậu. Không lâu sau, hắn xê dịch tầm mắt ra chỗ khác, nhẹ nhàng phì cái mũi.

Ryan từ từ đến gần Borg, do do dự dự đưa tay sờ mũi rồng. Ryan lần thứ nhất chạm vào sinh vật ngoài tộc nhân, vảy rồng thô ráp ngăn chặn lòng bàn tay của Ryan, khiến cậu không khỏi cảm thấy có chút kỳ diệu. Trên thực tế, trong ký ức của Ryan, số lần cậu chạm vào tộc nhân cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, dù sao tinh linh không hề thích và cũng không hề cần tiếp xúc thân thể, ngay cả cha mẹ của Ryan cũng không ngoại lệ.

Lúc Ryan đang rơi vào suy tư, cái mũi của Borg bị Ryan sờ có chút ngứa, hắn hắt xì hơi một cái, Ryan bị doạ cả kinh ngồi sập xuống đất. Hơi thở của Borg hất lên vàng cát, vùi lên hai chân của cậu.

Ryan sững sờ, lập tức vỗ vàng cát trên đùi, đứng dậy. Cậu nhìn Borg cười nói: “Lại một lần nữa nha?”

“…” Ấu trĩ.

Borg liếc mắt nhìn Ryan, một móng của hắn kéo Ryan lên, trong tiếng kinh hô của Ryan, hắn ném cậu lên không trung, rồi lại dùng móng vững vàng bắt được cậu. Ryan còn chưa ngồi vững trong lòng bàn tay của Borg, lại bị quăng lên cao.

Borg quăng lên quăng xuống Ryan mấy lần, sau đó nằm ngửa trên đất giơ cậu qua lại như giơ tạ.

“Chơi vui ——“ Ryan ôm ngón rồng cười đến cong cong mặt mày.

Hắc long to lớn nghiêng mặt sang một bên, nặng nề thở dài. Nhưng mà động tác giơ Ryan bằng vuốt rồng của hắn không có ngừng lại, vẫn làm chiếc thuyền hải tặc trong tiếng cười của tinh linh vương tử.

—— Tinh linh bây giờ sao lại ấu trĩ như thế.

Gϊếŧ người như ngoé hắc long mặt không thay đổi thầm nghĩ.

Tác giả có lời muốn nói:

—— Ngày hôm nay nhóc tinh linh có khóc không?

—— Suýt chút nữa bị doạ phát khóc đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »