Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lưu Luyến

Chương 17: Phiên ngoại • Thịnh yến 03

« Chương Trước
Borg rất nhanh liền biết nguyên nhân Ryan không muốn cho mình xem tranh cậu vẽ. Trong một xấp giấy rất dày mà Ryan lấy ra khỏi ngăn kéo, vài tờ trên cùng vẫn tính là bình thường, phần lớn là vẽ dáng ngủ của Borg hoặc những trạng thái khác.

Phía sau là lúc Borg mỉm cười hiếm hoi.

Sau đó là Borg không mặc áo.

Sau đó nữa đến quần cũng không có.

Borg ngồi trên ghế của Ryan, hai chân bắt chéo nghiêm túc lật xem từng tấm, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Ryan đang lúng túng trước mặt mình.

“Vẽ nhỏ rồi.”

“…”

“Em thích tư thế này?”

“…”

“Cơ bụng vẽ không tệ. Ta nói em làm sao cứ thích sờ cơ bụng của ta, hoá ra là thích cơ bụng hử?”

“Đừng xem nữa…” Ryan ỉu xìu cúi thấp đầu.

Borg nín cười. Hắn chồng những bức vẽ của Ryan lại, nhìn độ dày một cái: “Nhiều như vậy.” Hắn chậc lưỡi nói, “Em vẽ những cái này trong thư phòng, vẫn còn có tâm tư đọc sách?”

“Em ——” Mặt Ryan đã đỏ đến mức sắp chảy ra máu, cậu cảm giác mình ở trước mặt phụ thân cũng chưa từng quẫn bách như vậy.

“Em rất nhớ anh.” Ryan rụt rè nói, “Em sợ mình quên mất khuôn mặt của anh.”

Borg sững sờ.

“Em ở trong thư khố mấy chục năm. Anh biết đó, em đọc sách rất nhanh, học đồ vật cũng nhanh, những cuốn sách kia không lâu sau em liền xem xong rồi.” Ryan rũ mi mắt nhìn xuống mặt đất, “Thời gian thật sự quá dài quá lâu. Chỉ có nhớ đến anh, thời gian mới có thể trôi qua nhanh hơn một chút.”

Borg không nói gì mà nhìn nhóc con của hắn, rồi lại đưa tầm mắt đến xấp tranh vẽ rất dày trên bàn, cùng với những bản nháp nghiên cứu cấm chú của Ryan được chất thành đống như núi nhỏ ở góc tường.

Hắn kéo Ryan qua, để cậu ngồi trên bắp đùi mình, bờ môi chạm đến lông mi ướt nhẹp của Ryan, rồi cuối cùng rơi vào trên môi cậu.

“Borg…?”

“Mới vừa rồi đã nói, xem một bức hôn một cái.” Borg lại hôn Ryan một cái, “Vừa nãy ta xem một trăm bức, hôn hai lần, còn lại chín mươi tám lần để sau sẽ hôn. Còn bây giờ,” Borg ôm Ryan đặt cậu lên giường, “Chúng ta chưa từng ở tẩm điện của em làm qua đúng không?”

“Ừm.” Ryan cọ cổ của Borg, “Nhanh lên một chút.”

——

Không biết qua bao lâu, hô hấp của Ryan rốt cuộc bình ổn lại. Cậu đóng suy nghĩ gối đầu lên khuỷ tay của Borg, có chút buồn bực vuốt mái tóc dài dán vào người: “Tóc lại nên cắt.”

“Ừm.” Borg sờ tóc vàng dài quá đầu gối của Ryan, “Tóc vẫn luôn mọc nhanh như thế?”

“Em không biết. Mới đầu mỗi ba tiếng sẽ dài đến gót chân, có lúc nửa đêm em bị tóc che mũi mà ngạt tỉnh.” Ryan nhớ lại hồi ức không vui, có chút chán ghét nhíu mũi một cái, “Hồi đó rời khỏi tinh linh tộc cần hai ngày cắt một lần, bây giờ cắt, gần một tháng sau mới có thể dài đến mức này.”

“Còn nhớ anh họ của vương hôm bữa đến nhà chúng ta không?”

“Hồng long kia?” Ryan nhớ lại nói.

“Ừm.” Borg gật đầu, “Ngày hôm đó tóc em mới cắt còn chưa vứt bỏ, hắn nói muốn dùng hoàng kim để đổi.”

“Hả?” Ryan dở khóc dở cười, “Cũng được đó, anh còn có thể giao dịch trường kỳ với hắn. Bây giờ gần hai tháng có thể giao dịch một lần.”

“Hử?” Borg nheo mắt lại, “Nhưng hắn vừa nói xong ta liền đuổi hắn ra ngoài.”

“…” Ryan cảm giác cậu vừa đào cho mình cái hố. Cậu nhìn Borg đang nghiêm mặt hơi không vui nói, “Anh làm rất đúng.”

Borg lạnh lùng hừ một tiếng, hơi thu khuỷ tay, ấn Ryan vào trong ngực mình.

“Ryan.” Borg đột nhiên gọi.

“Hở?”

“Thịnh yến vương tộc ban nãy, em cũng thấy đấy.” Borg nói, “Lạnh lùng chỉ có tinh linh quang minh, các chủng tộc khác đều nắm giữ tình cảm nồng nhiệt. Muốn chinh phục em có rất nhiều người —— Merle chính là ví dụ tốt nhất.”

“Cho nên?”

“Mỗi người bọn họ đều có tình cảm phong phú, chỉ cần em muốn, bọn họ sẽ nguyện ý vì em dâng lên tất cả. Thế nhưng trước khi em thấy được những điều này liền lựa chọn ta.” Borg dừng một chút, “Hối hận sao?”

Ryan kề mặt sát vào ngực Borg, cậu có thể cảm nhận được l*иg ngực hắn chấn động lúc nói chuyện. Cậu muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Borg, thế nhưng hắn đè chặt cậu vào trong lòng, ngoại trừ đáp lời Borg cái gì Ryan cũng không làm được.

“Vậy còn anh?” Ryan hỏi ngược lại, “Sau khi gặp qua rất nhiều người khác nhau, anh lại kí huyết khế cùng em, anh sẽ hối hận sao?”

Borg lập tức nghe được trọng điểm trong lời nói của Ryan: “Em biết chuyện liên quan đến huyết khế?”

“Không phải anh mang toàn bộ sách của long tộc về nhà sao, em đã học văn tự long tộc, dĩ nhiên là có thể xem hiểu sách anh cho em.”

“…” Nhưng tất cả tài liệu liên quan đến huyết khế đều là văn tự cổ đại.

“Đấy cũng không phải là thứ gì đó như dây thừng buộc chó, mà là một lời thề vĩnh cửu. Có đúng không?”

“… Ừ.” Borg có chút khó chịu ấn đầu Ryan vào trong ngực mình.

Huyết khế là khế ước có đẳng cấp tối cao của long tộc.

Trong thời kỳ viễn cổ, huyết khế đại biểu nhiều hơn cho một mối quan hệ phụ thuộc. Nhưng bởi vì dấu ấn của huyết khế đối với bản thân người ký kết quá sâu, không có chủ nhân nào sẽ đồng ý ký kết loại khế ước này với người hầu của mình, huyết khế liền từ từ trở thành lời thề sắt son giữa bạn đời với nhau trong long tộc, hoặc là cách thức liên hệ hợp tác thân mật nhất trên chiến trường.

Đối với người bị ký huyết khế như Ryan, chỉ là trên cổ tay có thêm một vòng văn tự cổ đại viết chữ “Borg”. Thế nhưng đối với người ký kết như Borg, là phải khắc tên của Ryan trên tim.

Sở dĩ huyết khế không có cách giải, chính là bởi vì người ký kết không có cách nào khoét đi tên người bị ký kết trong trái tim mình. Cho dù có một ngày người bị ký kết tử vong, tên của người đó sẽ vĩnh viễn được lưu giữ trên trái tim của người ký kết.

Mãi đến khi Borg chết đi, mãi đến khi hắn hoá thành long cốt mục nát, chỉ cần trái tim của hắn không bị thối rữa, nhất định có thể tìm được trên đó cái tên mà chính hắn khắc xuống, tên tinh linh của hắn.

“Nếu như em là long tộc, em cũng sẽ ký huyết khế với anh.” Ryan dùng sức thoát ra từ trong lòng Borg, ngồi dậy nhìn đôi mắt hắn nói: “Cho dù em không phải long tộc, anh cũng có thể khắc tên của anh vào bất kỳ một chỗ nào trên người em. Chỉ cần anh muốn.”

Borg nhìn chằm chằm Ryan một lát, thở dài nói: “Ta không muốn con mắt của em, cũng không cần tay của em, càng sẽ không khắc đầy ký hiệu của ta trên người em.” Hắn cau mày nói, “Trong đầu em cả ngày đều suy nghĩ cái gì?”

“Em ——” Ryan nổi lên chút giận, bật thốt ra một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nhụt chí nằm xuống, “Nói chung, chỉ cần anh muốn, em đều sẽ cho anh.”

“Phải không?” Borg đưa tay đến giữa hai chân của Ryan, “Nếu như ta muốn khắc tên của ta lên chỗ này thì sao?”

Ryan đột nhiên run run một cái, bị Borg nắm chặt cũng không dám động đậy.

Cậu mím môi, mạnh mẽ nhíu mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Borg trông không phải như đang nói đùa cùng hạ thể của mình, sau khi nhìn mấy lần, vành mắt của cậu chợt đỏ lên.

“Có, có thể.” Ryan nói, tựa như lấy hết dũng khí lặp lại một lần nữa, “Có thể.”

“Chọc em thôi.” Borg suýt chút nữa cười to một trận, “Đừng khóc.”

Lúc Don đi vào tẩm điện của Ryan, Ryan đang nằm sấp trên thân hắc long đang ngủ say, gác công văn của tinh linh tộc trên cái gáy của Borg mà phê. Trên người cậu khoác một cái áo choàng thật rộng, cổ cùng cẳng chân lộ ra nhiều vết tích trên da, vừa nhìn liền biết con rồng kia mới vừa làm cái gì với anh trai tôn kính của y.

“Don, ngươi đã đến rồi.” Ryan đưa công văng đã phê cho Don, “Số còn lại ta vẫn chưa xem.”

“Số còn lại để ta phê.” Don ôm lấy một chồng công văn bên cạnh Ryan. Y suy nghĩ một chút, rồi nói: “Anh trai, thân thể quan trọng.”

Mãi đến khi Don đi ra khỏi cửa, lúc này Ryan mới nhận ra được Don cũng không phải lo lắng mình xử lý chính vụ quá nhiều mà mệt nhọc thân thể. Cậu đỏ mặt nhìn Borg đang chìm trong giấc mộng, ngồi xổm xuống che mặt của mình.

… Sau này làm sao có thể đối mặt với em trai mình đây.

Don vừa suy nghĩ chuyện của Ryan và Borg, vừa ôm công văn băng qua hành lang. Y nghe thấy thấy tiếng giày mình đạp trên lá khô, mơ hồ có thể thấy được thú một sừng của y chợt hiện thoáng qua trong rừng cây.

Don nhìn thấy vương hậu của mình đang đợi mình trước cửa tẩm điện.

Trên mặt vương hậu

đoan trang tao nhã của tinh linh tộc mang theo chút ít lo lắng, nàng hành lễ nói: “Vương.”

“Vương hậu.” Don đáp lễ, “Đã trễ thế này, vương hậu có chuyện gì không?”

“Vương, ta hi vọng ngài có thể rõ ràng, Ryan giao hảo với long tộc, nhiều năm trước đã bị tinh linh vương tiền nhiệm trục xuất khỏi tinh linh tộc, hắn cũng không phải đối tượng đáng giá để ngài hâm mộ.”

Don hơi run rẩy.

Hâm mộ… Sao.

Hoá ra mình biểu hiện rõ ràng như vậy?

Don trầm ngâm trong chốc lát: “Vương hậu lo xa rồi. Không phải tất cả mọi người đều có dũng khí như anh trai ta.” Y dừng một chút, lạnh lùng nói, “Vả lại, anh trai ta cũng không bị phụ thân trục xuất khỏi tinh linh tộc, rời khỏi tinh linh tộc là lựa chọn của chính hắn. Còn nữa, xin mời vương hậu gọi anh trai ta là vương huynh, không thể gọi thẳng họ tên.” Don nói, “Dù người ngoài có đánh giá anh trai ta như thế, hắn vẫn luôn là huynh trưởng tôn kính của ta.”

Don nói xong, không nhìn vương hậu thêm lần nào, trực tiếp đi vào tẩm điện của mình.

Y nhớ lại bản thân khi còn nhỏ nhìn thấy huynh trưởng không giấu được nét vui mừng lúc đi tới cây sinh mệnh, cùng ánh mắt mềm mại nhìn Ryan của Borg lúc dùng bữa ngày hôm nay.

Hốc mắt của Don tựa như có chút đỏ, nhưng nhìn kỹ lại một lần nữa vẫn là dáng vẻ lạnh lùng.

Vị vua trẻ tuổi chậm rãi đi vào trong đại điện không một bóng người, cửa điện nặng nề kèn kẹt đóng lại đằng sau.

Theo sách sử ghi chép, trong quãng thời gian tinh linh vương Don cầm quyền, anh trai Ryan phụ chính, là việc chưa từng nghe thấy trong lịch sử tinh linh tộc. Nhưng anh em hai người hoà thuận, cộng với Ryan thân vương có giao hảo với long tộc ngày càng cường đại, tinh linh tộc rất nhanh phát triển đến đỉnh cao.

Còn Ryan thân vương giao hảo ra sao với long tộc ——

Đều không được nhắc đến trong sách sử.

-END



Phiên ngoại-

Editor có lời muốn nói thay tác giả:

Tinh linh vương tử cùng hắc long rốt cuộc sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Câu chuyện cổ tích đến đây là hết rồi. Hẹn gặp lại mọi người kỳ sau hen (còn khi nào thì ngộ không biết). ( ~ = w =)~

Ý nghĩa tên nhân vật trong truyện:

Borg nghĩa là “Kẻ sống trong một toà lâu đài cổ xưa”.

Ryan nghĩa là “Vị quốc vương rất có tiềm lực”.

Ed nghĩa là “Người bảo vệ của cải”.

Don nghĩa là “Lãnh tụ thế giới”.

Merle nghĩa là “Chim hoạ mi (người Pháp dùng cái tên này để gọi những ai thích ca hát hoặc thích huýt sáo)”.
« Chương Trước