Mấy tháng thoáng trôi qua.
Ryan nghiên cứu kỹ lưỡng kết giới mới dưới đáy hồ, phát hiện đây chắc là một loại cấm chú được ghi lại trên sử thư của tinh linh tộc. Song song kinh hãi với ma pháp cao cấp như vậy, cậu trở về thư khố, dựa vào ký ức tìm ra mấy tập sách nhỏ ghi chép cấm chú giữa mớ thư tịch giống như biển lớn, đọc nghiền ngẫm hết thảy tư liệu có liên quan về nó.
Cậu thậm chí mang những tập sách này đến bên hồ, tỉ mỉ so sánh với kết giới dưới đáy, để rồi tiếc nuối phát hiện cấm chú kết giới của đáy hồ đã thất lạc cách thức phá giải từ mấy trăm năm trước.
Ryan ghi chép lại vài tờ chứa cách giải còn sót, sắp xếp lại vài đoạn thần chú không hoàn chỉnh, tìm ra trình tự thích hợp, rồi căn cứ vào đặc điểm nên có của cấm chú mà viết bù ra những đoạn thần chú bị mất. Lúc cần thiết, cậu thậm chí nghiền ngẫm ngôn ngữ học của tinh linh tộc cổ xưa cùng ma pháp học, học tập từng loại thần chú của các tiên hiền mỗi thời đại, ứng dụng những phần có ích đối với giải thích của cấm chú.
Một khi có phát hiện mới, Ryan sẽ đi tới thuỷ lạo, thử thần chú mới của cậu một lần. Phần lớn thần chú đều không có phản ứng nào với kết giới, còn một ít thần chú mặc dù không mở được kết giới, nhưng lại phát sinh một chút phản ứng đặc thù với kết giới. Ví dụ như khiến xương tay đặt trên kết giới của Ryan vỡ nát toàn bộ, làm cho Ryan không thể phát ra âm thanh trong vòng mấy ngày, hoặc là khiến tóc của cậu mọc dài vô hạn.
Trong suốt quãng thời gian này, Ed cũng không dành cho Ryan bất kỳ sự quan tâm nào, ngoại trừ quốc sự, tinh lực của ông hoàn toàn đặt trên người thái tử nhỏ tuổi Don. Có lẽ là bởi vì có Ryan giẫm vào vết xe đổ, mức độ quan tâm của Ed dành cho Don tăng cao mà trước giờ chưa từng có, trở thành một vị vua tận tâm với thái tử nhất trong các đời tinh linh vương. Người dân tinh linh tộc chỉ biết là vương tử Ryan thất đức, mất đi tư cách làm tinh linh vương của bọn họ. Bọn họ cũng không thất vọng, bởi vì bọn họ rất nhanh sẽ lại có thái tử mới, hi vọng mới cho tương lai của tinh linh tộc.
Hôm ấy, Ryan suy đoán thần chú cậu mới nghiên cứu ra đi tới thuỷ lao. Tối qua cậu ngồi phá giải thần chú suốt một đêm, quên cắt tóc, bây giờ mỗi một bước của cậu đều suýt chút nữa giẫm phải mái tóc dài đến lòng bàn chân của mình.
Dọc đường đi kéo theo ánh mắt tò mò của các tinh linh, trong lòng Ryan thực sự phiền muộn. Hơn nữa gặp phải em trai Don của cậu, Ryan càng thêm buồn bực nhíu mày, cũng không nhìn Don một cái liền đi mất.
Don vẫn nghe nói tính tình anh trai của mình không tốt cho lắm, cũng không cảm thấy mình bị nhắm vào, nên cũng không để ý đi đến trong sân của Ed luyện tập pháp thuật.
Kỳ thực nếu nói “tính tình không tốt lắm”, cũng chỉ là do gần đây Ryan đều dành hai phần ba thời gian mỗi ngày để nghiên cứu thần chú, muốn nắm bắt trật tự của chúng nên không nhịn được nhíu lông mày mà thôi.
Nếu như bọn họ biết Ryan vừa khóc vừa nháo với ác long trong thuỷ lao, còn không biết sẽ bị nói thành cái dạng gì.
Ryan đứng ở bên hồ, nhìn tờ giấy viết thần chú một lần, nhún người nhảy xuống đáy hồ.
Cậu đọc thầm thần chú trong lòng một lần, đưa bàn tay nặng nề kề sát trên kết giới ——
Đi xuyên qua.
Đi xuyên qua!
Trong lòng Ryan tràn đầy khϊếp sợ, cậu không kịp đọc thần chú lơ lửng, liền mạnh mẽ té vào trong vàng cát.
Những năm qua, số lượng vàng cát ở nơi đây đã tăng lên dữ dội, Ryan dưới lực xung kích cực lớn như một viên đạn pháo đâm vào trong biển cát, nửa thân thể đều vùi lấp trong vàng cát, hai tay Ryan chống vàng cát muốn ngồi dậy
(*), thế nhưng vàng cát quá mức mềm mại, tay cậu cũng bất ngờ sa vào trong chúng, cả người giống như bị trồng trong cát sỏi, làm sao cũng không đứng lên nổi.
Ryan không thể làm gì mà hết nhìn đông tới nhìn tây.
Tại sao Borg vẫn chưa xuất hiện?
Qua một lúc lâu sau, một con hắc long chậm rãi đi tới từ đằng xa. Hắn nằm nhoài trên người Ryan, đầu cọ cọ cái cổ của cậu, khẽ ngửi mùi vị của Ryan. Gần trăm năm qua đi, tướng mạo của Ryan đã mơ hồ từ lâu trong ký ức của Borg, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào khứu giác để nhớ lại khuôn mặt non nớt của tiểu quỷ lúc nào cũng khóc sướt mướt để mình dỗ dành.
Ryan nhìn vào đồng tử không hề có tình cảm của Borg, trái tim thẳng tắp rủ xuống.
Borg còn nhớ cậu sao?
Borg đang trách mình không chào mà đi sao?
Nếu như Borg không cần mình nữa, tinh linh tộc còn chỗ nào có thể tiếp nhận một quái thai dư thừa tình cảm như cậu đây?
Ryan càng nghĩ càng khủng hoảng, cậu dùng lực giơ hai tay ra khỏi cát vàng
(**), ôm thật chặt lấy đầu của hắc long.
(*) (**) Hai câu này có từ bị ô vuông.
“Borg, Borg…” Âm thanh của cậu bởi vì sợ mà không đè nén được run rẩy, “Em, phụ thân nhốt em lại, trước thành niên không được đi ra… Cấm chú, em không giải được… Vì vậy ——” Cậu một lòng chỉ muốn giải thích với Borg đang thờ ơ với mình, không chút nào ý thức được ngôn ngữ của bản thân lộn xộn mơ hồ.
Borg miễn cưỡng hiểu được nguyên nhân Ryan mất tích lâu như thế từ trong đôi ba câu của cậu, thế nhưng hắn vẫn cứ không muốn đáp lại Ryan, nhìn dáng vẻ hoảng loạn lộn xộn giải thích, sợ mình quay đầu rời đi của cậu khiến Borg có một loại cảm giác trả thù vui vẻ.
Ryan càng nói càng loạn, hai tay dùng sức ôm chặt lấy Borg, trong giọng nói dày đặc tiếng khóc nức nở, “Đừng, đừng bỏ em lại…”
“Xin anh. Cầu xin anh đừng bỏ em lại.” Ryan tuyệt vọng ôm không hề đáp lại Borg, liên tục cầu xin như phát điên.
“Em chỉ có anh mà thôi.”
“Em sống đến bây giờ, cũng chỉ là vì đến gặp anh.”
“Đừng như vậy với em. Em sẽ chết.”
“Van anh, nói với em một câu đi.” Ryan run rẩy kề môi bên miệng hắc long thô ráp.
“Borg…”
Borg lẳng lặng nghe Ryan nói mê, đột nhiên chống móng trên đất đứng lên. Ryan cho là hắn phải đi, ánh sáng trong mắt cậu cũng đã biến mất, đáy mắt mỹ lệ thâm thuý tựa như hải dương chứa đựng nước đọng lạnh lẽo.
Ryan hơi chớp con mắt ê ẩm, lúc nhìn về phía Borg, đối phương đã biến thành hình người.
Borg khoanh hai chân ngồi trên vàng cát, duỗi hai tay đến chỗ Ryan bị mắc kẹt, nhấc tay lên mà kéo cậu ra khỏi vàng cát. Ryan đã cao hơn so với lần gặp trước, độ cao Borg ngồi vô pháp ôm Ryan cách mặt đất. Hắn buông Ryan ra, Ryan liền ngồi quỳ gối trước mặt hắn.
Tinh linh cùng long đối mặt nhau không nói gì.
Borg yên lặng quan sát Ryan, trong đồng tử vàng rực không nhìn ra được một tia tâm tình. Ánh mắt của hắn tỉ mỉ đảo qua đường nét khuôn mặt đã cường tráng hơn của Ryan, đảo qua xương quai xanh chính mình đã từng lưu lại dấu hôn cùng đôi tay rất thích quấn quýt lấy cổ của mình.
Ánh mắt của Borg càng lúc càng hung ác, ánh mắt của hắn lần nữa trở lại trên mặt Ryan, lúc đối diện với ánh mắt hoảng sợ rụt rè của cậu, Borg gần như bị cậu đốt cháy. Hắn đột nhiên kéo Ryan vào trong l*иg ngực của mình, há miệng nặng nề cắn yết hầu của cậu.
—— Thật mẹ nó muốn cắn chết em.
—— Cắn chết, chính mình liền được thanh tĩnh.
Ryan không hề nhúc nhích bị Borg ngậm cái cổ. Cậu sợ Borg không để ý tới cậu, một lòng chỉ muốn vuốt lông cho Borg, cho đến khi cảm nhận được có máu nhỏ xuống từ giữa kẽ răng của hắn, Ryan cũng không dám cử động.
Lúc Borg hoàn hồn phát hiện ra mình đã cắn bị thương Ryan, hắn có chút hối hận liếʍ vết thương của Ryan, muốn chuyển sang chỗ khác tiếp tục ngậm, nhưng chính mình bây giờ đang nổi nóng, sợ sẽ lại cắn thêm bốn cái lỗ máu trên cổ của cậu.
Nhưng không nắm giữ lấy vị trí yếu ớt nhất trên cơ thể Ryan, Borg không hề có chút cảm giác chạm được vào cậu. Biết đâu chỉ cần mình nhả miệng, Ryan lại sẽ biến mất mấy chục năm. Tựa như chỉ có cắn lấy cổ họng của Ryan, mới có thể uy hϊếp cậu không được rời khỏi mình nửa bước.
Ryan nhất định không biết, từ khi cậu xuất hiện trong sinh mệnh của Borg, thời gian Borg một mình ở thuỷ lao dường như đã bị kéo dài vô hạn. Được Ryan ồn ào ầm ĩ nuôi đến kén chọn, Borg không cách nào chịu được sự tĩnh mịch của thuỷ lao, mỗi ngày không có Ryan đều giống như bị dày vò bất tận.
Trước đây chỉ là Ryan một phương ỷ lại Borg, còn đối với Borg mà nói, Ryan chỉ là một món đồ chơi nhỏ để gϊếŧ thời gian trong cuộc đời dài đằng đẵng. Bắt đầu từ khi nào, Ryan lại có địa vị quan trọng như vậy trong lòng mình đây.
Borg không nói một lời, khó chịu nhấn Ryan vào trong ngực mình một cách gắt gao, lưu lại dấu hôn xanh xanh tím tím trên cổ cậu.
Lúc này Borg phát hiện hầu kết Ryan lại rung động, hắn ngẩng lên nhìn cậu, phát hiện gò má của cậu đã sớm bị nước mắt làm ướt nhẹp. Ryan nhíu mày thật chặt, khoé mắt cùng chóp mũi nhịn đến đỏ chót, chỉ lo Borg không vui đuổi cậu ra khỏi thuỷ lao, khóc đến vô cùng ẩn nhẫn.
Borg trầm mặc một lát, thở dài hỏi: “Em đã trưởng thành rồi phải không? Còn khóc?” Hắn nói, hết cách đến gần, mím môi lau đi những hạt nước mắt không ngừng rơi xuống của Ryan.
Borg chạm vào cậu, Ryan giống như được mở công tắc, nước mắt càng chảy ra dữ dội.
Ryan cảm thấy rất uất ức.
Bị giam trong thư khố đọc sách đến mấy chục năm, trải qua thời kỳ sinh trưởng như phải chết.
Thật vất vả mới được giải thoát khỏi nhà giam chật hẹp kia, lại biết được tin chính mình không còn là thái tử.
Mất đi sự quan tâm cuối cùng của phụ thân, còn không được nhìn thấy Borg, phải đọc văn tự cổ đại như bùa vẽ quỷ hơn nửa năm, trên đường đến thuỷ lao suýt chút nữa giẫm phải tóc dài đến gót của bản thân mà vấp ngã ba bốn lần.
Hết thảy thống khổ không thể nói cùng ai trong gần trăm năm qua, đều lấy được an ủi sau khi nhìn thấy Borg.
Ryan vẫn không xác định được thái độ của Borg đối với mình, cậu sợ hãi rụt rè duỗi tay ra, thăm dò vòng lấy cái cổ của hắn.
Borg không có phản ứng gì, lẳng lặng nhìn Ryan như ngầm cho phép động tác của cậu.
Ryan đến gần, đôi môi run rẩy hôn Borg.
Khắng khít như thịt và xương, nước mắt cay đắng của Ryan tiêu tan trong môi lưỡi dây dưa.
Tựa như muốn khổ tận cam lai
(*).
(*) Đạt được sung sướиɠ sau khi gian khổ đã qua.
Tác giả có lời muốn nói:
—— Ngày hôm nay Ryan khóc rồi hả?
—— Khóc, nhưng mà đã có người dỗ rồi.