Vương Tử Hàng hẹn bọn họ cùng nhau ăn tối vào lúc 7 giờ, nhưng chưa đến 6 giờ, điện thoại di động của Hứa Đông Nhược đã vang lên, màn hình điện thoại hiện lên chữ: Vương Tử Hàng.
Khi vừa có tín hiệu đã kết nối cuộc gọi, Vương Tử Hàng đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi sắp đến phòng làm việc của cậu rồi, chuẩn bị tâm lý tốt để sẵn sàng tiếp đón tôi đi.”
Hứa Đông Nhược không nghĩ đến, kinh ngạc đáp: “Bây giờ mới mấy giờ?”
Vương Tử Hàng: “Dù sao tôi cũng sắp tới nơi rồi.”
Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.
Hứa Đông Nhược tức hộc máu: “Mẹ nó!”
Bắc Giai và Lý Tây Ninh đều chưa rời đi. Bắc Giai hỏi trước: “Làm sao vậy?”
Hứa Đông Nhược: “Vương Tử Hàng rất nhanh sẽ đến đây.”
Lý Tây Ninh biết Vương Tử Hàng là ai, cũng biết về mối quan hệ giữa Hứa Đông Nhược và anh ta: “Hai người không phải là hẹn nhau lúc 7 giờ sao? Mới hơn 5 giờ mà.”
Hứa Đông Nhược: “Đúng vậy, người này thật là không tuân thủ đúng thời gian đã hẹn chút nào.”
Bắc Giai nói: “Vậy cậu đi trước đi, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì.”
Hứa Đông Nhược: “Không được, còn anh của mình nữa.”
Lý Tây Ninh: “Cậu đi ăn cơm cùng với Vương Tử Hàng, tại sao còn dẫn theo cả Trịnh Bất Phàm nữa? Vương Tử Hàng chắc chắn không nghĩ đến còn có Trịnh Bất Phàm đi cùng.”
Bắc Giai gật đầu đồng ý: “Tình địch gặp nhau, ghen tị đỏ mắt.”
Hứa Đông Nhược thở dài: “Các cậu nghĩ rằng mình muốn mang anh ấy theo sao? Là anh ấy ép buộc mình dẫn theo.”
Lý Tây Ninh cùng Bắc Giai im lặng, liếc mắt nhìn nhau. Đồng thời đẩy ghế đến bên cạnh Hứa Đông Nhược, trái một người, phải một người nhìn cô hóng chuyện.
Lý Tây Ninh: “Tại sao anh ấy lại ép cậu dẫn đi cùng?”
Bắc Giai: “Nhất định là anh ấy ghen!”
Lý Tây Ninh: “Đúng! Anh ấy không yên tâm về cậu, chỉ có một mình cậu và Vương Tử Hàng đi ăn, cho nên mới đi theo.”
Hứa Đông Nhược: “…”
Hai người các cậu cái gì cũng nói xong rồi, mình còn có thể nói cái gì nữa?
Bắc Giai suy nghĩ một chút, kiên quyết nói: “Không được mang anh ấy theo! Không thể dẫn theo!”
Lý Tây Ninh: “Đúng vậy, đừng mang anh ấy theo, khi Vương Tử Hàng đến, cậu đi cùng hắn ta luôn đi.”
Hứa Đông Nhược không hiểu: “Vì cái gì?”
Bắc Giai: “Vì kí©h thí©ɧ anh ấy.”
Lý Tây Ninh gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Nếu cậu không cố ý chọc Trịnh Bất Phàm một chút, anh ấy sẽ không bao giờ biết lo lắng, sốt ruột.”
Hứa Đông Nhược bất lực: “Mình cùng với Vương Tử Hàng ăn một bữa cơm là có thể kích động đến anh ấy? Nếu Trịnh Bất Phàm dễ dàng bị kí©h thí©ɧ như vậy, mình đã sớm ngủ cùng anh ấy rồi!”
Bắc Giai: “Đó là do cậu dùng không đúng cách.”
Hứa Đông Nhược vẻ mặt ngốc nghếch: “Vậy mình nên làm như thế nào?”
Bắc Giai không trả lời ngay, mà hỏi trước: “Có phải một lúc nữa Trịnh Bất Phàm sẽ tới đây tìm cậu không?”
Hứa Đông Nhược gật đầu.
Bắc Giai: “Vậy là đủ rồi, cậu cần đi cùng với Vương Tử Hàng là được, còn hai bọn mình sẽ giải quyết. Trên đường đi nếu Trịnh Bất Phàm có gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng đừng nghe máy, trực tiếp cúp máy là được, cho anh ấy nóng lòng chết.”
Hứa Đông Nhược trầm mặc không nói, nhìn chằm chằm Bắc Giai hai giây, cảm khái* nói: “Quả nhiên không hổ là nữ nhân dám chạy đến phòng vẽ tranh uống rượu, ngủ cùng nam thần, cậu thật can đảm, táo bạo.”
(*)Cảm khái: có cảm xúc và thương cảm ngậm ngùi.
Bắc Giai: “…”
Ba cô gái ở phòng làm việc Tứ Phương mỗi người có một nét riêng, Lý Tây Ninh như là một cô công chúa, kiêu ngạo, cao quý, Hứa Đông Nhược lại giống một tiên nữ xuống trần, vừa quyến rũ vừa thoát tục*, rất dễ thương và ngọt ngào, Bắc Giai thì dịu dàng như nước, nét đẹp không mang theo chút sắc lạnh nào cả, thoạt nhìn rất dịu dàng ôn nhu, đây chính là mẫu hình mà đàn ông yêu thích, nhưng sự dịu dàng ấy cũng chính là một con dao vô cùng lợi hại.
(*)Thoát tục: là bản thân không làm điều của người trần tục, đặc biệt trái với đạo lý Phật pháp
Gần 6 giờ kém 5 phút, Vương Tử Hàng tới, Hứa Đông Nhược dựa theo kế hoạch của Bắc Giai vạch ra mà làm, một mình cùng Vương Tử Hàng đi ăn cơm.
Khoảng 6 giờ rưỡi, Trịnh Bất Phàm tới.
Tiếng chuông chào đón khách ở cửa vang lên, Bắc Giai và Lý Tây Ninh liền biết cá đã mắc câu, cho nên cả hai người ai cũng không ngẩng đầu lên.
Trịnh Bất Phàm khi đến không nhìn thấy Hứa Đông Nhược, liền quay sang hỏi hai người: “Đông Nhược đâu?”
Lý Tây Ninh ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trịnh Bất Phàm, cố ý hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Trịnh Bất Phàm: “Tôi tới tìm Đông Nhược.”
Lý Tây Ninh: “Tất nhiên em biết là anh tới tìm Đông Nhược, nhưng mà không phải hôm nay cô ấy cùng Vương Tử Hàng đi hẹn hò sao? Anh không biết sao?”
Lý Tây Ninh đã cố ý đổi 2 từ "ăn cơm" thành "hẹn hò".
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Trịnh Bất Phàm lập tức thay đổi, vội vàng hỏi: “Em ấy đã đi rồi?”
Lý Tây Ninh: “Đúng vậy, đã sớm đi rồi.”
Trịnh Bất Phàm: “Em ấy đi đâu vậy?”
Lý Tây Ninh: “Anh hỏi cái này làm gì thế? Hai người bọn họ hẹn hò, anh lại là anh trai mà, điều này là không thích hợp phải không? Nào có ai đi hẹn hò còn dìu già dắt trẻ đi cùng?”
Hai chữ "anh trai" này, đã thành công khiến Trịnh Bất Phàm nghẹn đến mức không còn lời nào để nói.
Lúc này, Bắc Giai nhẹ nhàng nói: “Cô ấy đã đi đến nhà hàng quán lẩu Cửu Cung Cách trên đường Thanh Liễu rồi.”
Sự xấu hổ dường như đã được giải tỏa, Trịnh Bất Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Bắc Giai nói: “Cảm ơn.”
Nói xong, anh xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng chính vào lúc này, Bắc Giai lại nói thêm một câu: “Anh nếu có đi tới đó thì chỉ cần đứng ở xa nhìn một chút là được, đừng quấy rầy hai người bọn họ.”
Trịnh Bất Phàm bước chân khựng lại.
Bắc Giai nói tiếp: “Đông Nhược đã chờ anh cũng mười mấy năm rồi, cậu ấy cũng không còn trẻ nữa. Anh nếu như không có ý gì, cũng đừng làm chậm trễ chuyện của cậu ấy nữa. Vương Tử Hàng đối xử với cô ấy thật sự rất tốt, nếu mà không có anh, nói không chừng hai người họ đã sớm ở bên nhau rồi, hiện tại con của họ đều có thể chạy nhảy khắp nơi.”
Trái tim Trịnh Bất Phàm tê rần, đau nhói, như bị kim đâm.
Anh bỗng nhiên cảm thấy mình dường như dư thừa.
Cam tâm* sao? Đương nhiên là không.
(*)Cam tâm: cảm thấy vẫn tự bằng lòng được khi làm điều thừa biết là xấu xa, nhục nhã.
Cắn chặt răng, anh không nói thêm nữa cái gì, lạnh mặt đẩy cửa rời đi.
Sau khi Trịnh Bất Phàm rời đi, Lý Tây Ninh nhìn Bắc Giai nói câu: “Cậu cảm thấy hai chúng ta có kích động được anh ấy không?”
Bắc Giai: “Mình thấy sắc mặt của anh ấy hình như tái nhợt, chắc là bị kí©h thí©ɧ rồi đi?”
Lý Tây Ninh nghĩ một chút, lại hỏi: “Chẳng lẽ là kí©h thí©ɧ quá độ? Dù sao lời cậu nói rất tàn nhẫn, đặc biệt là câu ‘con của họ đều có thể chạy nhảy khắp nơi’, lời này quá tàn nhẫn!”
Bắc Giai: “Lời cậu nói cũng không có nhẹ nhàng chút nào, nào là ‘hẹn hò’ nào là ‘ca ca’, cậu không nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Bất Phàm lúc đó, chính là muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống.”
Lý Tây Ninh trầm mặc một lát: “Đàn ông ghen tuông là đáng sợ nhất, Đông Nhược chắc là có thể ứng phó đi.”
Bắc Giai giọng yếu ớt nói một câu: “Chắc là…có thể đi.”
Sau khi Trịnh Bất Phàm đi ra khỏi phòng làm việc Tứ Phương liền lấy điện thoại gọi cho Hứa Đông Nhược trước tiên, nhưng cô không nghe, còn trực tiếp cúp máy luôn.
Sắc mặt Trịnh Bất Phàm càng khó nhìn, trong lòng như lửa đốt, làm anh nôn nóng không thôi, thấp thỏm bất an.
Trong lúc lái xe đi đến quán lẩu trên đường Thanh Liễu, anh vẫn luôn suy nghĩ về câu nói của Bắc Giai lúc nãy ‘nếu là không có anh, nói không chừng hai người họ đã sớm ở bên nhau rồi, hiện tại con của họ đều có thể chạy nhảy khắp nơi.’
Thật là như vậy sao?
Hứa Đông Nhược cùng Vương Tử Hàng đang ngồi ở bên cửa sổ, lúc Trịnh Bất Phàm gọi điện thoại cho cô, hai người bọn họ vừa mới ngồi xuống.
Cô dựa theo lời của Bắc Giai, trực tiếp cúp máy.
Vương Tử Hàng thấy thế, ngập ngừng hỏi: “Điện thoại của anh trai cậu sao?”
Hứa Đông Nhược: “Ừ.”
Vương Tử Hàng: “Ồ, vì sao cậu lại trực tiếp cúp điện thoại của anh ấy vậy?”
Hứa Đông Nhược mạnh dạn nói: “À, sao tôi lại trực tiếp cúp điện thoại của anh ấy? Có cái gì phải luyến tiếc? Tôi muốn cúp liền cúp!”
Vương Tử Hàng: “Ồ, giả vờ hung dữ.”
Hứa Đông Nhược: “…”
Thực đơn đặt ở trên bàn, cô trực tiếp đem thực đơn đẩy sang cho Vương Tử Hàng.
“Chọn đi, gọi món nào cũng được.”
Vương Tử Hàng: “Hôm nay cậu lại hào phóng như vậy sao?”
Hứa Đông Nhược: “Bởi vì tôi hiện tại là một người có tiền, đừng nói gọi món ăn, cửa hàng này tôi còn có thể mua được.”
Lời vừa nói ra, bỗng nhiên cô cảm giác có chút khó xử, giống như là dùng tiền của chồng mình nuôi dưỡng nhân tình nhỏ vậy.
Như vậy là không phù hợp.
Vì thế cô lại giật lấy quyển thực đơn trong tay Vương Tử Hàng: “Thôi, cậu đừng chọn nữa, để tôi gọi. Chi phí cho bữa ăn khoảng 200, nếu nhiều hơn cậu bù vào.”
Vương Tử Hàng: “…”
Hít sâu một hơi, bất đắc dĩ mà nói: “Bỏ đi, cậu không mời tôi, tôi mời cậu là được.”
Hứa Đông Nhược giả vờ khách khí: “Ai nha, mời nhiều tôi rất ngại nha.”
Vương Tử Hàng: “Đừng giả vờ nữa, chọn món đi, chọn món nào cũng được, không cần lo thanh toán.”
Hứa Đông Nhược cười một chút: “Tôi chỉ chỉ đùa cậu một chút thôi.”
Hai người vừa nói vừa cười, hoàn toàn không chú ý tới một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen đã lặng lẽ đỗ ở bên đường đối diện với cửa sổ.
Lâu rồi mới ăn với nhau bữa cơm, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, mãi cho đến hơn 8 giờ tối mới kết thúc.
Khoảng 7 giờ, trên bầu trời bỗng nhiên đổ xuống một cơn mưa nhỏ, mơ hồ, giống như sương trắng bao phủ lấy Tây Phụ trong màn đêm.
Mưa nhẹ không nặng hạt, gần như những người đi đường đi ngang qua không có ai bung dù.
Vừa bước ra khỏi quán lẩu, liền có một cơn gió đêm thoải mái lạnh lạnh thổi tới phả vào mặt, mùi lẩu nồng nồng cay cay trong nháy mắt bị thổi bay bớt đi rất nhiều.
Những hạt mưa bụi bay bay rơi xuống trán và mặt, mát mẻ vô cùng, khiến cả người đều thấy sảng khoái vô cùng.
Trong quán lẩu quá ngột ngạt, đứng trước cửa tiệm, Hứa Đông Nhược hít hà một hơi thật sâu luồng không khí mát lạnh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm cùng màn mưa, không khỏi cảm thán một câu: “Thật là đẹp mắt.”
Vương Tử Hàng nghiêng đầu nhìn cô, bỗng nhiên nghĩ tới buổi biểu diễn pháo hoa lúc 8 giờ trên quảng trường Nam Thành dịp tết Nguyên Tiêu năm ấy, cô ngồi trên cổ của anh trai mình, sảng khoái, khoan thai, cũng giống như lúc này ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Vào khoảnh khắc pháo hoa nở rộ kia, trong đôi mắt cô ánh lên ngập tràn sắc màu tím đỏ.
Chính vào thời khắc đó, hắn đã yêu cô.
Đến bây giờ, đã mười ba năm.
Hắn bỗng nhiên cúi người, nhẹ nhàng hôn lên má của cô.
Hứa Đông Nhược kinh ngạc, mở to hai mắt sững sờ nhìn hắn, khuôn mặt kinh ngạc dần chuyển sang vẻ tức giận.
Vương Tử Hàng nhìn vào đôi mắt cô, nghiêm túc nói: “Tôi thích cậu mười ba năm, để tôi hôn cậu một cái, từ nay về sau, hai ta đều đã giải quyết xong rồi.”
Hứa Đông Nhược ngơ ngẩn.
Vương Tử Hàng thở dài: “Cậu sẽ sớm kết hôn phải không? Tôi cũng không còn cơ hội thứ hai nữa rồi.”
Đôi mắt của Hứa Đông Nhược có chút chua xót không thể giải thích được, ký ức bỗng nhiên quay lại ngày mà bí mật của cô bị bại lộ, cô như bị đánh giá, phơi bày sự thật trước mặt tất cả mọi người, không ai để ý cô nghĩ gì, quan tâm cảm xúc cô ra sao, chỉ có mình Vương Tử Hàng vì cô mà an ủi, bù đắp, quan tâm.
Hít sâu một hơi, cô khàn khàn giọng nói: “Nhưng cậu cũng không thể lén hôn trộm chứ.”
Vương Tử Hàng cười một chút, hỏi ngược lại: “Nếu tôi cùng với cậu bàn bạc, cậu có thể đồng ý sao?”
Hứa Đông Nhược nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật: “Không thể.”
Vương Tử Hàng: “Vẫn là không thể, cho nên tôi cũng chỉ có thể lén hôn trộm.”
Hứa Đông Nhược bị chọc cười: “Về sau hai ta không thể lại đi ăn cơm riêng được nữa đúng không?”
Giọng điệu của Vương Tử Hàng có chút tiếc nuối, còn có chút không phục: “Nhiều năm như vậy, người ở bên cạnh cậu đều là tôi, dựa vào cái gì cuối cùng vẫn là cậu ta thắng chứ?”
Bởi vì tôi yêu anh ấy.
Nhưng Hứa Đông Nhược biết bây giờ chưa phải là lúc nói ra sự thật, chỉ có thể chân thành, thật lòng chúc phúc cho hắn: “Cậu nhất định sẽ gặp được người tốt hơn.”
Vương Tử Hàng không đáp lại câu đó nói tiếp: “Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”
Hứa Đông Nhược ban đầu vốn dĩ định nói không cần, hiện tại cô đang ở khu vực đường vành đai 3 của Bắc Kinh, quá xa, nhưng lời trong miệng còn chưa kịp nói, cô đột nhiên nghĩ tới những lời hôm nay Bắc Giai, khiến Trịnh Bất Phàm kích động.
Nếu tối nay cô không về nhà liệu có đủ để kí©h thí©ɧ anh không?
Vì thế cô liền đổi lại nói: “Được.”
Xe của Vương Tử Hàng đỗ ở trước cửa quán lẩu, khi xe của hắn vừa lăn bánh sang đường, chiếc xe Rolls-Royce màu đen đỗ ở bên kia đường liền chạy theo sau.
Hắn chở Hứa Đông Nhược đến cổng của ký túc xá, sau đó liền rời đi.
Lúc trước khi theo Trịnh Bất Phàm trở về nhà, cô chỉ mang theo một vài bộ quần áo và đồ dùng sinh hoạt cá nhân, cho nên ở trong nhà cô vẫn còn mấy bộ quần áo để thay.
Sau khi về đến nhà, cô liền cởi bỏ bộ quần áo dính đầy mùi lẩu nồng đậm thay sang một bộ đồ ngủ, lúc cô vừa định đi vào nhà tắm để rửa mặt thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Cộc, cộc” hai tiếng, vô cùng trầm thấp.
Đã đêm rồi là ai tới vậy? Hứa Đông Nhược không dám mở cửa, cũng không dám phát ra tiếng động, nhón chân bước nhẹ tới phía sau cửa, ghé vào mắt mèo nhìn trộm ra bên ngoài.
Là Trịnh Bất Phàm.
Hứa Đông Nhược thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô lại bối rối nghĩ ngợi, làm sao anh biết cô ở chỗ này?
Trịnh Bất Phàm dường như đã biết cô đang đứng ở phía sau cửa, giọng trầm xuống, nặng nề nói: “Mở cửa.”
Hứa Đông Nhược không có lựa chọn khác đành phải mở cửa cho anh.
Sắc mặt của Trịnh Bất Phàm vô cùng u ám, vừa nhìn liền biết, tâm trạng của anh rất không tốt, ánh mắt của anh vẫn luôn dán chặt trên người cô.
Có vẻ như là anh đang tức giận, cả người kìm nén đến cực điểm rồi.
Hứa Đông Nhược cũng không dám nói chuyện, yên lặng lùi vào trong phòng một bước, để cho anh đi vào nhà. Nhưng ngay lúc này, Trịnh Bất Phàm đột nhiên dùng hai tay ôm lấy đôi má cô, cúi đầu cắn vào môi cô.