Cuối cùng Hứa Đông Nhược đã nấu xong một bàn đồ ăn, cô gọi Tôn Mộng Dĩnh tới phòng khách ăn cơm, nhưng gọi mãi, Tôn Mộng Dĩnh vẫn chưa tới.
Có lẽ là vì cô ấy quá chăm chú học tập. Bất đắc dĩ cô đành phải vào phòng ngủ tìm Tôn Mộng Dĩnh.
Đẩy cửa phòng ngủ, Hứa Đông Nhược trông thấy Tôn Mộng Dĩnh như một bức tượng được điêu khắc đang ngồi im trên bàn cô. Ở đó cô ấy cũng chẳng làm bài tập, trên mặt bàn còn bừa bãi đồ đạc như cũ, như khi cô rời đi và bây giờ chẳng khác nhau mấy, chỉ có một đống bài kiểm tra màu xanh lục của môn vật lý.
Hứa Đông Nhược bất mãn nói:
“Tớ gọi cậu ăn cơm, cậu sao vậy?”
Tôn Mộng Dĩnh không để ý tới lời cô nói, mà hít một hơi thật sâu, cô ấy đứng dậy khỏi ghế, mặt Hứa Nhược Đông không chút biểu cảm, yên lặng nhìn cô vài giây, bỗng nhiên cô ấy mở miệng, chất vấn cô:
“Có phải cậu yêu Trịnh Bất Phàm rồi không?”
Hứa Đông Nhược như bị sét đánh cứng đơ người. Đây là điều cô đã giữ kín, điều bí mật nhất không thể nói cho một ai, thế nhưng đột nhiên không chút phòng ngừa cứ như vậy mà bị vạch trần.
Cô không lường trước được, trong nháy mắt trống rỗng rồi lắp bắp:
“Tớ, tớ……” Bản thân cô lập tức phủ nhận, cô muốn giải thích nhưng lại thôi mấy lần, không còn cách nào khác nên cô đành phải nói ra câu đó:
“Tớ không yêu.”
Cô yêu anh, tuy rằng yêu trong sự áp lực, nhưng lại nồng nhiệt, yêu anh yêu đến tận xương tủy, yêu đến không thể nào chối, không thể nào phủ nhận.
Vành mắt Tôn Mộng Dĩnh đỏ lên, bỗng trở nên điên cuồng, nhìn vào cô mà quát lớn:
“Cậu nói thật đi!”
Hứa Đông Nhược rũ mắt, trầm mặc một hồi, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, khẳng định từng từ:
“Đúng vậy, tớ yêu anh ấy, từ nhỏ đã yêu anh ấy.”
Những lời này đã được cô chôn giấu tận đáy lòng từ rất lâu, rốt cuộc bây giờ cũng có thể nói ra, thế nhưng cô lại có cảm giác như vừa trút được gánh nặng.
Tôn Mộng Dĩnh hai mắt rưng rưng, khó có thể tin, nhìn Hứa Đông Nhược:
“Cậu, cậu yêu anh ấy? Sao cậu lại có thể yêu anh ấy?”
Hứa Đông Nhược mặt không biến sắc mà hỏi lại:
“Tớ vì sao lại không thể yêu anh ấy?”
Tôn Mộng Dĩnh hét khàn cả giọng:
“Bởi vì anh ấy là anh trai của cậu!”
“Anh ấy không phải anh trai tớ.” Hứa Đông Nhược không hề do dự mà nói:
“Hai chúng tớ căn bản không phải là anh em ruột , cho nên tớ có thể yêu anh ấy.”
Tôn Mộng Dĩnh như cũ không hề từ bỏ ý định:
“Hai người các cậu ở bên nhau chính là lσạи ɭυâи!”
Hứa Đông Nhược không hề quan tâm:
“Lσạи ɭυâи cái shit!”
Tôn Mộng Dĩnh khóc, thoạt nhìn trông rất thống khổ và tuyệt vọng, cô ấy không hề cuồng loạn, mà là bắt đầu cầu xin cô:
“Cậu đừng yêu anh ấy được không? Tớ xin cậu, cậu đừng yêu anh ấy.”
Hứa Đông Nhược không nói một lời mà nhìn Tôn Mộng Dĩnh trước mắt khóc không thành tiếng, bỗng nhiên phát hiện, Vương Dũng có thể nói đúng, Tôn Mộng Dĩnh đã có chấp niệm hơn cả tình bạn với cô.
Cô hít một hơi thật sâu, kiên định trả lời:
“Không được, tớ yêu anh ấy, cả đời này đều chỉ yêu mình anh ấy, sẽ không yêu ai khác, càng không yêu con gái.”
Ánh mắt Tôn Mộng Dĩnh ảm đạm nhìn xuống, hoàn toàn trống rỗng. Cô ấy ngây người nhìn Hứa Đông Nhược, hốc mắt vẫn luôn ướt, trên má hai hàng nước mắt vẫn lăn dài.
Một lúc sau, cô ấy giơ tay lên, lau nước mắt trên mặt mình, rồi buông xuống, mặt cô ấy từ ấm áp trong nháy mắt đã trở nên vô hồn.
Cô ấy lại khôi phục bộ dạng bình tĩnh tự nhiên, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng. Hít thật sâu rồi thở ra một hơi, cô ấy hơi ngưỡng cằm, không chớp mắt nhìn chằm chằm Hứa Đông Nhược, ngữ khí lạnh băng nói:
“Tớ cho cậu một cơ hội cuối, cậu nói lại lần nữa, cậu yêu Trịnh Bất Phàm sao?”
Hứa Đông Nhược vẫn nói đáp án đó:
“Tớ yêu Trịnh Bất Phàm.”
Tôn Mộng Dĩnh thở dài, gượng cười, nhưng mặt lại chẳng vui vẻ: “Được, tớ biết rồi.” Nói xong, cô ấy không nói thêm gì nữa, thu dọn cặp sách của mình, nhanh chóng rời khỏi nhà cô.
Cuối cùng xung quanh cũng đã trở nên yên tĩnh, Hứa Đông Nhược thở dài. Với cô mà nói, chính miệng thừa nhận yêu Trịnh Bất Phàm cần lượng dũng khí rất lớn, nên giờ đây cô khá mệt, ngồi xuống mép giường, nghỉ ngơi một lúc cô mới lấy lại được bình tĩnh.
Nhưng sau khi bình tĩnh trở lại, cô lại bắt đầu lo lắng liệu Tôn Mộng Dĩnh có đem bí mật của cô nói cho người khác biết hay không?
Nếu nói cho người khác thì sao chứ? Dù sao cô ấy cũng không có chứng cứ, chỉ cần cô cắn chết không thừa nhận là được.
Sau khi tự mình an ủi một phen, cô liền đi ăn cơm. Trong lúc ăn, cô vẫn luôn suy nghĩ Tôn Mộng Dĩnh vì cái gì mà thích mình chứ? Có phải bởi vì cô từ nhỏ vốn đã lưu manh tối đó lại tới cứu cô ấy sao?
Nhưng hôm nay mọi chuyện không phải cô đã đem nói hết rồi sao, vậy về sau Tôn Mộng Dĩnh hẳn là đối với cô sẽ không còn cái suy nghĩ không an phận đó nữa nhỉ?
Hứa Đông Nhược cũng không kỳ thị tình yêu đồng giới, nhưng cũng không tiếp nhận được, bởi vì cô là người thuộc giới tính khác. Vì tính cô không phải người thuộc giới tính thứ ba, nên cũng không quen bị người mình không thích dính người.
Bất kể nam hay nữ, cô chỉ có thể đón nhận người mình thích, cũng chỉ tưởng tượng cùng người mình thích ở bên nhau.
Cơm nước xong, cô trở về phòng làm bài tập, làm từ lúc bắt đầu 12 đến 4 giờ chiều. Sau khi làm xong mấy bài kiểm tra môn vật lý, cô định lấy quyển nhật ký viết một chút, nhưng lúc này cô mới phát hiện, quyển nhật kí tràn ngập bí mật của cô không thấy đâu.
Cô tìm khắp nơi đều không thấy.
Tối qua, cô đợi Trịnh Bất Phàm lên giường ngủ một lúc, rồi mới đem quyển nhật ký ra, bắt đầu dùng bút viết ra tâm tình của mình, sau khi viết xong, cô cũng không đem nó bỏ lại cặp sách, mà đặt ở trên bàn sách, dùng bài kiểm tra đậy lại.
Bây giờ cô lại không tìm thấy.
Cô có một dự cảm không lành.
Loại dự cảm này khiến cô sợ hãi trong buổi khai giảng, sau đó lại biến thành ác mộng rất chân thật.
Buổi sáng hôm đó, như thường lệ cô cùng Vương Dũng cùng nhau tới trường, nhưng không giống như lúc trước, Hứa Đông Nhược hôm nay có điểm khác thường, cô yên tĩnh đến lạ liền khiến cho Vương Dũng có chút không quen.
“Này, cậu nói gì đi.” Vương Dũng không nhịn được phá tan không khí trầm mặc.
Từ lúc không tìm thấy quyển nhật kí, mấy ngày nay Hứa Nhược Đông vẫn luôn thất thần, nghe thấy Vương Dũng hỏi chuyện, cô “Uhm?” Một tiếng, sau đó hỏi: “Cậu nói gì?”
Vương Dũng bất mãn: “Tớ nói, cậu làm sao vậy? Yên tĩnh như này, không phải cậu nha!”
Hứa Đông Nhược cắn môi dưới, định hỏi: “Cậu cảm thấy, trên thế gian này, việc đáng sợ nhất là gì?”
Vương Dũng trầm mặc một lát: “Thời gian hai ta thảo luận đề tài, đã đạt đến mức này rồi sao? Bắt đầu tìm hiểu nhân loại thời nguyên thủy sợ hãi gì sao?”
“Cậu, cậu đúng thật là!” Hứa Đông Nhược tức muốn hộc máu, thở dài, cô bất chấp tất cả:
“Ngày đó cậu nói đúng, Tôn Mộng Dĩnh thích tớ.”
Vương Dũng khϊếp sợ không thôi, thiếu chút nữa không đỡ được tay lái: “ĐM!”
Hứa Đông Nhược tiếp tục nói: “Nhưng tớ đã cự tuyệt cậu ấy, sau đó…… Cậu ấy trong lúc vô tình đã biết tớ có một ít bí mật không thể nói cho ai biết, cậu cảm thấy cậu ấy sẽ làm gì?”
Vương Dũng: “Cái bí mật không thể cho ai biết nào?”
Hứa Đông Nhược: “Đã nói không thể cho ai biết, cậu còn hỏi!”
Kỳ thật nhìn chung Vương Dũng cũng có thể đoán được đó là chuyện gì, dù sao bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn vẫn tương đối hiểu Hứa Đông Nhược, nhưng hắn không có trực tiếp trêu chọc bí mật của cô. Suy nghĩ một lúc, hắn thành thật nói:
“Vậy còn phải xem nhân phẩm của Tôn Mộng Dĩnh. Cậu ấy nếu là loại người vì yêu mà sinh hận, tớ cảm thấy cậu lành ít dữ nhiều.”
Hứa Đông Nhược bực bội: “Chính là bí mật của tớ không thể để cho người khác biết!”
Vương Dũng: “Vì cái gì mà không thể? Cậu thực sự không nhận ra sao?”
Hứa Đông Nhược: “Tớ không nhận ra điều đó, chính là sợ người khác không cảm thấy như vậy.”
Vương Dũng: “Chỉ cần cậu không thẹn với lương tâm, đừng quan tâm người khác nghĩ như thế nào.”
Hứa Đông Nhược im lặng. Kỳ thật cô cũng không biết sẽ đáng sợ như thế nào nếu Tôn Mộng Dĩnh đem bí mật của cô kể cho thiên hạ, cô cũng không để bụng chuyện người khác sẽ nghĩ về cô như thế nào, trên thế giới này cô chỉ để ý mỗi Trịnh Bất Phàm.
Cô lại lần nữa nghĩ tới buổi tối hôm đó Trịnh Bất Phàm nói mấy câu kia với cô: “Em điên rồi à?”
Lời gần như nửa đùa nửa thật, anh cảm thấy cô điên rồi. Nếu anh biết cô yêu anh, nhất định sẽ cảm thấy cô ghê tởm.
Cô thà rằng đem bí mật này giấu ở trong lòng cả đời , cũng chẳng phải vì nó mà cô bị anh đẩy ra xa.
Gần đến cổng trường, Vương Dũng bỗng nhiên nói với cô một câu:
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tớ đều bênh cậu, tớ cảm thấy cậu không sai.”
Hứa Đông Nhược bỗng nhiên bị cảm động, cái mũi còn ửng đỏ: “Cậu biết đó là chuyện gì sao?”
Vương Dũng do dự một chút, quyết định không giấu cô: “Không chừng tớ có thể đoán được.”
Hứa Đông Nhược ngơ ngẩn: “Rõ ràng vậy sao?”
Vương Dũng: “Tớ cảm thấy rất rõ, nhưng không biết hắn có thể nhìn ra hay không.”
“Hắn” chính là Trịnh Bất Phàm.
Hứa Đông Nhược thở dài, lại bất đắc dĩ mà nói câu: “Anh ấy hẳn là không thể.”
Khi nói chuyện, hai người đã tới cổng trường, vừa tiến vào trường học, Hứa Đông Nhược liền nhận được vô số ánh mắt đánh giá như quái vật.
Từ bãi đỗ xe phía khu dạy học, trên đường đi, bọn học sinh càng ngày càng nhiều, cô nhận được những ánh mắt kỳ dị cũng ngày càng nhiều.
Dọc theo đường đi, có rất nhiều người đều đang dòm cô, đánh giá cô, nhỏ giọng bàn tán về cô.
Vương Dũng đi bên cạnh cô, thở dài: “Xong rồi, cô nàng họ Tôn thật sự vì yêu sinh hận. Quả nhiên nữ nhân xinh đẹp đều không dễ chọc. Cậu lo chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”
Bước vào cổng trường một lúc, tâm lí của Hứa Đông Nhược cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng cô vẫn xem nhẹ Tôn Mộng Dĩnh.
Cô đi tới cổng của khu dạy học, nhìn đến vị trí trên biển quảng cáo bắt mắt dán đầy rẫy các tờ giấy dai kia một lúc, tim cô bắt đầu sôi sục, như bị một bàn tay to hung hăng vô tình mà móc vào.
Không khí tựa hồ đọng lại, cô khó thở, da đầu tê dại. Đầu cũng như bị người ta hung hăng mà đập vào một chút, bắt đầu vang lên ầm ầm.
Cô cái gì cũng không để lọt vào tai, chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập như nhịp trống cực nhanh và mãnh liệt.
Cô đã giữ kín bí mật rất nhiều năm, cứ như vậy mà thông báo cho thiên hạ, không một chút che đậy, không một chút riêng tư gì, thậm chí một mảnh vải cũng không có.
Cô thấy mình như đang cởi hết quần áo đứng trước thiên hạ.
Cảm thấy xấu hổ, phẫn nộ, tuyệt vọng và thống khổ.
Một thoáng cô cảm thấy chính mình đã tiêu đời rồi, cô thậm chí còn muốn tự sát.
Trước biển quảng cáo vây đầy đám người, bọn họ một đám học sinh ngửa cổ, như đang thưởng thức chuyện hay, xem mùi ngon, trên mặt còn mang ý trêu cười.
Sự sợ hãi dần nảy sinh từ tận đáy lòng, ánh mắt hết thảy đều là địa ngục, Hứa Đông Nhược đứng không vững, theo bản năng mà lui ra sau một bước.
Vương Dũng không biết mặt trên dán cái gì, mắt hơi nheo lại, tò mò hỏi: “Đó là cái gì?” Nói rồi, hắn muốn đi qua xem thử.
Hứa Đông Nhược một phát bắt được cánh tay hắn, lớn giọng: “Đừng qua đó! Đừng nhìn!”
Giọng nói của cô khiến cho đám kia người chú ý, bọn họ cùng lúc xoay đầu về phía cô, dùng một loại ánh mắt tìm kiếm vật lạ thường nhìn chằm chằm cô.
Như đang xem dị loại.
Đám người bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Lúc này, một thanh âm chói tai từ trong đám người truyền tới: “Mau xem này, kẻ lσạи ɭυâи đang tới!”
Người này là Trần Hải Minh, chó con trung thực của Tôn Mộng Dĩnh.
Ngay sau đó, Trần Hải Minh lại bắt đầu lớn tiếng mà đọc nhật ký của cô:
“Muốn hỏi anh có dám hay không, giống anh đã nói yêu em vậy .”
“Trịnh Bất Phàm, anh rốt cuộc có biết em yêu anh hay không? Nhưng em thật sự thật rất yêu anh!”
“Anh đồng ý sẽ cưới em rồi, anh không được lừa em.”
Mỗi một từ đều như là một con dao, không ngừng mà lăng trì Hứa Đông Nhược cả thể xác lẫn tinh thần, cô như rơi vào trăm nghìn vực sâu, bắt đầu không ngừng run rẩy, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Sau một lúc cô không nghĩ dừng lại ở chỗ này, lúc này cô muốn chạy trối chết, một thân hình cao lớn bỗng nhiên đi vào đám người.
Là Vương Tử Hàng.
Anh ấy giơ tay liền cho Trần Hải Minh một cái tát, sau đó nhanh chóng đem những bí mật của cô bằng giấy dai từ trên biển quảng cáo bóc xuống dưới, xé nát.
Rồi anh ấy đứng ở trước biển quảng cáo, sắc mặt xanh mét quét mắt nhìn đám người trước mặt, lạnh lùng mở miệng: “Về sau ai còn dám chửi bới bạn gái tao, tao liền tìm người hành chết người đó.”
Nói xong, anh ấy đem đống giấy trong tay ném vào thùng rác, đi qua chỗ cô.
Hứa Đông Nhược thực sự cảm kích Vương Tử Hàng vì đã cứu cô, anh ấy vì cô phủ thêm một lớp vải.
Anh ấy đi tới bên cô, giữ tay cô lại.
Bây giờ Hứa Đông Nhược vô cùng hoang mang lo sợ, trong đầu vẫn còn một mớ hỗn độn, Vương Tử Hàng nắm tay cô đi về phía trước, cô liền đi theo anh ấy, cả người giống như cái xác không hồn.
Vương Dũng hiện tại đã biết mọi người vừa rồi đều đang xem cái gì, nghĩ thầm Tôn Mộng Dĩnh này thật đúng là độc ác. Hắn lại nhìn hai người tay cầm tay đi về phía khu lớp học, cảm giác không tốt lắm.
Hiện tại mọi chuyện đều rối loạn như một cuộn len rối, tìm mãi không thấy đầu ra.
Cả ngày nay Hứa Đông Nhược cũng không dễ chịu gì mấy. Tuy rằng Vương Tử Hàng giúp cô vãn hồi một phần tôn nghiêm, chính là miệng đời lời nói xói vàng, mọi người vẫn sẽ ngầm bàn tán về cô.
Càng làm cho cô ghê tởm hơn chính là Tôn Mộng Dĩnh không có đổi vị trí, vẫn ngồi cùng bàn với cô, nói cười với cô như là chưa có chuyện gì xảy ra. Cô trở về nở nụ cười lạnh nhạt, sau đó thu dọn đồ đạc, trước khi đi, cô còn nói với Tôn Mộng Dĩnh một câu:
“Cậu thật ghê tởm, tôi không phải là người lσạи ɭυâи, cũng sẽ không thích cậu, kẻ biếи ŧɦái.”
Kỳ thật cô cũng không cảm thấy đồng tính là biếи ŧɦái, vì bị Tôn Mộng Dĩnh kí©h thí©ɧ mới nói như vậy, dù sao chính là cho nhau thương tổn thôi.
Gϊếŧ người trong âm thầm, ai cũng có thể.
Từ lớp học thể dục trở về, cô phát hiện trên mặt bàndính đầy các tờ giấy nhỏ, trên mỗi tờ giấy đều viết mấy chữ này:
“Thật ghê tởm, lσạи ɭυâи.”
Ngay cả trên mặt bàn của cô cũng đều bị phấn viết đầy từ ngữ vũ nhục.
Đằng sau có một bạn nữ tương đối tốt bụng nhẹ nhàng vỗ đầu vai cô, từ phía sau lưng cô xé xuống một mảnh giấy dán.
Trên giấy có viết: “Tớ bừa bãi lσạи ɭυâи, yêu anh trai.”
Đối mặt loại công kích dư luận này, Hứa Đông Nhược dần chết lặng, miệng mọc trên người người khác, cô cũng quản không được. Cô không hề sợ hãi lời nói của mọi người, mà lại sợ phải đối mặt Trịnh Bất Phàm.
Nhưng mà thời gian lại đến quá nhanh, tựa hồ chỉ trong nháy mắt, đã đến lúc tan học vào buổi tối.
Mọi học sinh đều về hết, nhưng Hứa Đông Nhược vẫn ngồi ở trong phòng học, sau đó Vương Tử Hàng tới.
“Tớ cùng cậu cùng nhau đi thôi.” Vương Tử Hàng nói với cô: “Để tớ đưa cậu về nhà.”
Nếu không có chuyện này phát sinh, Hứa Đông Nhược nhất định sẽ không để Vương Tử Hàng đưa cô về nhà, nhưng hiện tại cô không biết nên đối mặt Trịnh Bất Phàm như thế nào, Vương Tử Hàng có thể giúp cô tạm thời trốn tránh hiện thực.
Do dự hồi lâu, cô gật gật đầu.
Trịnh Bất Phàm vẫn luôn đứng trước cổng trường trung học cơ sở chờ cô. Hôm nay anh phát hiện không khí không giống như những lần trước đây, mọi học sinh luôn dùng những ánh mắt kì quái để đánh giá anh.
Vương Dũng dắt xe ra, nhưng Đông Nhược cũng không đi bên cạnh hắn, hơn nữa sắc mặt của Vương Dũng nhìn thấy cũng có chút kỳ quái.
“Làm sao vậy?” Trịnh Bất Phàm nhịn không được hỏi một câu.
Vương Dũng cau mày, do dự một lúc, nói: “Đông Nhược có khả năng…… Muốn cùng Vương Tử Hàng ở bên nhau.”
Trịnh Bất Phàm ngạc nhiên: “Ngươi mẹ nó đánh rắm!”
Vương Dũng nhanh chóng bổ sung nói: “Nhưng cậu ấy không thích Vương Tử Hàng, cậu ấy cùng Vương Tử Hàng ở bên nhau có nguyên nhân, cậu ấy có người mình yêu!”
Lòng Trịnh Bất Phàm lần nữa lại dậy lên, hắn bắt đầu khẩn trương, bất an, trầm mặc hồi lâu, hắn mới trầm giọng hỏi: “Em ấy thích ai?”
Vương Dũng nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, thở dài, nói: “Cậu ấy thích anh.”