Hứa Đông Như lớn hơn Hứa Đông Nhược ba tuổi, cô thân với chị nhưng "thân" ở đây chính là quan hệ huyết thống. Hai chị em tình cảm chỉ là giả, một chút đều không thân.
Từ khi Hứa Đông Nhược trưởng thành, Hứa Đông Như luôn muốn ngáng chân cô, lúc nào cũng cùng cô đối đầu. Chỉ cần cô không vui, chị ta liền sẽ cảm thấy vui vẻ, giống như cô không phải là em gái mà là kẻ thù.
Hôm nay trên đường lái xe đến đây, Hứa Đông Nhược ở trong lòng luôn nhắc nhở đừng bao giờ gặp lại Hứa Đông Như bằng không cô nhất định sẽ bị người chị ta không chút thương tình mà đuổi ra ngoài.
Nhưng mà cái gì càng lo sợ thì lại càng nhanh tới, cô thật sự không nghĩ tới mình sẽ gặp được chị ta ở đây, vậy mà điều xui xẻo ấy lại ập đến với cô.
Nhưng nếu như đã đυ.ng phải, vậy chỉ có thể cứng cỏi mà đáp trả.
Hứa Đông Nhược đoan trang ngồi tại vị trí của mình, khẽ nhếch miệng, vô cùng tự nhiên mà nhìn Hứa Đông Như, chậm rãi mở miệng: "Tôi được mời làm khách quý đến đây."
Hứa Đông Như nghe xong liền bày tỏ thái độ như đang nghe chuyện lạ, bày ra một thái độ khó tin, cười lạnh mà chế nhạo: "Chỉ bằng Hứa Đông Nhược cô sao, cô mà cũng xứng à?"
Tuy rằng chị ta giọng nói hoàn toàn không khách khí, nhưng Hứa Đông Nhược cũng không tức giận bởi đây từ lâu đã trở thành một thói quen đối với cô.
Chị gái cô từ xưa đến nay đã như vậy, khi nói chuyện với cô luôn là mang theo một thái độ ngạo mạn,tự cho mình là trung tâm của vũ trụ .
Vậy những thói quen cũng không biểu hiện cho sự hèn mọn khuất phục, cô cũng không chịu im lặng trước những hành động của chị ta, cô nếu dễ dàng bị chị ta đánh bài như vậy thì cũng chẳng thể bình thản mà sống đến bây giờ.
Hứa Đông Nhược mặt không đổi sắc mà nhìn Hứa Đông Như, trả lời lại một cách mỉa mai: "Chị còn có thể trở thành quản lý, tôi vì sao lại không xứng được mời đến tham dự?"
Hứa Đông Như sắc mặt trầm xuống, gần như tức muốn hộc máu: "Cô đúng là không biết tốt xấu, tôi chính là muốn cho cô chút mặt mũi, nếu cô đã không cần mặt mũi này, tôi liền gọi bảo vệ đến đem cô đi."
Chị ta dù như thế nào đều không tin Hứa Đông Nhược có thể được thư mời của DZ Đại Tú.
DZ là cái đẳng cấp gì? Hứa Đông Nhược cô mà cũng xứng sao?
Tuy rằng Hứa Đông Nhược thật sự có thư mời, vậy nhưng cô không thể thừa nhận bằng không sẽ bị Hứa Đông Như nắm được điểm yếu của mình. Cho nên cô giả vờ lấy từ trong bao thư mời của Lý Tây Ninh, mặt không biến bình thản mà trả lời: "Tôi có thư mời."
Hứa Đông Như vẫn không tin, luôn chăm chăm nhìn vào thư mời trên tay Hứa Đông Nhược: "Đây là thư mời của cô sao?"
Hứa Đông Nhược trả lời: "Đương nhiên là của tôi, bằng không thì làm sao tôi có thể vào đây?"
Hứa Đông Như không thể không tin: "Nếu vậy mở ra tôi xem thử.Đây thật sự có phải thư mời của cô không". Mỗi một thư mời đều có viết họ tên của vị khách quý, chỉ cần mở ra liền thấy.
Hứa Đông Nhược đem thư thả lại vào trong bao,cười nhếch miệng: "Vì sao tôi phải cho chị xem?"
Hứa Đông Như cùng với ánh mắt sắt bén,cười lạnh nói: "Bởi vì tôi là chính là chị gái của cô ."
Đây chính là muốn cùng cô liều mạng cùng chết. Đã vậy, cô phải quậy cho thật náo nhiệt. Hơn nữa cô còn phải quậy đến lúc đến lúc tân chủ tịch DZ đến đây mới thôi.
Bằng mọi giá, hôm nay cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy vị chủ tịch mới nhận chức này.
Hứa Đông Như bị tức giận đến sắc mặt đỏ bừng lên.
Hứa Đông Nhược cười nhạt, không để ý đến chị ta, bình tĩnh thả mà đem ánh nhìn chuyển đến một nơi khác.
Lúc này, một người lao công, vội vã đi đến bên cạnh Hứa Đông Như mà báo cáo: "Quản lí, quản lí trang phục có việc cần tìm cô."
Đại Tú yêu cầu các bộ môn hiệp lực hợp tác, vậy nên các vị quản lí nhóm trưởng vẫn thường xuyên yêu cầu được đàm phán.
Hứa Đông Như trả lời: "Tôi biết rồi."
Trước khi đi, cô ta cũng không nói gì thêm, nhưng rồi lại liếc Hứa Đông Nhược một cái.
‘Anh biết Hứa Đông Nhược sao?’
‘Tôi không biết.”
Cô ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho Hứa Đông Nhược gặp được Trịnh Bất Phàm.
Đi vào hậu trường, Hứa Đông Như lấy điện thoại ra, báo cáo thông tin an toàn cho bộ trưởng: "Lý bộ trưởng, tôi là Hứa Đông Như là quản lý ở phía bên đây. Tôi nghi ngờ có người làm giả thân phận khách quý
ngồi vào bàn, còn ngồi ở khu VIP, gần khán đài. Ngài tốt nhất nên cho người đi xác nhận một chút,nếu xảy ra chuyện gì, không ai có thể chịu nổi trách nhiệm này."
Loại người này có rất nhiều mưu hèn kế bẩn.
Kết quả là, Hứa Đông Nhược lại bổ sung một câu: "Lần trước Đại Tú, chúng tôi đã ném đi đôi hoa tai trị giá trăm vạn, cảnh sát đến bây giờ vẫn không tìm được người, nếu người phụ nữ này thật sự mạo danh tới, vậy để an toàn nhất, các ngài nên đề cao cảnh giác hơn."
Chờ đối phương kịp nghe xong, Hứa Đông Như tiếp tục nói: "Vị trí cụ thể là A khu 08. Các ngài tốt nhất xác minh kỹ có phải làm việc vì bản thân, hoặc là thư mời là giả tạo, nếu thật sự là mạo danh, lập tức đem cô ta đến Cục cảnh sát, không cần báo cho tầng trên. Hiện tại sự chú ý của cánh truyền thông vào đây tương đối nhiều, mấy loại chuyện này truyền đi sẽ làm danh tiếng bị ảnh hưởng, hơn nữa chủ tịch lại là lần đầu công khai danh tính, càng muốn bảo đảm về mọi thứ tốt hơn."
Bóng dáng Hứa Đông Như từ trong tầm mắt cô mà từ từ biến mất, Hứa Đông Nhược từ trên ghế đứng lên, nhanh chóng rời khỏi khu ghế VIP, hướng đến trung tâm nghệ thuật lầu hai mà đi qua.
Lấy hiểu biết của cô về chị của mình, Hứa Đông Như tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy.
Chỉ cần có thể đem cô bỏ xuống giếng, chị ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua bên cạnh cái giếng bất luận cái gì dù chỉ là một cục đá.
Lên lầu phía trước, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy một người đàn ông mặc một bộ âu phục đứng bên cạnh hai gã bảo vệ đi đến vị trí vừa rồi cô vừa đi qua.
Đây như là cái phòng trưng bày.
Trong không khí không bốc mùi nhà vệ sinh công cộng thường có, ngược lại có mùi hoa vị không quá nồng nặc, rất nhẹ nhàng.
Hứa Đông Nhược đi tận vào cái gian phòng cuối cùng bên kia, khoá lại cửa phía sau. Từ trong túi móc điện thoại ra nhìn thời gian, bây giờ đã là 17:57
Bên ngoài có bảo vệ đang tìm cô, sau khi tìm thấy khẳng định muốn xem thư mời của cô, kết quả tốt nhất chính là Lục Vũ Linh đến giải vây giúp cô, sau đó bọn họ cùng nhau bị truyền thông đem thẳng lên hot search. Kết quả thê thảm nhất chính là trực tiếp bị cảnh sát đưa đi.
Nhưng bất luân là kết quả nào, đều chẳng phải là những điều Hứa Đông Nhược muốn.
Cho nên cô chỉ có thể trốn trong WC, chờ đợi show thời trang bắt đầu.
Chờ đợi thời gian luôn luôn là cái cảm giác khó chịu. Cũng may gian phòng này không phải dạng nhà vệ sinh ngồi xổm, nếu mệt mỏi cô có thể ngồi lên nắp bồn cầu nghỉ ngơi trong chốc lát.
Thời gian trôi chậm chậm, người đến WC ngày càng ít, lầu hai ngày càng yên tĩnh rồi. Tới 6 giờ, Hứa Đông Nhược nhẹ nhàng mở cửa rời khỏi nhà vệ sinh.
Hội trường chính ở lầu một, toàn bộ lầu hai đều trống không, lâu lâu sẽ có tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng với tiếng gọi âm ỉ vang vọng từ tầng một.
Hứa Đông Nhược đi đến cầu thang, bước xuống vài bậc liền bị một anh bảo vệ chặn lại ở cửa cầu thang lầu một.
Cô đã rất ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó liền trấn tĩnh xuống tuyệt đối không thể bị bảo vệ bắt được, bằng không chính là thất bại ngay.
Vừa rồi ở A khu 08 không tìm được người, quản lý an ninh đã phát thông báo, toàn đội phải chú ý đến một người phụ nữ mặc váy dài, màu xanh biển.
Vị bảo vệ này vừa nhìn thấy Hứa Đông Nhược liền tăng cảnh giác, nhưng mà còn không đợi hắn duỗi tay ngăn chặn, cô gái này đã như không có mắt mà thẳng thừng lướt qua cô, giống như căn bản bọn họ không phải là loài người giống nhau.
Bảo vệ lập tức đuổi theo, lạnh giọng hô to: "Cô gái từ từ đã."
Hứa Đông Nhược coi như không nghe thấy. Hơn nữa bước chân càng nhanh hơn, càng đi càng nhanh, sau đó thậm chí đã biến thành chạy chậm.
Bảo vệ đương nhiên cảm thấy cô gái này có vấn đề, lấy điện thoại ra, một bên vừa chạy theo, một bên vừa báo cáo cho cấp trên.
Thời điểm Hứa Đông Nhược chạy đến khu VIP, cả hai bên trái phải đều đã là bảo vệ, phía sau vẫn còn có bảo vệ đuổi theo cô, phương hướng chạy duy nhất chính là chạy tới khán đài.
Lúc này cô xông lên khán đài, tuyệt đối có thể làm cả hội trường rung động, nhưng nếu chủ tịch DZ không phải hắn... Như vậy cô đại khái chính là phải cuốn gói rời khỏi giới thời trang, bị cả thế giới phong sát.
Hội trường bỗng vang lên một tiếng vỗ tay nhiệt liệt dường như là đang chào mừng người trên khán đài.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy liền ngơ ngác người.
Cuối khán đài, một người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám đậm. Đèn xung quanh sớm đã hội tụ lại, nam nhân anh tuấn bất phàm, khí thế ngút ngàn. Làn da không quá đen nhưng cũng không quá trắng, ngũ quan rõ ràng, ánh mắt cao ngạo nhưng cũng chẳng mất đi cái phong độ vốn có.
Dưới đài ánh sáng tối tăm, trên đài ánh đèn lộng lẫy, đứng ở nơi có sự khác biệt như vậy, Hứa Đông Nhược có chút hoảng hốt, như nửa tỉnh nửa mê, ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Người nam nhân này trong trí nhớ của cô đều anh tuấn cao lớn vô cùng giống nhau, thế nhưng cũng có một chút không giống.
Trong trí nhớ, ánh mắt hắn là thiếu niên ngây ngô nhưng vẫn lộ ra chút ngông cuồng, thân hình cao lớn, mang theo vài phần thiếu niên có dáng vẻ khá gầy.
Kiên nhẫn.
Nhắc đến Trịnh Bất Phàm liền khiến cho Hứa Đông Nhược muốn điên lên rồi, kích động tột cùng, sau hai mươi năm cuối cùng bọn họ cũng gặp lại.
Cô hoàn toàn không coi mấy ngàn người dưới khán đài ra gì, cũng xem nhẹ vô số ánh nhìn qua màn ảnh. Không màng tất cả mà hướng về phía Trịnh Bất Phàm chạy đến, thậm chí vứt luôn chính giày cao gót của mình
Rất lâu rồi cô mới gặp lại hắn,cô mừng rỡ,hạnh phúc không thể nói lên lời, đại khái chính là loại cảm giác này.
Trước mắt bao người, cô giống như người bệnh mà trực tiếp nhào vào lòng ngực hắn, ôm chặt lấy eo, cười trong nước mắt mà hô to một tiếng tên hắn: "Trịnh Bất Phàm."