“Trẻ con nhà người khác có, đứa bé nhà chúng ta cũng phải có.”
Những lời này của Trịnh Bất Phàm nháy mắt gợi lên hồi ức của Hứa Đông Nhược —— tết Nguyên Tiêu mười mấy năm trước, trên quảng trường Nam Thành đám người chen chúc, hắn lo lắng cô sẽ bị lạc, liền để cô cưỡi lên cổ mình. Mới đầu cô còn rất ngượng ngùng, rốt cuộc cô đã không còn là trẻ con nữa. Nhưng hắn lại trả lời:
“Sao lại không phải? Em chính là đứa bé của nhà chúng ta.”
Nhiều năm như vậy đi qua, hắn vẫn xem cô là đứa bé mà chiều chuộng, không có chút nào thay đổi.
Trên thế giới không có nam nhân thứ hai có thể chiều cô như Trịnh Bất Phàm, cô cũng không có khả năng lại thích thượng trừ bỏ hắn bên ngoài nam nhân.
“Anh.” Hứa Đông Nhược bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.
Trịnh Bất Phàm ngồi xổm trên mặt đất bo gối cho cô leo lên, nghe tiếng ngẩng đầu, dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Đông Nhược cắn cắn môi dưới, thử tính hỏi:
“Sao anh vẫn chưa kết hôn?”
Trịnh Bất Phàm nhìn cô không chớp mắt, hỏi lại: “Kết hôn với ai?”
Hứa Đông Nhược:
“Anh đã 30 rồi, chẳng lẽ vẫn không tìm được người mình thích?”
Duỗi đầu gối ra, Trịnh Bất Phàm từ trên mặt đất đứng lên, lời ít mà ý nhiều: “Không.”
Hứa Đông Nhược trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại nghiêm trang:
“Anh vậy là không được rồi, anh đều…”
Nhưng lời cô còn chưa nói xong, đã bị Trịnh Bất Phàm cắt ngang:
“Em muốn anh kết hôn sao?”
Ngữ khí của hắn khinh mạn, nghe có vẻ không chút để ý, nhưng sắc mặt lại mười phần nghiêm túc, xụ mặt, nhìn chằm chằm vào cô, không giống như là dò hỏi, đảo như là chất vấn, vẫn là một loại mang theo uy hϊếp chất vấn, tên gọi tắt: Đoạt mệnh đề.
Đoạt mệnh đề nếu là trả lời sai rồi, là sẽ chết người.
Hứa Đông Nhược cũng không ngốc, vẫn là muốn sống, nhưng cô thật sự nhìn không ra tâm tư của Trịnh Bất Phàm, giống như một đề toán vậy, nhìn đề bài thì hiểu, nhưng lại không biết nó yêu cầu gì.
Cho nên cô không biết hiện tại nên đáp “Tưởng” hay vẫn trả lời “Không nghĩ”?
Cùng lúc đó, cô còn phát hiện Trịnh Bất Phàm hiện tại có điểm kỳ quái, hắn trước kia không thích so đo, cũng không thích đặt câu hỏi như vậy.
Lòng nam nhân khó đoán như mò kim đáy biển.
Đại não bay nhanh vận chuyển, Hứa Đông Nhược quyết định giả bộ ngây thơ, không trả lời “Tưởng”, cũng không trả lời “Không nghĩ”, mà lại trả lời:
“Em có nghĩ cũng chẳng sao, đây là việc chung thân đại sự của anh, chính anh phải tự quyết định chứ.”
Trịnh Bất Phàm thần sắc nhàn nhạt, kéo dài ngữ điệu: “Như vậy à.”
Hứa Đông Nhược cố gắng trấn định, hiên ngang lẫm liệt mà trả lời:
“Đúng vậy, chuyện của anh, anh quyết định, em chắc chắn sẽ không can thiệp.”
Lời nói này vô cùng dối trá, so xướng còn dễ nghe, nhưng cô đến mí mắt còn không chớp.
Trịnh Bất Phàm: “Được, vậy ngày mai anh liền tìm nữ nhân kết hôn.”
“Không được!” Hứa Đông Nhược buột miệng thốt ra, trảm đinh tiệt đề: “Em không đồng ý!”
(*) Trảm đinh tiệt đề: Chắc nịch, chắc như đinh đóng cột.
Trịnh Bất Phàm nhẹ mày chọn: “Không phải em nói sẽ không can thiệp sao?”
(*) Nhẹ mày: Thả nhẹ lông mày, không cau mày.
Hứa Đông Nhược sửng sốt một chút, cảm giác như rơi vào bẫy, nhưng lại phản không kịp là chỗ nào sai? Cuống quýt giải thích câu:
“Em không can thiệp, ý của em là, anh không thể tùy tiện đem công chuyện cả đời của mình ra ngoài, anh phải chọn lựa kỹ càng, phải ở chung một thời gian, thấu hiểu nhau thì mới kết hôn, tuyệt đối không thể kết hôn chớp nhoáng như vậy!”
Trịnh Bất Phàm nhịn cười, nghiêm trang dò hỏi:
“Vậy em nói xem, ở chung bao lâu thì thích hợp để kết hôn?”
Hứa Đông Nhược: “Khoảng mười tám năm đi?”
Mười tám năm?
Trịnh Bất Phàm trầm mặc một lát: “Em muốn anh 40 tuổi mới kết hôn sao?”
“Em làm gì có nói thế.” Hứa Đông Nhược mặt không đổi sắc tâm không nhảy:
“Em không bảo anh yêu đương mười tám năm, nhận thức mười tám năm hoặc mười năm trở lên là được.”
Trịnh Bất Phàm:
“Ý của em là, anh nên tìm người quen biết?”
Hứa Đông Nhược gật đầu:
“Đúng vậy, như vậy thời gian cũng tương đối ổn.”
Trịnh Bất Phàm thở dài, hơi hơi nhăn mày, ra vẻ khó xử:
“Để anh ngẫm xem tìm ai mới thích hợp?”
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Đông Nhược nháy mắt liền gục xuống dưới, phạm vi đã thu nhỏ nhiều như vậy, thế mà anh vẫn nghĩ đến người khác?
“Đừng nghĩ.” Cô tức giận nói:
"Mười tám năm, có thể gặp đã sớm gặp, hiện tại giờ mà còn chưa có, thì hai người không thể nào!”
Trịnh Bất Phàm bất đắc dĩ cười, nhìn cô hỏi:
“Người nói anh tìm người đã quen biết mười tám năm cũng là em, nói mười tám năm không thể nào cũng là em, em rốt cuộc muốn tìm cho anh dạng gì?”
Cô muốn hắn cưới cô —— Hứa Đông Nhược ngượng ngùng muốn nói ra lời này, huống chi, có thể gặp lại đã là trời cao ban ân, cô không dám lại xa cầu quá nhiều.
(*) Trời cao ban ân: Trời ban phước
Mười hai năm trước, cô chính vì xa cầu quá nhiều, cho nên mới mất đi hắn.
Người ta thường nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Hiện tại cô cũng không dám không kiêng nể giống như trước.
“Em cũng nói rồi.” Cô lảng tránh ánh mắt của hắn:
“Anh muốn kết hôn khi nào thì kết hôn, không cần phải hỏi em.”
“Không kết hôn.” Hắn thần sắc nghiêm túc mà nhìn cô, ngữ khí ôn nhu lại kiên định:
“Em không đồng ý, anh cả đời đều không kết hôn.”
Những lời này một ngữ hai ý nghĩa. Là Hứa Đông Nhược không nghe ra hai ý nghĩa, hoặc là nói, cô căn bản nghĩ đến một hướng khác, chỉ cho rằng những lời này là Trịnh Bất Phàm hứa hẹn với cô —— về sau vô luận cùng ai kết hôn, đều phải qua sự đồng ý của cô, nếu cô không đồng ý, hắn cả đời sẽ không kết hôn.
Tuy rằng tưởng tượng về sau hắn muốn cùng người khác kết hôn trong lòng cô lập tức khó chịu, nhưng phần này đã đủ để chứng minh tầm quan trọng của cô trong lòng hắn.
Cô cảm thấy mỹ mãn.
“Anh nói đó.” Hứa Đông Nhược không chớp mắt mà nhìn hắn:
“Anh đừng có gạt em.”
Trịnh Bất Phàm: “Anh gạt em khi nào?”
Hứa Đông Nhược chua chua nói: “Đến lúc đó anh đừng có mà trở mặt không nhận nợ, quyết liệt với em vì nữ nhân khác.”
(*) Chua chua: Hũ giấm chua ý là ghen.
Trịnh Bất Phàm giơ tay búng trán cô:
“Giỏi suy nghĩ lung tung.”
Hứa Đông Nhược xoa xoa trán, không cùng hắn thảo luận vấn đề kết hôn nữa, trở lại chuyện chính:
“Anh còn không dạy em lái xe? Nếu không chúng ta về nhà đi.”
Cô không muốn học.
“Không được.” Trịnh Bất Phàm chân thật đáng tin:
“Hôm nay không học được thì em đừng hòng về nhà!”
Hứa Đông Nhược bất đắc dĩ lại nghẹn khuất: “Anh cũng thật…” Lời nói của cô bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại liền thấy, điện thoại hiện cuộc gọi: Vương Tử Hàng.
Cô nhận điện thoại, vừa áp điện thoại lên tai liền nghe được âm thanh của Vương Tử Hàng, cậu đi thẳng vào vấn đề:
“Mời tôi ăn cơm đi.”
Hứa Đông Nhược không lưu tình chút nào: “Cậu tưởng bở!”
Vương Tử Hàng:
“Tôi lập tức về nước, thiên sứ áo trắng học thành trở về, cậu không mời tôi ăn bữa cơm?”
(*) Thiên sứ áo trắng: Bác sĩ.
Hứa Đông Nhược nhịn không được cười:
“Học thành cái gì trở về? Một trăm phương pháp đỡ đẻ thai phụ ?”
Vương Tử Hàng:
“……”
Vương Tử Hàng hiện tại là bác sĩ, bác sĩ khoa phụ sản.
Mười hai năm trước, sau khi Hứa Đông Nhược về nhà thì không gặp lại Vương Tử Hàng, thẳng đến đại học, hai người trong lúc vô tình ngẫu nhiên gặp lại nhau trong sân trường.
Cô sau khi tốt nghiệp cao trung liền đăng kí khoa thiết kế trang phục cùng công trình chuyên nghiệp tại đại học Tây Phụ, Vương Tử Hàng thì đăng kí khoa lâm sàng y học chuyên nghiệp đại học Tây Phụ.
Bình thường khoa chính quy chuyên nghiệp sẽ tốt nghiệp sau bốn năm, y học chuyên nghiệp yêu cầu ít nhất 5 năm, mà lâm sàng y học chuyên nghiệp đại học Tây Phụ lại là hình thức “5+3 bồi dưỡng luôn một thể”, tám năm xuống dưới học liên tiếp cử nhân thạc sĩ tiến sĩ.
Hứa Đông Nhược 22 tuổi liền tốt nghiệp, Vương Tử Hàng 26 tuổi mới tốt nghiệp, trước khi tốt nghiệp đi đến phòng thực tập lớn viện y học, cuối cùng bị phân tới khoa phụ sản.
Nửa năm trước viện y học tổ chức một hạng mục thanh niên bác sĩ phó mỹ giao lưu học tập , Vương Tử Hàng may mắn được lựa chọn, về nước trước, cậu trước tiên liền gọi điện thoại cho Hứa Đông Nhược.
“Không nên coi thường nam bác sĩ khoa phụ sản.” Vương Tử Hàng ở trong điện thoại nói:
“Nói không chừng lúc cậu sinh con còn phải tìm tôi đỡ đẻ.”
Hứa Đông Nhược:
“Tôi nhổ vào!”
Vương Tử Hàng cười:
“Ăn nói đứng đắn, thứ bảy này có rảnh không?”
Hứa Đông Nhược nghĩ nghĩ:
“Buổi tối có rảnh, ban ngày tôi phải đi làm.”
Vương Tử Hàng:
"7 giờ tối tôi đi tìm cậu.”
Hứa Đông Nhược:
“Được. Cậu muốn ăn gì?”
Vương Tử Hàng không cần nghĩ ngợi:
“Ăn lẩu đi, lâu rồi không ăn.”
Hứa Đông Nhược:
“Được, vậy tôi mời cậu lẩu Trùng Khánh, cái loại cay này.”
Vương Tử Hàng:
“Rồi ngày hôm sau đến khoa hậu môn trực tràng đăng kí?”
Hứa Đông Nhược “Thiết” một tiếng:
“Không phải chính cậu nói muốn ăn lẩu sao? Khó hầu hạ.”
Vương Tử Hàng:
“Được được được, tôi sai, Hứa lão bản mời tôi ăn cái gì thì tôi ăn cái đó, tôi không có ý kiến.”
“Vậy còn tạm được.” Hứa Đông Nhược nói:
“Không có việc gì nữa? Tôi tắt đây.”
Vương Tử Hàng vội vàng nói: “Từ từ! Đừng tắt!”
Hứa Đông Nhược:
“Cậu lại làm sao vậy?”
Vương Tử Hàng trầm mặc một lát:
“Cậu…… Tìm được anh cậu rồi à?”
Hứa Đông Nhược theo bản năng mà nhìn về phía Trịnh Bất Phàm, cười hồi:
“Đúng vậy, tìm được rồi!”
Vương Tử Hàng cắn chặt khớp hàm, ngay sau đó thở dài, ngữ khí mỉm cười, tiếng nói lại khàn khàn, mang theo vài phần chua xót:
“Khá tốt, chúc mừng cậu.”
Hứa Đông Nhược hoảng hốt một lát, thực nghiêm túc mà nói câu: “Cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn cậu” ba chữ này, bao hàm quá nhiều ý tứ.
—— Cậu có bệnh rồi hả Vương Tử Hàng? Tôi cùng đám người các cậu có quan hệ gì? Cậu không thể tránh xa tôi ra một chút sao?
—— Cậu chờ tôi cũng chờ, tôi và cậu cùng nhau chờ. Chừng nào cậu không đợi nữa, tôi mới không đợi.
—— Cậu thật là có bệnh!
—— cho nên tôi mới đăng kí y học lâm sàng .
Hiện tại, cô không cần đợi nữa.
Vương Tử Hàng không tắt điện thoại, sau một hồi, cậu nói câu:
“Tôi cảm thấy cậu mời tôi ăn một bữa cơm là không đủ, ít nhất cũng phải mười ba.”
Hứa Đông Nhược:
“… bác sĩ Vương, cậu công phu sư tử ngoạm cũng phải có giới hạn chứ?”
Vương Tử Hàng đúng lý hợp tình:
“Một năm thì dừng.”
Hứa Đông Nhược dở khóc dở cười:
“Tôi rút lại câu nói vừa rồi, nhanh tắt máy đi, gọi quốc tế đắt lắm.”
Vương Tử Hàng cũng cười:
“Hậu thiên thấy.”
Hứa Đông Nhược bên này mới vừa tắt điện thoại, Trịnh Bất Phàm liền hỏi cô một câu:
“Ai gọi điện thoại vậy?”
“Vương Tử Hàng.” Hứa Đông Nhược trả lời.
Trịnh Bất Phàm mày nháy mắt nhăn lại, thần sắc kinh ngạc vạn phần, lại mang theo vài phần cảnh giác, giống như ngửi được mùi kẻ địch trên lãnh địa của mình.
“Em vẫn còn liên hệ với hắn?” Hắn lạnh tiếng hỏi.
“Hai bọn em là bạn đại học.” Hứa Đông Nhược cũng rất kinh ngạc:
“Anh có nhớ cậu ấy là ai không?”
Lão tử làm em cách xa cậu ta một chút, thế mà em lại cùng cậu ta liên hệ mười mấy năm, còn liên hệ thường xuyên hơn với anh.
Hóa thành tro lão tử cũng có thể nhớ rõ cậu ta là ai.
Trịnh Bất Phàm cắn chặt răng, hít sâu một hơi, đè xuống hỏa khí thoát ra trong lòng, sắc mặt thong dong, ra vẻ trấn định nói:
“Nhớ rõ, là cái tên tiểu tử lúc các em tám tuổi kia.”
“Wow!” Hứa Đông Nhược khó có thể tin,
“Anh nhớ cậu ấy như vậy?”
“Ừ, em đạp cậu ta một đạp, cho nên ấn tượng khắc sâu.” Trịnh Bất Phàm mặt không đổi sắc, ngữ khí bình tĩnh, không chút để ý hỏi:
“Đúng rồi, cậu ta tìm em làm gì?”
“Cậu ấy xuất ngoại trao đổi học tập nửa năm, giờ mới về, tìm em ăn cơm.” Hứa Đông Nhược cảm giác sắc mặt Trịnh Bất Phàm có điểm không thích hợp, vì thế lại hỏi câu:
“Anh, anh, không ý kiến gì chứ?”
“Không phải chỉ là gặp mặt bạn học sao, bình thường.” Ngữ khí Trịnh Bất Phàm nhẹ nhàng:
“Anh không có ý kiến, đi thôi.”
Hứa Đông Nhược thư khẩu khí. Nhưng mà còn không đợi nàng khẩu khí này thư xong đâu, Trịnh Bất Phàm lại bổ sung câu:
“Anh đi cùng em.”
Hứa Đông Nhược vẻ mặt mộng bức: “Hả?”
Trịnh Bất Phàm nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng mở miệng: “Cậu ta không giống người tốt.”
Lời này kỳ thật có phần oan uổng cho Vương Tử Hàng, cậu ta tuy là có chút thô bạo, nhưng thật sự không phải người tồi tệ. Vì thế Hứa Đông Nhược nhược nhược mà trở về câu:
“Cậu ấy là bác sĩ, sao có thể không phải người tốt?”
Trịnh Bất Phàm không nói chuyện, không nói một lời mà nhìn chằm chằm cô, môi mỏng gắt gao mà nhấp, sắc mặt cao lãnh lại âm trầm.
Hứa Đông Nhược bị hắn nhìn chằm chằm đến phát sợ trong lòng, có cảm giác như trả lời sai câu:
“Anh và mẹ em cùng rớt xuống nước thì em cứu ai” loại vấn đề trí mạng này cần phải xem kỹ.
Cầu sinh dục sử dụng hạ, cô quyết đoán sửa miệng:
“Đúng vậy, anh nói không sai, cậu ta không phải người tốt!”
Ánh mắt lạnh nhạt của Trịnh Bất Phàm lúc này mới hòa hoãn hơn nhiều, nhưng ngữ khí vẫn đạm mạc như cũ:
“Hai người muốn đi ăn gì?”
Hứa Đông Nhược nói:
“Lẩu Trùng Khánh .”
Trịnh Bất Phàm ngạo kiều:
“Anh không ăn lẩu.”
Hứa Đông Nhược bất đắc dĩ, giống như hỏi trẻ em:
“Vậy anh muốn ăn cái gì?”
Trịnh Bất Phàm:
“Cậu ta du học ở đâu?”
Hứa Đông Nhược: “Nước Mỹ.”
Trịnh Bất Phàm:
“Anh muốn ăn bò bít tết.”
Hứa Đông Nhược:
“…”