Chương 1: Thì ra anh vẫn ở đây (1)

Tây Phụ là một thành phố bốn phương, có nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, xe cộ tấp nập, khung cảnh náo nhiệt.

Nhưng nằm gần đường vành đai số 4 trở thành nơi ở của người già, ngay cả chủ đầu tư cũng viết lên cửa hiệu: “Yên ổn lập nghiệp, rời xa ồn ào’’, có thể nghĩ mật độ dân cư ở nơi này ít đến đáng thương.

Sau khi chính phủ xây dựng trung tâm nghệ thuật Tây Phụ trên quốc lộ Reservoir gần đường vành đai số 4, từng vô danh đường vành đai số 4 một lần nữa mở ra những khoảnh khắc tươi sáng hết lần này đến lần khác.

Hôm nay, chắc chắn là điểm nhấn trong nhiều điểm nhấn sau khi hoàn thành đường vành đai số 4. Tập đoàn thời trang hàng đầu thế giới, DZ đã lên lịch tổ chức một sự kiện, để ra mắt sản phẩm mới trong quý mới ở trung tâm nghệ thuật Tây Phụ.

Cuộc họp báo sẽ bắt đầu vào lúc 8h tối, hiện tại mới 5h chiều. Trung tâm nghệ thuật đã bị bao vây bởi các phóng viên truyền thông, các tín đồ thời trang đến từ khắp nơi trên thế giới.

Nhìn logo của các xe đỗ trong bãi, bạn có thể biết buổi hội nghị này xa hoa và cao cấp như nào rồi: Rolls-Royce, Bentley, Bugatti, Ferrari, Lamborghini, Mescedes, BMW,... Hứa Đông Nhược cảm thấy xấu hổ khi đậu ở đây, chứ đừng nói lái chiếc Volkswagen Thượng Hải.

Không phải nói Volkswagen Thượng Hải mất mặt, chủ yếu là sợ kỹ thuật lái xe không tốt, cọ phải xe sang của người ta. Mất mặt hay không mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng tiền bồi thường mới là chuyện lớn.

Thế nên lúc lái xe vào bãi đỗ xe, Hứa Đông Nhược chính là dốc toàn tâm mà lái, thái độ nghiêm túc như đang thi cử luôn. Sợ bản thân lúc lơ đãng, chiếc xe con nhà mình lại cọ phải chiếc Maybach nhập khẩu kia.

Bãi đỗ xe 500 chỗ to thế kia, không còn một chỗ. Cô cẩn thận từng chút một, ‘’tản bộ vài vòng’’ thì phát hiện nơi đậu xe tầm thường nhất phía góc tây nam, hay nói ‘’cướp’’ được một chỗ cũng không sai.

Vị trí đó vốn là dành cho chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen, chủ xe xem chừng có việc bận, đành phải lái xe rời đi. Hắn vừa đi, vị trí này liền trống không.

Hứa Đông Nhược tìm được nơi thích hợp này vừa vặn lúc chạm mặt với chiếc Ferrari màu đỏ, bên kia cũng đang nhắm đến chỗ trống này.

‘’Bến đỗ’’ nằm cách hai xe một khoảng cách bằng nhau, xe nào nhanh hơn đến trước thì có chỗ, đến sau thì mất phần.

Hứa Đông Nhược căn bản không muốn cùng xe kia đối địch, dù sao xe của cô cũng chẳng so được với Ferrari.

Tuy nhiên, trong lúc cô chuẩn bị yên lặng quay xe thì phía đối phương lại phát ra hai tiếng bấm còi, còn nháy đèn pha hai lần, ngang nhiên tỏ ý xua đuổi cô - người chủ xe Volkswagen Thượng Hải này.

A, đây là đang xem thường cô đấy ư? Cô có thể tự mình lùi bước, nhưng người khác đuổi cô, tuyệt đối không!

Hứa Đông Nhược đạp mạnh chân ga, chủ xe Ferrari không có một chút phòng bị nào. Rất nhanh Volkswagen Thượng Hải đã vượt mặt Ferrari, Hứa Đông Nhược xoay tay lái, thân xe quét ngang, lại vừa lui, thành công cập bến.

Trơ mắt nhìn người khác phỏng tay trên mình, tài xế lái chiếc Ferrari tức giận xuống xe.

Lúc này Hứa Đông Nhược mới phát hiện đối phương là một cô gái xinh đẹp, không lớn lắm khoảng hai mươi tuổi.

Cô gái này đang mặc một chiếc váy mùa hè hơi lệch về bên trái của DZ.Cô gái giống như một người đến từ một gia đình giàu có.

Cô ấy xinh đẹp tính tình không tốt, sau khi xuống xe lập tức đi tới chiếc xe của Hứa Đông Nhược. Nhanh chóng đi tới cửa xe, gõ cửa kính mấy cái, hung hăng quát: “Đây là chỗ trống tôi nhìn thấy đầu tiên.”

Cô gái này tức giận đến bắt lỗi.

Hứa Đông Nhược hiển nhiên bỏ thắt dây xe ra, tháo đôi giày ống ra rồi đi vào một đôi cao gót, bình tĩnh mở cửa xe và nhanh chóng xuống xe.

Cô gái nhất thời sửng sốt, không nghĩ tới cô xinh đẹp như vậy. Hơn nữa cô còn giống với một người, người mà cô ta ghét nhất, nhưng khí chất, sự hấp dẫn của cô này thì hơn người mà cô ta ghét.

Hứa Đông Nhược hôm nay mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh đậm, chiếc cổ trắng tinh, hình dạng gợi cảm. Nhìn thoáng qua có thể thấy được một người thanh tú, mái tóc đen dài gợn sóng xõa tự nhiên trên đôi vai trắng.

Đặc biệt đôi mắt hồ ly của cô, long lanh như sương, mang theo một phần mê người, nhìn giống như tiên nữ hạ phàm.

Sắc đẹp xem nhẹ nhau, nhất là khi gặp được người xinh đẹp hơn mình, làm cho cô gái nhìn vài lần. Cô gái thậm chí còn đặt biệt danh mới cho Hứa Đông Nhược là : “Yêu tinh nữ nhân.”

Lại nhìn lễ phục cô mặc, trang sức cô mang, túi xách cô đeo, đều rất có khuynh hướng cảm xúc, thời thượng lại xa hoa, nhưng cô chính là không nhìn ra nổi rốt cuộc là thẻ bài định chế cao cấp nào. Lại tưởng tượng xe mà cô ngồi chính là Volkswagen Thượng Hải, đại tiểu thư nháy mắt hiểu rõ, đều là hàng loại A.

Hôm nay đến xem buổi biểu diễn đều là nhân vật trong giới thượng lưu ở Tây Phụ. Cô này tám phần là tới câu kẻ ngốc.

Kết quả là, sự khinh miệt trong đáy mắt đại tiểu thư kia lại nhiều thêm vài phần. Đến mở miệng nói chuyện cũng mang theo ngữ khí cao cao tại thượng:

“Cô thế mà cũng đến xem diễn, có vé vào cửa sao?’’

Tổng bộ của DZ xưa nay ở Thâm Quyến, năm trước mới rời đến Tây Phụ, năm nay là lần đầu tiên ở Tây Phụ tổ chức cuộc họp báo tuyên bố sản phẩm mới. Hơn nữa hôm nay là nhiệm kỳ mới chủ tịch của DZ lần đầu được công khai.

Mọi người đồn đoán về vị chủ tịch nhiệm kỳ mới này rất nhiệt tình, nhưng biết hắn trông như thế nào thì người biết không nhiều lắm, cho nên người muốn chiêm ngưỡng chân dung hắn cũng không hề ít.

Vì vậy, buổi biểu diễn này khán giả đông đảo. Một vé cũng bị đẩy lên đến hơn 30 vạn, giá trên trời mà. Nói cách khác, người đến dự buổi biểu diễn lần này, không phú cũng quý, không có bình dân.

Vì lẽ đó, đại tiểu thư lái chiếc Ferrari màu đỏ kia không tin mỹ nhân chạy con Volkswagen Thượng Hải trước mặt có thể mua nổi một vé vào cổng.

Hứa Đông Nhược từ giọng nói của vị đại tiểu thư kia nghe ra sự trào phúng, cười nhạt một tiếng, chậm rãi tháo bao tay, dùng ngón trỏ tay phải cùng ngón giữa rút từ trong túi ra một tấm thiệp đen như thư mời. Phong bì nổi bật hai chữ in vàng DZ.

Cô nhẹ nhàng cất giọng: “Tôi bị mời tới xem diễn, lấy đâu ra vé vào cổng.’’

Ánh mắt hiên ngang, gót cao vững vàng tiến bước, cứ thế Hứa Đông Nhược ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, bước chân tự tin lại kiên định.

Nhưng mà càng đến gần hội trường, bước chân của cô càng trở nên nặng nề, cũng không phải sợ buổi biểu diễn này cao cấp cùng xa hoa, càng không phải sợ khách đến xem diễn thân phận cao quý. Điều khiến cô sợ hãi chính là, hy vọng của mình sụp đổ.

Cô hôm nay, căn bản không phải đến xem diễn, mà là đến tìm người, cô muốn tìm lại anh trai mình. Năm mười lăm tuổi cả hai đã phải chia xa, cô vẫn chờ hắn 12 năm qua. Cuối cùng cũng có tin tức của hắn, lòng cô hạnh phúc ngập tràn.

Nhưng vạn nhất, đây không phải người cô cần tìm, chẳng qua chỉ là trùng tên trùng họ, nghĩ đến đây cô bỗng có chút sợ hãi…

Đầu tháng 5, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh nhau khá nhiều, mặt trời dần dần lặn về phía tây, gió đêm thổi qua, cảm giác lạnh lẽo như bủa vây lấy cô.

Ôm cánh tay đứng ở cửa hội trường bình tĩnh hồi lâu, Hứa Đông Nhược hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí hướng phía cửa lớn hội trường mà bước.

Mặc kệ có phải hắn hay không, cô đều đi thử một lần, nhìn một chút, không phải hắn thì thôi, chờ tiếp vậy. Dù sao cũng đã đợi 12 năm rồi, huống hồ cả đời dài như vậy, chờ nhiều thêm mấy năm thì đã sao?

Nếu thật sự là hắn, cô tuyệt đối không để lạc nhau lần nữa, cả quãng đời còn lại cũng sẽ không tách khỏi hắn.

Đại tiểu thư bên này giận không chỗ phát tiết, đang lúc cô ta chuẩn bị đuổi theo cùng nữ nhân phách lối kia nói cho ra lẽ, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng còi. Đằng sau có xe đến, Ferrari của cô cản đường người ta.

Đại tiểu thư đành phải nén lại lửa giận trong lòng, quay lại ghế lái, lái xe đến một nơi an toàn tuyệt đối. Cô lấy ra điện thoại của mình, bấm bàn phím số nhanh chóng gọi cho Trịnh Bất Phàm. Gọi lần thứ nhất, không ai tiếp, cô ta chưa chịu bỏ cuộc, gọi lần thứ hai, vẫn không ai tiếp, gọi đến lần thứ ba, phù, có người tiếp rồi.

Tiếc thay, người tiếp chuyện có vẻ không phải Trịnh Bất Phàm, mà là phụ tá của hắn:

"Tiểu thư, Trịnh Tổng hiện tại bận bù đầu, có chuyện gì cô có thể nói với tôi trước.’’

Đại tiểu thư không hề bị lay động: ’’Cô đưa điện thoại cho Trịnh Bất Phàm, tôi cần anh ấy nghe điện thoại ngay bây giờ!’’

Trợ lý bất đắc dĩ đành phải cầm điện thoại đi tìm Trịnh Tổng.

Cuộc họp báo sắp bắt đầu, Trịnh Bất Phàm lần đầu lấy thân phận chủ tịch tham dự, cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng nhiều thứ, thời điểm trợ lý cầm điện thoại đến tìm hắn, hắn mới vừa tiếp xong một đợt phóng viên đến phỏng vấn, giữa hai đầu lông mày anh tuấn xuất hiện sự mệt mỏi. Còn chưa kịp xoa lấy ấn đường thư giãn một chút, trợ lý liền đem điện thoại đưa tới trước mặt hắn, nói nhỏ:

’’Điện thoại của Đại Tiểu Thư ạ.’’

Trịnh Bất Phàm khẽ thở dài, tiếp nhận điện thoại:

"Lộ Lộ, làm sao vậy?’’



Đại Tiểu Thư tên thật Đổng Tiêu Lộ, là con gái của người sáng lập DZ - Đổng Thành Công. Đổng Thành công tháng trước vừa mới về hưu, không lâu sau Trịnh Bất Phàm liền tiếp nhận vị trí chủ tịch DZ, hắn bắt đầu vào năm 18 tuổi đã theo Đổng Thành Công gây dựng sự nghiệp, có thể nói Đổng Thành Công một tay bồi dưỡng lên người nối nghiệp.

Đổng Thành Công về hưu, không chỉ giao lại DZ cho hắn, còn kèm theo đó là một nhiệm vụ vô cùng gian khó: Chiếu cố tốt cho con gái của ông ấy, Lộ Lộ.

Đại gia đình lớn nhỏ của cựu chủ tịch Đổng đều định cư ở Thâm Quyến, cho nên DZ tổng bộ trước giờ vẫn đóng đô ở đó. Sau này vì mục đích mở rộng phát triển, phải dời đến Tây Phụ. Đi theo tổng bộ đến Tây Phụ, còn có con gái cựu chủ tịch- Đổng Tiêu Lộ.

Nguyên nhân vụ việc cũng vì Đại Tiểu Thư thi đậu Đại Học Tây Phụ.

Đổng Thành Công gần hai năm qua thân thể cũng không tốt, có thể nhìn ra con gái cưng nhà mình thích Trịnh Bất Phàm.

Tên nhóc này này lớn lên vừa cao vừa đẹp trai, hơn nữa đầu óc thực tế, khí chất hơn người, Đổng Tiêu Lộ cùng hắn ở bên nhau cảm giác rất an tâm, cho nên thích hắn cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng ông cũng đủ từng trải để nhận ra cậu bé này đối với con gái ông căn bản không có loại đam mê nam nữ. Hơn nữa, Bất Phàm trong lòng đã sớm ẩn giấu bóng hình một cô gái khác, cho nên ông cũng không ép buộc, chỉ cầu Trịnh Bất Phàm chiếu cố thật tốt con gái nhà mình, bao dung hơn một chút cho tính xấu của con bé là đủ rồi.

Đổng Thành Công đối với Trịnh Bất Phàm mà nói, không có công sinh thành nhưng dày công dưỡng dục, cho nên hắn dĩ nhiên không thể cự tuyệt bất kì yêu cầu nào từ Đổng Thành Công. Thế nên rất nhanh đã đồng ý. Một bé con thì có thể tùy hứng đến mức nào cơ chứ?

Chỉ là hắn không ngờ tới, cô gái này rời khỏi vòng tay bố mẹ như tiếp thêm năng lượng, mỗi ngày đều như góp thêm cho hắn một viên gạch trong lòng, là gánh nặng ngàn cân đây sao?



Nghe được giọng nói Trịnh Bất Phàm, Đổng Tiêu Lộ như tìm được chỗ dựa, ủy khuất lẫn phẫn nộ mà cáo trạng qua điện thoại:

"Tôi vừa ở bãi đỗ xe gặp phải một cô gái, ngang ngược vô lý, cô ta cướp chỗ đậu xe của tôi!’’

Nói về độ ngang ngược vô lý, ai làm lại cô? Khả năng từ cô mà ra chuyện. Còn không đợi Trịnh Bất Phàm mở miệng dò hỏi nguyên do, Đổng Tiêu Lộ lại nói:

"Cô ta vậy mà lái Volkswagen Thượng Hải tới đây, một thân hàng loại A, tôi thấy mất mặt thay cho cô ta. Cô ta vậy mà còn có thư mời của chúng ta, như thế nào còn có thể mời đến loại người cấp thấp này?" Đổng Tiêu Lộ trong giọng nói biểu lộ rất rõ sự khinh thường, kèm theo là thái độ bất mãn khi thấy ‘’ loại người cấp thấp’’ xuất hiện ở đây.

Trịnh Bất Phàm xoa lấy ấn đường, nội tâm mệt mỏi, bất lực nói:

"Lần này chúng ta mời tới rất nhiều nhà thiết kế tự do, cô không biết đến cũng không có nghĩa là cấp thấp, khả năng cao cô ấy là nhà thiết kế tự do cũng nên.’’

"Tôi mặc kệ, anh đem cô ấy đuổi đi đi! Tôi không cần trong buổi biểu diễn của nhà chúng ta nhìn thấy loại người cấp thấp thế này!’’. Đổng Tiêu Lộ âm thanh vừa mỏng vừa nhọn.

Trịnh Bất Phàm vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, không kéo dài thêm câu chuyện, trực tiếp đổi chủ đề:

"Cô hiện tại ở đâu?’’

Đổng Tiêu Lộ lúc này mới ý thức được bản thân còn không có nổi chỗ đậu xe, vội vàng trả lời:

"Bãi đỗ xe không còn chỗ, tôi đậu ở ven đường.’’

Trịnh Bất Phàm lời ít ý nhiều: “Tôi để trợ lý đến đón cô.’’

Đổng Tiêu Lộ vẫn như cũ, chưa từ bỏ ý định, muốn đem cô gái kia triệt để đuổi đi:

"Cô ta xem ra cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, Hồ Ly Tinh! So với Hứa Đông Như còn giống hơn!’’

Vài năm về trước, cô từng bắt gặp một tấm ảnh trong ví tiền của Trịnh Bất Phàm. Trong ảnh là một bé gái, xinh đẹp tuyệt vời, đôi mắt lấp lánh song thập phần quyến rũ, vừa mị hoặc vừa thoát tục.

Đổng Tiêu Lộ chán ghét Hứa Đông Như cũng bởi cô ta cùng ảnh bé gái kia trông không khác nhau là mấy. Nhưng nói tới nói lui thì cái sự ghét vẫn double lên cho cô gái ở bãi đỗ xe lúc nãy. Cô ấy so với tấm ảnh, đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt kia hoàn toàn không khác biệt, đã mị hoặc còn thanh thuần.

"Anh đem cô ta đuổi đi!’’ Đổng Tiêu Lộ là thật sự chán ghét cô gái kia, không muốn cô ta xuất hiện trước mặt Trịnh Bất Phàm.

"Nếu anh không đuổi cô ta đi, tôi sẽ báo với cha tôi rằng anh xem thường con gái của Đổng Thành Công!’’

Trịnh Bất Phàm căn bản không đem những lời này của cô ta để vào trong mắt:

"Tôi đây bộn bề công việc, cúp máy!’’

Nói xong hắn thật sự đã tắt điện thoại, Đổng Tiêu Lộ tức giận đến mức đấm vào tay lái.

Sau khi tắt máy, Trịnh Bất Phàm thở phào một cái, hắn ta vốn bán mình cho tư bản, cày ngày cày đêm, đến cả thời gian thư giãn cũng hiếm hoi. Thế nhưng đã kịp yên tĩnh đến giây thứ hai đâu, cửa ban công tiếp tục phát ra âm thanh như báo hiệu ‘’phiền phức lại đến’’.

Trịnh Bất Phàm nhanh chóng thu hồi thần sắc mệt mỏi, ngắn gọn lại không mất cường độ mở miệng:

"Vào đi.’’

Văn phòng cửa lớn bị đẩy ra, thật vừa đúng lúc, người đến chính là Hứa Đông Như, Hứa Đông Như vừa tốt nghiệp liền nhận chức tại DZ, vị trí đầu vào là nhà thiết kế thực tập, lần mò sờ soạng bốn năm năm tại DZ, cuối cùng cũng leo đến vị trí chủ quản.

Ba tháng trước khâu chủ quản đồ da đột nhiên chảy máu não bất ngờ, phải nằm viện trị liệu, không thể tiếp tục đảm nhiệm cương vị. Trong thời điểm đó buổi tuyên bố sản phẩm mới sắp diễn ra, cần người ngồi vào đảm nhận vị trí để sắp xếp sản phẩm gấp rút. Hứa Đông Như nhanh nắm bắt cơ hội, chủ động xin được đảm nhận cương vị chủ quản DZ.

Trước đó, Trịnh Bất Phàm cũng không quá để ý đến cô, tập đoàn DZ to như vậy, nhân viên cũng nhiều như vậy, hắn làm sao quản hết. Hứa Đông Như tự đề cử mình, hắn chính là đánh giá cao dũng khí của cô. Lại nhớ đến khâu đồ da hiện cần gấp một người lãnh đạo, cân nhắc cho cô một cơ hội thể hiện bản thân.

Hứa Đông Như quả thật có năng lực, vừa nhận chức lập tức tập trung làm việc, công việc cũng được xử lý đến gọn gàng, ngăn nắp. Cứ thế thuận lý thành chương, leo đến vị trí chủ quản khâu đồ da.

Trịnh Bất Phàm thừa nhận năng lực lãnh đạo của cô, cũng công nhận trình độ thiết kế của cô, nhưng điều khiến hắn ấn tượng nhất lại chính là đôi mắt mị hoặc yêu diễm kia của cô. Cô cùng người hắn tâm tâm niệm niệm, dáng dấp rất giống.



Hứa Đông Như là đến báo cáo công việc, hắn nghe xong gật đầu. Đang lúc Hứa Đông Như định rời đi, ma xui đất khiến thế nào mà Trịnh bất Phàm lại mở miệng hỏi:

"Cô biết Hứa Đông Nhược?’’

Hứa Đông Như - Hứa Đông Nhược, danh tự chỉ kém 1 chữ, mà hai người bọn họ lại có dáng vẻ giống nhau. Trịnh Bất Phàm cũng từng hoài nghi về quan hệ máu mủ của bọn họ, nhưng ngẫm kĩ lại một chút, hắn cảm thấy không có khả năng.

Hứa Đông Như từ nhỏ lớn lên ở Thâm Quyến, có hộ khẩu Thâm Quyến, lại còn nói lưu loát tiếng Quảng Đông, mà Hứa Đông Nhược lại là người Tây Phụ, lúc nhỏ còn thi thoảng sẽ phát ngôn vài tiếng địa phương Tây Phụ.

Trịnh Bất Phàm vốn đã sớm bỏ đi những ý nghĩ vì chấp niệm mà dâng lên, nhưng là Đổng Tiêu Lộ một phen, lại câu lên trong lòng kẻ cố chấp ấy một niệm.

Mà quan trọng nhất là, hỏi một chút cũng chẳng chết ai.

Hứa Đông Như nhận được mấy lời tra hỏi kia của Trịnh Bất Phàm liền khẽ giật mình, trong thần sắc lại hiện lên mấy phần kinh ngạc, nhưng lời nói lại hết sức kiên định:

"Tôi không biết!’’

"Ừm.’’ Mặc dù sớm dự liệu được, nhưng trong lòng Trịnh Bất Phàm vẫn như hẫng một nhịp.

Sau khi Hứa Đông Như khuất bóng, Trịnh Bất Phàm lại lôi ra ví tiền của mình, cái ví tiền này hắn đã dùng mười mấy năm, da sờn vỏ tróc vẫn không chịu đổi.



"Anh trai sinh nhật vui vẻ, tặng anh cái ví này, cầu phú quý, chớ quên đi!’’

"Tay nghề này của em mà cũng đòi trụ được đến lúc tôi phú quý.’’

"Hứ, anh là đang xem thường ai vậy? Ví tiền tự tay em làm, mấy trăm năm sau triển lãm trong bảo tàng còn được đó.’’



Nghĩ đến đây, Trịnh Bất Phàm bất giác cong lên khóe môi.

Trong ví tiền kẹp tấm hình, là cô bé tóc cột đuôi ngựa. Lúc ấy cô mới 15 tuổi, khóe mắt đuôi lông mày ở giữa còn lộ ra dáng vẻ thiếu niên nhi đồng.

Hiện tại chắc chắn đã trở thành một thanh thiếu niên. Trịnh Bất Phàm cứ thế chăm chú nhìn bức ảnh, vô thức dùng ngón cái vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô bé trong hình:

"Em có phải hay không, trở về nhà rồi? Em nếu không về nữa, tôi liền… liền..’’

Hắn liền đến nửa ngày cũng không biết là muốn ‘’liền’’ cái gì. Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ thở dài, giọng nói mang theo thỏa hiệp, lại càng giống như đang van xin, nài nỉ hơn:

"Nhanh lên, trở về đi, anh không mắng em.’’

Trầm mặc hồi lâu, hắn lần nữa mở miệng, âm giọng cũng hạ thấp mà khàn đυ.c đi rất nhiều:

"Anh nhớ em.’’.