Chương 4

Tạ Trường Quan ngã bệnh. Căn bệnh này đến rất nhanh, cũng rất kỳ lạ.

Mười mấy thái y xem đi xem lại, đều không nói ra được nguyên do.

Hiện tại chỉ có thể sắc đủ loại thuốc bổ, một ngày ba lần đưa vào.

Ta nhớ lại những lời Tạ Trường Quan nói trước khi hôn mê, trong lòng dâng lên một trận sóng to gió lớn.

Hắn rốt cuộc là ai?

Tạ Trường Quan chân chính đi đâu rồi?

Tại sao hắn lại đột phát bệnh nặng?

Một màn sương mù ở trước mắt, làm thế nào cũng không xua tan hết được.

Đêm đó, ta có một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, cung nữ Thanh Thuỷ là nữ chính, Tạ Trường Quan vừa gặp đã yêu nàng ta.

Họ gặp nhau lần đầu vào đêm thu, Thanh Thu bị chưởng sự cô cô trách phạt, ngồi dưới tàng cây âm thầm rơi lệ.

Tạ Trường Quan thấy nàng xinh đẹp, liền sinh lòng thương tiếc, dỗ dành nàng vài câu.

Sau đó, Thanh Thuỷ rơi xuống nước, Tạ Trường Quan cứu nàng lên.

Cẩm Tú cung bốc cháy, Tạ Trường Quan cũng cứu nàng.

Có người dây dưa không rõ, Tạ Trường Quan lại cứu nàng.

Hết lần này đến lân khác, duyên phận của hai người bọn họ đã gắn liền với nhau không thể tách rời.

Giấc mơ đến đây thì kết thúc.

Sau khi tỉnh lại, cả người ta đầy mồ hôi lạnh.

Ta nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, trong giấc mơ đó căn bản không có bóng dáng của ta.Ta đưa bái thϊếp, lên đường đến Cẩm Tú cung.

Ta dự định gặp vị "nữ chính" trong mộng kia, Thanh Thuỷ cô nương.

Chưa đến một khắc, nàng đã tới trước đình. Cuối cùng ta cũng có cơ hội để quan sát nàng ta.

Thanh Thuỷ nhát gan cúi đầu, giọng nói lo sợ bất an: "Trì đại cô nương, không biết nô tỳ đã hầu hạ không tốt chỗ nào?"

Ta chậm rãi châm trà, ngước mắt hỏi nàng: "Lục điện hạ đột nhiên ngã bệnh, ngươi có biết tội không?"

Thanh Thuỷ sợ tới mức quỳ trên mặt đất, kéo giọng khóc nức nở: "Cô nương minh giám, chuyện này căn bản không liên quan đến nô tỳ!”

Ta từng câu từng câu hỏi: "Lúc trước, Lục điện hạ vì cứu ngươi, mùa đông giá rét nhảy xuống hồ."

"Hai ngày trước, lại vì ngươi lao vào lửa lớn, cánh tay bị thương một mảng lớn."

"Điện hạ mấy ngày gần đây liên tiếp bị thương, mỗi lần như vậy đều là vì ngươi."

“Ngươi lại nói, chuyện này không liên quan đến ngươi?”

Thanh Thuỷ không ngừng lắc đầu, đôi mắt ướt sũng, quả thực điềm đạm đáng yêu. Chỉ tiếc, ta không thẩm nổi bộ dạng này.

Ta đã nhìn thấy một mặt khác của nàng ta trong giấc mơ.

Thanh Thuỷ kia thông minh cẩn thận, thiết lập từng ván lại từng ván, đùa giỡn Quý phi, xoay nàng ta vòng vòng.

Nàng từ một cung nữ quét dọn cấp thấp nhất, từng bước một leo lên cao. Làm được chưởng sự, lại làm nữ quan.

Nàng ở trước mặt người khác giả bộ hèn mọn nhu nhược, sau lưng lại sát phạt quyết đoán, không chút lưu tình.

Nếu muốn chữa khỏi bệnh cho Tạ Trường Quan, nhất định phải ra tay từ chỗ nàng.

“Rầm - - "Ta nặng nề đặt chén trà lên bàn.

"Nếu ngươi có cách giúp bệnh tình của điện hạ chuyển biến tốt đẹp, vậy ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

"Nếu không, những chuyện này, ta cũng chỉ có thể tấu lên cho bệ hạ và Quý phi xem xét."

“Quý phi nương nương vốn không ưa ngươi, hiện giờ Lục điện hạ hôn mê bất tỉnh, nàng vừa lúc có thể lặng lẽ đuổi ngươi đi.”

Trong mắt Thanh Thuỷ hiện lên một tia tàn nhẫn, thoáng qua rồi biến mất.