Tháng chạp trời đông giá rét, ta bất cẩn rơi xuống nước, mắc phải một trận bệnh nặng.
Thái y kê đơn thuốc nhưng trong đó có một vị thuốc rất quý, chỉ ở trong cung mới có.
Tạ Trường Quan nhẹ nhàng vuốt tóc ta, ấm giọng nói: "Vãn Oánh, nàng đừng sợ. Ta sẽ hồi cung ngay, xin thuốc của phụ hoàng."
Ta chịu đựng ốm đau chờ đợi ba ngày, nhưng hắn không đến.
Sau đó, ta nghe thấy mấy cung nữ trốn ở góc tường bàn tán điều gì đó, lời lẽ đầy vẻ ghen tị.
"Tiểu cung nữ tên Thanh Thủy kia thật may mắn, Lục hoàng tử đối với nàng ta thật sự là tình sâu nghĩa nặng."
"Nàng ta sắp bay lên cành làm phượng hoàng rồi!"
Ta nghe lén một lúc, mới biết được đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra, Tạ Trường Quan vì ra mặt thay một cung nữ mà bị cấm túc.
Nghe nói là cháu họ của Quý phi coi trọng tiểu cung nữ kia, lôi kéo mấy lần. Tạ Trường Quan liền tát rơi răng hắn, lại đá gãy xương sườn của hắn.
Hắn ôm chặt cung nữ kia vào lòng, lạnh lùng nói: "Không ai được động đến nàng."
Chuyện này truyền đi khắp nơi.
Lúc này, một tiểu cung nữ buồn bã nói: "Vậy thì tiểu thư của chúng ta phải làm sao? Bây giờ cả kinh thành đều cười nhạo người, nói Lục hoàng tử không hề để ý đến người."
Ánh mắt ta dần tối sầm lại.
Đúng vậy, ta phải làm sao đây.
Khi Tạ Trường Quan vì hồng nhan mà nổi giận, hắn có nghĩ đến hoàn cảnh của ta không?Ta và Tạ Trường Quan quen biết từ thuở nhỏ, đã hơn mười năm.
Năm bảy tuổi, ta bị nhốt trong phòng củi, suýt nữa chết đói. Là Tạ Trường Quan cầm rìu phá cửa, cõng ta ra ngoài.
Năm chín tuổi, ta vô tình làm vỡ bình phong bằng ngọc của Trưởng công chúa.
Ta tưởng mình sẽ bị trách phạt nặng nề nhưng Tạ Trường Quan lại nhận tội thay ta.
Mười ba tuổi, có người đẩy ta một cái, khiến ta ngã từ trên đỉnh núi xuống. Là Tạ Trường Quan đã kéo chặt lấy ta.
Cũng chính lần đó, cánh tay phải của hắn bị thương, để lại một vết sẹo dài ngoằn ngoèo.
Mỗi lần ta gặp nguy hiểm, Tạ Trường Quan luôn kiên định đứng bên cạnh ta.
Hắn nói rằng hắn sẽ mãi mãi bảo vệ ta. Nhưng ngày ta rơi xuống nước, người hắn bảo vệ lại không phải ta.
Ta bị người ta đẩy xuống nước.
Khoảnh khắc rơi xuống nước, ta nhìn thấy Tạ Trường Quan nhảy xuống, bơi về phía ta.
Ta vùng vẫy, đưa tay về phía hắn. Nhưng hắn lại thẳng thừng bỏ qua ta, cứu người phía sau ta.
Ta giãy giụa trong hồ một hồi lâu, mới được mấy thị vệ kéo lên.
Sắc trời mờ tối.
Tạ Trường Quan đứng trong gió lạnh, toàn thân ướt sũng.
Gia nhân vội vàng đưa áo choàng tới. Nhưng hắn lại cúi xuống, khoác áo choàng lên người nữ tử kia.
Ta nghe thấy Tạ Trường Quan gọi tên nàng ta.
"Thanh Thủy."