Chương 71: Hoàn chính văn

Lệ Trọng Mưu bây giờ ngoan không kém con trai, luôn luôn nghe lời Ngô Đồng, luôn về nhà sớm, hằng ngày đưa con đi học, không thức đêm làm việc, mấy chuyện ở công ty đa phần giao cho cấp dưới. Dù vài cổ đông có lên tiếng phê bình, nhưng cổ phiếu Lệ thị vẫn ở mức ổn định, phó tổng có thể quản lý được, ban giám đốc cũng toàn người tài, vì thế Lệ Trọng Mưu không cần giám sát gắt gao.

Hôm nay Ngô Đồng đi học một khóa yoga, lúc về đã là chạng vạng, cô tắm xong liền đi vào thư phòng, thấy Lệ Trọng Mưu đang chăm chú học tiếng phổ thông.

Vừa mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng Nam Kinh quen thuộc.

Lệ Trọng Mưu theo tiếng vọng quay đầu, thấy Ngô Đồng đang đi tới, anh tắt âm, ý gọi cô lại đây.

Đôi mắt anh trầm tĩnh như nước hồ, ngay sau đó rạng rỡ sinh động, một Lệ Trọng Mưu như vậy là nhờ có cô.

Được tám tháng, bụng Ngô Đồng rất tròn, cô đi chậm rãi tới chỗ anh.

“Sao anh không cho em biết anh từng qua nhà em?”

“Anh sợ ba mẹ em biết em lại biến mất.”

Lệ Trọng Mưu trả lời bâng quơ, Ngô Đồng nghi ngờ nói: “Anh không gây khó dễ cho họ chứ?”

Thấy cô lo lắng, anh bật cười: “Có việc cầu xin người ta phải biết xuống nước chứ, bà Lệ, đạo lý này anh vẫn biết đấy.”

Ngô Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Lệ Trọng Mưu nhướn mày nhìn cô, chẳng nhẽ trong mắt cô anh là con người tàn ác mãi mãi không thay đổi chắc?

Lúc anh nhíu mày như vậy nhìn rất đáng sợ, cô cứ nghĩ anh tức giận liền rụt cổ lại.

Không ngờ anh đưa tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Cô không sấy tóc, tóc vẫn ươn ướt thấp thoảng hương thơm, Lệ Trọng Mưu vùi vào cổ cô hít hà, giọng nói ngọt như mật: “…Ba em… Quả thức rất khó đối phó.”

Nhớ lại cảnh ngày đó, Lệ Trọng Mưu chợt khựng lại.

Cứ ngỡ rằng không gì có thể làm khó anh, ngờ đâu khắc tinh của anh chính là vị nhạc phụ đại nhân ấy.

Ngô Đồng cười ha ha đứng dậy. “Vậy thì anh hãy chăm chỉ mà học tiếng Nam Kinh đi. Bình thường ba em không hay nói tiếng phổ thông đâu, tính ba mà không ưng ai thì cả đời này sẽ ghét người đó.”

Không biết anh có nghe ra sự mỉa mai trong giọng cô không nữa, anh gật gật đầu, chop mũi cọ cọ bên tai cô: “Em đổi dầu gội lúc nào thế? Thơm quá…”

Đề tài chuyển ngay sang cô, Ngô Đồng chưa trả lời, anh đã hôn lên làn da trắng ngần.

Cô tránh anh: “Ba em có gây khó dễ cho anh không?”

“Không.” Dừng một chút, anh sửa lại: “Có… đây là bố nợ con trả. Đừng nhúc nhích.”

Bị anh hôn đến mê loạn, thấy tình hình bắt đầu đi xa, cô vội nhắc nhở: “Đừng đùa nữa. Anh không nhớ lần trước à? Bé con…”

Lệ Trọng Mưu giật mình. Giờ khắc này anh phải cắn răng nhẫn nhịn, không cam tâm buông tay.

Trêu chọc nhau là chuyện thường nhưng trêu chọc lên đến giường thì chỉ có lần đó, Lệ Trọng Mưu rất chắc chắn là anh đã cực kì cẩn thận, tư thế tốc độ đều cố gắng kiềm chế, cô như con mèo nhỏ khẽ kêu, cọ nhẹ vào anh. Bản chất đàn ông là phải mạnh mẽ, anh nhấn vào, cùng nhau hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời. Nhưng đột nhiên cô đau bụng dữ dội. Thai máy báo có điểm bất thường, từ đó hai vị phụ huynh liền sợ tới mức không dám làm gì nữa.

Sau một hồi bình ổn, không xảy ra chuyện gì tiếp theo.

Hôm sau mời bác sĩ đến, nhưng không phát hiện có rủi ro nào, em bé không làm sao. Lệ Trọng Mưu yên tâm hơn nhưng trong lòng gào thét….

Anh nhớ lại lúc đó, tinh thần dần phục hồi, rồi lại ôm chặt lấy cô: “Hay là thử lại lần nữa?”

“Bé cưng không cho anh bắt nạt em.” Cô cự tuyệt với lý do vô cùng thỏa đáng.

Trong đầu anh tự động tua lại cảnh kia lần nữa. “Bé con này chẳng hiểu chuyện chút nào, sao em cũng giống con chứ? Anh đang thương yêu em mà.”

“…”

Ngô Đồng không nói gì được.

Anh không dám ép cô, cuối cùng trở lại bàn học, Ngô Đồng tiếp tục dạy anh tiếng Nam Kinh.

“Từ này phải uốn lưỡi, như thế này này…”

Cô tự làm mẫu, đầu lưỡi hồng nhuận cứ đưa qua đưa lại trước mặt, vô tình càng khiến cô trở nên mê hoặc hơn. Trái tim Lệ Trọng Mưu đập thình thịch, để bảo đảm ‘an toàn’ anh đứng phắt dậy, tạm dừng quá trình học tập: “Anh sang phòng Đồng Đồng.”

“Lúc nãy em xem rồi. Con đang làm bài tập.”

“ ….Xem tiếp, xem thêm lần nữa.”

Thấy cả ba và mẹ đều đứng trước cửa phòng, hậu quả là Đồng Đồng đang chơi thì bị bắt quả tang.

Thẳng bé xoắn xoắn mấy sợi tóc, vẻ mặt đầy hối hận – Ngô Đồng cầm món đồ chơi lắc lắc: “Bài tập con làm xong hết chưa?”

“…”

“Tịch thu toàn bộ đồ chơi, đi làm bài tập.”

Đồng Đồng không để tâm, thằng bé cười lấy lòng: “Mẹ ơi mẹ đừng tức giận mà, mẹ giận làm ảnh hưởng đến em trai thì sao bây giờ?”

Thằng nhóc này, nói chuyện càng ngày càng láu cá! Lệ Trọng Mưu thấy vậy liền chuyển đề tài nhằm xoa dịu bầu không khí, anh xoa đầu con: “Sao con biết là em trai, em gái không tốt à?”

Đã biết là con gái từ trước, nhưng Đồng Đồng có niềm tin mãnh liệt vào em trai cho nên chưa ai nói với thằng bé.

Đồng Đồng nhón chân ghé vào tai Lệ Trọng Mưu, cố ý không để cho Ngô Đồng nghe thấy: “Nhà mình có mỗi một con gái thôi, đủ phiền lắm rồi.”

Đáng tiếc kết quả khiến Đồng Đồng phải thất vọng.

Con ra đời chậm hơn dự tính mấy ngày, lrm đã vào bệnh viện với Ngô Đồng từ lâu, tình hình không khiến người ta phải lo lắng gì.

Nhưng đến khi uống cả thuốc trợ sản rồi mà cả ngày Ngô Đồng vẫn không thấy đau đớn chút nào.

Đến đêm, cơn đau bắt đầu ập đến, thấy trán Ngô Đồng vã mồ hôi, trái tim Lệ Trọng Mưu nhói lên từng cơn, anh không chờ nổi nữa hét lên: “Bảo bác sĩ chuẩn bị sinh mổ.”

“Em vô dụng quá nhỉ? Thế mà không chịu nổi đau đớn này.”

Lệ Trọng Mưu cúi người hôn lên mắt cô, anh đứng bên cô rất lâu: “Brave girl…” (Cô gái dũng cảm.)

Ngô Đồng không biết là đôi môi anh đang run hay cô đang run lên nữa.

“Có còn là con gái đâu, em 28 tuổi rồi đấy.”

Môi anh vẫn không rời đi, nụ hôn rất nhẹ tựa lông hồng, chuyển xuống cằm, môi, chóp mũi và trán cô. Lúc này, anh chỉ hận những gì mình đã làm cho cô quá ít ỏi.

Ngô Đồng cười, giả vờ đẩy anh ra, nhưng người mềm nhũn: “…Em không cần anh vào phòng sinh cùng.”

Lệ Trọng Mưu vẫn giữ quyết tâm, anh cố cười: “Sợ anh ngất ở đấy à?”

“”Em không muốn anh nhìn thấy em giống như con ếch nằm trên bàn giải phẫu đâu.”

“…”

Lại một cơn đau nữa ập tới, cô nhăn mày, không thấy biểu cảm của anh, cô nặn ra một nụ cười: “Lúc sinh Đồng Đồng Tư Kì cũng vào cùng, sau đó cô ấy nói nhìn em cứ như con ếch bị người ta nhẫm lên ấy, cả hai đứa cùng bật khóc. Chắc chắn khi ấy em xấu xí lắm, anh đừng vào xem.”

Cô cười, hơi xấu hổ.

Trong nháy mắt, Lệ Trọng Mưu nghẹn họng, không nói nên lời.

Quá khứ của cô lại chỉ được miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ như thế, chỉ một nụ cười là hết.

Anh nhìn cô bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Thấy anh cứ đứng im, hộ sĩ phải nhắc nhở: “Anh Lệ có thể đi vào cùng.”

“Không, không cần.”

Anh đứng dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Anh chùn bước khi đến trước cánh cửa này, bất chợt anh cảm thấy vợ mình quá kiên cường, còn hơn cả chính anh.

Đồng Đồng cũng đến bệnh viện, nhảy chân sáo vui vẻ hát chào mừng em trai. Lệ Trọng Mưu nắm chặt tay, các khớp dần trắng bệch, im lặng tựa vào tường.

Đồng Đồng chưa từng thấy ba mình như vậy, đành ngoan ngoãn ngồi im re.

Anh chờ mãi, không còn biết đến khái niệm thời gian. Ngoài lo lắng, anh không cảm nhận được gì.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng sinh mở ra.

Anh bước vội đến, chưa bao giờ nhận ra khoảng cách gần như vậy mà sao khó vượt qua quá.

Bác sĩ và y tá đều cười báo tin vui: “Mẹ tròn con vuông.”

Lệ Trọng Mưu thả lỏng, anh cười trút bỏ mọi gánh nặng.

*********************************

Ngô Đồng tỉnh lại. Mở mắt ra là ánh đèn mờ mờ, cô không nhớ nổi là ngày hay đêm. Do tác dụng của thuốc gây mê, lúc bị đẩy ra khỏi phòng sinh cô đã mơ màng. Con gái quấn tã lót nằm ngay bên cạnh, chồng cô bước nhanh đến, nắm chặt lấy tay cô.

Từ lúc đó, anh không buông ra nữa, tận đến khi cô ngủ.

Bây giờ tỉnh lại, trong phòng bệnh đặc biệ, con gái bảo bối của cô vẫn ở bên.

Lệ Trọng Mưu và Đồng Đồng đều ở trên sô pha gần đấy, hai tay anh gác sau đầu, con trai gối tựa vào người anh, nhưng ngủ mơ màng ngã phải ngã trái.

Ngô Đồng đẩy tã lót, ngắm khuôn mặt nhỏ xíu của con, đôi mắt nhỏ nhắm chặt, tóc tơ có chút ít. Ngô Đồng nhéo nhéo má bẫu bĩnh, miệng nhóc con liền hé ra, sau đó khóc lên. Con gái không tỉnh mà Lệ Trọng Mưu lại tỉnh. Không có chỗ dựa, Đồng Đồng ngã uỵch xuống sô pha.

Anh đến bên giường, một tay ấn chuông gọi y tá, một tay phủ lên trán cô: “Tỉnh rồi? Em thấy thế nào?”

“Em khát nước.”

“Bác sĩ bảo trong vòng 12 tiếng em không được uống nước.” Anh chỉ có thể lấy bông tẩm nước, chạm lên môi cô.

Lệ Trọng Mưu sờ mặt con gái, mềm mềm hồng hồng, quay sang Ngô Đồng, anh nói: “Lúc nãy con tỉnh, đôi mắt đen láy, lại to nữa.”

“…”

“Đừng khóc.”

“Em có khóc đâu.”

Tay anh nhẹ nhàng lau giọt nước đọng trên khóe mắt cô, gạt đi hết mọi bi thương.

“…Chồng ơi, ôm em một cái.”

Lệ Trọng Mưu theo lời, khẽ ôm lấy Ngô Đồng.

Cô tựa vào vai anh, lặng lẽ rơi lệ. Bởi vì có anh, nên mới có thể yếu ớt, có thể khóc mà không lo nghĩ gì.

Người đàn ông này không hề biết, cái ôm của anh có sức mạnh như thế nào. Nhiều năm trước lúc anh cứu cô, lần đầu tiên tiếp xúc da thịt, anh giúp cô ngủ ngon, lúc cô trở thành vợ của anh, tất cả đều có cái ôm ấm áp, che chở dành cho cô.

Cả đời này, cứ mãi yêu một người đàn ông như vậy, sống chết, kết hôn, rời đi, đều là vì anh.

Khoảnh khắc này đây, trái tim anh tràn ngập hình bóng cô.

Ngô Đồng nghĩ, từ nay về sau, cô sẽ mãi mãi hạnh phúc.