Chương 20

Lệ Trọng Mưu vội từ bữa tiệc đi thẳng đến nhà Ngô Đồng. Đồng Đồng mở cửa, nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt. Lệ Trọng Mưu bế bổng cậu bé vào trong, Đồng Đồng ngoan ngoãn dán lên đầu vai Lệ Trọng Mưu, cánh tay mập mạp như ngó sen ôm vòng lấy cổ anh.

Đến gần xem, thằng bé lớn lên cực kì giống anh, nhưng mắt lại giống mẹ, đôi mắt trong suốt, mờ mịt hơi nước, ướt đẫm lệ khiến Lệ Trọng Mưu đau lòng ——

Lệ Trọng Mưu ngẫm nghĩ lại, người mẹ xảo quyệt kia và đứa con ngây thơ này thì làm sao mà giống nhau được?

Anh lấy khăn giấy lau mũi cho Đồng Đồng, thằng bé bắt lấy tay anh lau lau, có vẻ tâm trạng tốt hơn nhiều.

Đỗ xe xong, Lâm Kiến Nhạc theo lời đại boss dặn, trong chớp mắt liền thu thập đồ đạc của Đồng Đồng.

Đồng Đồng nhìn Lâm Kiến Nhạc hai tay xách theo đồ đạc của mình, lo lắng không biết xảy ra chuyện gì, Lệ Trọng Mưu nói với con: “Đêm nay con đến nhà ba nhé?”

Đồng Đồng kiên định, buông tay khỏi cổ Lệ Trọng Mưu, khóc tiếp: “Con phái đợi mẹ!”

“Con không muốn ở với ba sao?”

Đồng Đồng lau nước mắt, lấy tai bịt tai lại. Lệ Trọng Mưu không còn cách nào khác: “Ba đi tìm mẹ, tìm được thì mang mẹ gặp con, được không?”

Chóp mũi Đồng Đồng đỏ bừng, hơi nghi ngờ: “Thật ạ?”

Chỉ trong một tháng này Lâm Kiến Nhạc đã tu luyện thành công “dỗ trẻ tâm pháp”, đến gần hát đệm cho đại boss, khuyên Đồng Đồng đến toát cả mồ hôi. Lâm Kiến Nhạc ngồi chỗ tài xế, đưa Đồng Đồng về Lệ Trạch.

Lệ Trọng Mưu tự lái xe theo sau, vừa quẹo vừa trao đổi, di động chợt vang, anh nghe máy: “Tìm được rồi?”

Đối phương báo cáo địa chỉ bệnh viện, Lệ Trọng Mưu dập máy, lập tức chuyển hướng vào làn xe đối diện, tăng tốc, nhanh chóng đến đó.

*****************************

Y tá nói cho anh biết thời điểm này không được phép vào thăm bệnh nhân, ban đầu khá hùng hổ nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt bảnh trai cương nghị thì ngẩn người. Rồi giật mình nhận ra đây chính là Lệ Trọng Mưu, liền cuống quýt mời vào.

Lệ Trọng Mưu đẩy cửa đi vào, đèn mờ mờ, người nằm trên giường là Ngô Đồng. Không ngờ cảnh tượng lại như thế này, Lệ Trọng Mưu tự nhiên thả chậm bước chân, đến gần xem, đùi trái cô quấn băng vải bó thạch cao, treo trên khung đỡ, mặt không có thương tích gì, dáng vẻ ôn nhu tựa nước, ngủ rất say.

Lệ Trọng Mưu nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không biết người phụ nữ này lúc nào mới tỉnh, anh ngồi vào góc sô pha, hơi mệt nên đành khép mắt lại.

Đêm sâu thăm thẳm, thời gian gần như đóng băng, có tiếng động nhẹ truyền đến, Lệ Trọng Mưu mở mắt, gặp ngay Ngô Đồng đang ngồi trên giường định đứng lên.

Lệ Trọng Mưu im lặng ngồi trong góc, theo dõi hành động của cô.

Ngô Đồng sờ lên đầu giường bật di động xem giờ, đã trễ thế này rồi? Cô vén chăn lên muốn xuống đất, chân trái từ trên kệ rút ra, một chân còn lại cố với giầy, nhưng người bỗng mất thăng bằng, cả người ngã oạch xuống đất.

Đau đớn ập đến làm cô suy sụp, cô thử chống tay vào khung giường đứng lên, ấn chuông gọi bác sĩ, vừa mới di chuyển người đã đau thấu trời, đành phải nghỉ một chút.

Lệ Trọng Mưu như đang xem một màn kịch câm, người phụ nữ này muốn tự biên tự diễn vở nữ chính quật cường sao? Một lát sau, anh nghe thấy cô nhủ thầm: “Ngô Đồng ơi Ngô Đồng, mày có thể…”

Đừng giả vờ mạnh mẽ như thế được không?

Ngô Đồng thử bước thêm lần nữa, đúng lúc ấy từ trong góc phòng truyền ra tiếng động, cô cả kinh quay đầu, tay trượt một cái lại ngã xuống, nhưng cô đã thấy thân ảnh kia đang ở đó. Cô nhìn anh đi từng bước từ góc khuất ra, anh chìm trong bóng tối, đáy mắt đen thẫm, đôi môi mím chặt, khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện, không nhìn được anh nghĩ gì.

Người đàn ông đó đang đến trước mặt cô.

Anh vẫn lạnh như băng, đột nhiên anh cúi người ôm ngang hông cô, đặt cô xuống giường bệnh, nhấn chuông gọi y tá.

Nỗi sợ hãi đè nén trong cổ họng, tâm trí Ngô Đồng hỗn loạn, thì ra anh đã ở trong bóng tối nhìn theo cô từ lâu, không đến lúc cần anh sẽ không xuất hiện.

Rốt cuộc, anh chán ghét cô đến nhường nào mới vứt bỏ cô như thế…

Nhưng…

Nếu đúng là căm ghét, tại sao tay anh vẫn đặt trên người cô thế này =”=?

Bác sĩ trực ban đến kiểm tra cô, không có gì đáng ngại nhưng vẫn yêu cầu cô ở lại bệnh viện để theo dõi đêm nay. Lệ Trọng Mưu suy nghĩ rồi hỏi: “Có thể đi luôn không? Nếu xảy ra chuyện gì, bác sĩ gia đình có thể xử lí được.”

Bác sĩ gia đình? Gia đình ai?

Ngô Đồng ngồi ở đầu giường giãy giụa muốn ngồi dậy:”Anh không cần, tôi …”

Lệ Trọng Mưu cười lạnh: “Hệ thống bệnh viện này tôi đầu tư quy hoạch, cô cảm thấy cô ở trong phòng bệnh của tôi, còn có đủ tư cách nói như thế à?”

Ngô Đồng lườm anh, nhớ đến bác sĩ và y tá cung kính với anh… Aiz, đúng vậy, Lệ Trọng Mưu anh là nhà đại từ thiện!!!

Trên phương diện làm người, một số thời điểm đâu thấy anh tốt đẹp như vậy chứ.

“Tôi sẽ mượn họ một cái xe lăn, ừm, vẫn nên là tôi đẩy cô đi.”

Cô giằng co với anh một lúc, không đồng ý.

Suy nghĩ hồi lâu, Lệ Trọng Mưu không thèm hỏi ý kiến cô, lại ôm ngang cô lên.

Cô không chịu phối hợp, cự tuyệt anh dán sát vào mình, cố tình giãy giụa, lại thoát không nổi. Lệ Trọng Mưu cúi đầu cảnh cáo: “Không im mà té xuống thì đừng có kêu. Đồng Đồng đang ở nhà chờ cô đấy.”

Đồng Đồng…

Cô không giãy dụa nữa.

Lệ Trọng Mưu thay cô thắt dây an toàn xong, hơn nửa người anh nhoài vào bên trong xe. Cô cúi đầu xuống ——

Thấy mái tóc ngắn của anh, thấy chiếc cổ và bờ vai cường tráng. Cô còn ngửi được mùi của anh, là thuốc lá, rượu, và cả mùi nước hoa…

Lệ Trọng Mưu ngẩng đầu, từ góc độ này ——

Chết tiệt thật, sắc đêm mê hoặc lòng người!

Nên để cô tự làm hay là anh lui ra trước đây?

Không ai muốn tiếp tục thế này, Lệ Trọng Mưu đóng sập cửa, ngăn lại mọi suy tư.

Vòng đến chỗ ghế lái. Chiếc xe rời khỏi bãi đỗ.

Dọc đường, Lệ Trọng Mưu chuyên chú nhìn đường phía trước.

Ngô Đồng lén nhìn qua gương. Anh dẫn cô đi gặp Đồng Đồng, là ý gì đây, giờ phút này anh đang đối xử nhân từ với cô chăng?

“Đừng cho Đồng Đồng biết chúng ta có giao ước gì.”

Lệ Trọng Mưu bình thản trả lời: “Trong giao ước chiều nay không đề cập đến vấn đề này.”

Đúng là hy vọng xa vời khi nghĩ anh có thể nhân từ với cô.

Ngô Đồng nhận ra những gì mình tưởng tượng thật ngu xuẩn. Trừ lần đó ra, làm gì có chuyện nhân từ nữa — “Xin anh hãy để lại cho tôi chút tôn nghiêm của một người mẹ.”

“…”

“Anh cũng từng được mẹ tự mình nuôi dưỡng, vì sao anh không đặt mình vào hoàn cảnh của người ta mà suy nghĩ?”

Kétttttttttt ——

Xe đột nhiên dừng lại, Ngô Đồng bị dây an toàn siết chặt, còn chưa kịp định thần đã thấy thân ảnh anh nhanh chóng bao phủ lên cô.

Ngô Đồng bị anh bức đến sát cửa xe, tiến lui đều không được.

Cơn tức giận dường như dừng lại trong chớp mắt. Cánh môi cô như hai cánh hoa căng mịn —— Lệ Trọng Mưu tập trung tầm mắt vào điểm đó khá lâu, đột nhiên anh ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Anh thu lại cánh tay rắn chắc, không dồn ép cô nữa, khởi động lại xe.

Anh quên mất mình định nói gì với cô.

Chiếc xe tăng tốc, tiếng xé gió vun vυ"t, động cơ gầm lên.

Ngô Đồng lo lắng cho sự an toàn của mình.

Anh không thèm nhìn cô: “Đừng có ảo tưởng, tôi dẫn cô đi gặp nó vì cô là mẹ nó.”

Đúng là ra vẻ đạo mạo, Ngô Đồng cười nhạo: “Anh cũng biết tôi là mẹ của thằng bé cơ à?”

“Cô mà nói tiếp thêm nửa chữ, tôi sẽ…” Lệ Trọng Mưu cắn răng, âm thanh hạ thấp, “… Ném, cô, xuống, xe.”