Chương 10

Ngô Đồng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của anh. Khiêm nhường ư? Cả con người anh hòa lẫn vào bóng đêm, có chút gì đó dịu dàng.

Không, chắc chắn cô lầm ——

Đêm nay mọi thứ đều không phải là sự thật, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi!

“Nó ngủ rồi.” Ngô Đồng quay đầu tiếp tục bước đi, cô lên cầu thang, đi nhanh vào gian phòng trọ. Nhưng chợt dừng cước bộ.

Chết tiệt ——

Ngô Đồng cũng không biết nên mắng ai! Một lần nữa cô quay người: “Ngày mai Đồng Đồng không phải đi học, chắc nó sẽ thức muộn.”

Giọng cô đều đều. Hai người không nói gì với nhau, một trước một sau thẳng lên lầu.

Vừa nãy mới cùng con trai chung một chỗ, vậy mà giờ đây, Lệ Trọng Mưu càng không thể hiểu nổi hành động vô lý của mình.

Sự lặng yên cứ tiếp tục kéo dài, Lệ Trọng Mưu không thể nào nắm bắt được.

Cửa thang máy mở ra ——

Vừa vào nhà, mùi khói khét lẹt xộc tới.

Kèm theo cả tiếng hét chói tai của trẻ nhỏ!!!

Tiếng thét ấy đâm thẳng vào tai Ngô Đồng, từ bếp truyền đến! Cô chạy vội tới, hai đứa nhóc đang đứng ở cửa bếp, bên trong bốc cháy mù mịt, lửa nóng bốc lên ngùn ngụt.

Chị Mã Lệ từng thử tắt bếp nhưng không được, tay chân cô ấy cuống hết lên.

Đồng Đồng nghe thấy tiếng mở cửa, thằng bé nhìn Ngô Đồng liền chỉ vào bếp cầu cứu: “Mẹ! Mẹ, bếp…!”

Ngô Đồng đi vào bếp, vừa chạm vào công tắc, một ngọn lửa bỗng lao thẳng về phía cô.

Phía sau Trương Hàn Khả và Đồng Đồng thất thanh: “A~~~!!!” Hét lên một tiếng, Ngô Đồng theo phản xạ có điều kiện nâng tay che mặt.

Cho dù động tác của cô có nhanh bao nhiêu cũng không thể thắng được tốc độ của ngọn lửa đó.

Chưa đến một giây, có một đôi tay to lớn che kín mặt Ngô Đồng. Giây tiếp theo, không biết bằng cách gì, chỉ thấy “Tạch!” một cái, ngọn lửa bị dập tắt triệt để.

Quá trình đó diễn ra quá nhanh, Ngô Đồng còn chưa kịp nhìn rõ.

Lúc sau cô xem lại, hóa ra có một tấm khăn trải bàn được tẩm nước ướt đẫm phủ lên mặt bếp, không còn chút khói lửa nào.

Ngô Đồng sực tỉnh, cô phát hiện mình đang được người nào đó ôm rất chặt trong lòng.

Rất nhanh, và rất gần…

Ngô Đồng ngẩng đầu, thấy sườn mặt người đó, tay anh vẫn che trên mặt cô. Còn cô, dường như cả người cô đang nép trong ngực anh. Mỗi lần anh hô hấp, khuôn ngực phập phồng chạm vào má Ngô Đồng.

Lệ Trọng Mưu nghiêng đầu nhìn, anh sửng sốt, trong mắt anh vụt qua điều gì, nhanh chóng buông cô ra.

Anh cúi đầu nhìn vào tay mình, mu bàn tay bị bỏng hết cả, các đốt ngón tay đều rộp lên vì lửa đốt. Cơn đau rát khiến anh hơi hoảng hốt, trí nhớ như bị dán bằng băng keo rất chặt, anh mơ hồ nhớ lại khoảng khắc kia.

Trong ngực anh là thân thể nhỏ bé, thứ không thuộc về anh mà anh lại có thể không tiếc thân mình, lao tới bảo vệ.

Nhưng tận sâu trong đáy lòng, vẫn có chút ác cảm.

“Tay anh không sao chứ?” Thanh âm sốt sắng vang lên, những đầu ngón tay mềm mại kéo bàn tay anh.

Cô cẩn thận xem xét vết thương của anh, hình như cô đau lòng?

Cảm giác lạ lẫm ấy lại xuất hiện, Lệ Trọng Mưu nhíu mày, hất tay cô ra.

Tay Ngô Đồng khựng lại giữa không trung, rất lâu sau cô mới thu tay về.

Sự quan tâm của cô đối với anh mà nói, đó chỉ là một thứ rẻ mạt tầm thường ——

Không biết cô nên khóc hay nên cười đây? Ngô Đồng tự ép bản thân không được suy nghĩ nhiều nữa, cô xoay người bắt gặp hai đứa nhóc đang nép mình trong góc tường.

Cô lại gần kiểm tra, không có đứa nào bị thương. Cô thở dài rồi nghiêm khắc dạy bảo: “Tại sao bếp lại cháy?”

Hai đứa nhóc bị ngữ khí tức giận của Ngô Đồng dọa sợ, thân thể run run. Tớ nhìn cậu, cậu nhìn tớ, không đứa nào dám mở miệng.

Con, là do ba mẹ nghịch lửa rồi rạo ra sao?…

Lâm Kiến Nhạc, anh xem anh làm được cái việc tốt gì đây!!!

Lệ Trọng Mưu đi qua: “Không liên quan đến hai đứa đâu…”

Tay anh vừa chạm đến đầu vai cô liền thấy hối hận. Cô ngoái đầu nhìn anh, mắt lộ vẻ kháng cự. Lệ Trọng Mưu im lặng buông ra, lời nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Làm thế này rất nguy hiểm, lần sau không được nghịch nữa.”

Anh bóp nhẹ chóp mũi Đồng Đồng, thằng bé chun mũi, nhìn nhìn Lệ Trọng Mưu, lại nghiêng đầu nhìn Ngô Đồng. Bỗng dưng nó nở nụ cười đầy đắc ý.

Ngô Đồng khồng hiểu nổi con trai mình, sau đó thấy mu bàn tay Lệ Trọng Mưu, trong đầu cô chợt xuất hiện cảm giác thân thiết.

Ôi trái tim này lại bắt đầu kém cỏi rồi sao?

Chị Mã Lệ khóc thút thít mãi, khuyên thế nào cũng không nín khiên Ngô Đồng mất kiên nhẫn.

Nhìn thằng nhóc một thân bụi bặm, lại còn đang lui dần về phía sau —— cô đành cam chịu đi tới bên cạnh.

Đồng Đồng hớn hở lục trong tủ y tế tìm hộp thuốc. Lệ Trọng Mưu thấy con trai đưa cho tuýp thuốc mỡ, anh hiểu ý, cười cười, hôn lên má thằng bé.

Đồng Đồng quay đầu nhìn mẹ, không thấy cô phản đối, bàn tay mập mạp bôi thuốc cho Lệ Trọng Mưu.

Dù sao nó cũng chỉ là trẻ con, không biết dùng lực như thế nào, Ngô Đồng biết Lệ Trọng Mưu chắc chắn rất đau, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt. Nhưng anh không hề kêu một tiếng nào, khi Đồng Đồng hỏi: “Có đau không vậy?”, anh còn lắc đầu rất thẳng thắn.

Đúng là tự làm bậy không thể sống, tay Đồng Đồng ấn mạnh thêm, Lệ Trọng Mưu cuối cùng cũng thốt lên: “Ai ——”

Anh thốt lên làm Đồng Đồng giật mình, vội bỏ tay ra, không dám động vào. Đồng Đồng cúi gằm mặt, nghĩ ngợi trong giây lát, thằng bé quay sang chỗ Ngô Đồng: “Mẹ, mẹ giúp chú ấy thổi phù phù đi.”

Sau đó Đồng Đồng nhà ta rất hồn nhiên giải thích với Lệ Trọng Mưu: “Rất thần kì đấy, thổi một cái là không đau nữa đâu.”

Ngữ khí chắc nịch của con trai khiến Ngô Đồng nghe xong cũng suýt tin chuyện đó là sự thật. Lệ Trọng Mưu thì chẳng có phản ứng gì, thản nhiên nhìn cô, anh đợi cô làm gì chứ?

Trong mắt anh hiện lên cảm xúc phức tạp, cự tuyệt? Nhờ cậy? Ngô Đồng hơi hoảng hốt.

Hai người lớn mặt mày nghiêm túc, hai đứa nhóc tránh ở một bên cười trộm.

Cô vội tìm việc khác để làm, tóm lại cứ coi như anh không tồn tại là xong.

Tầm mắt cô thấy Đồng Đồng đang che miệng cười, giận dỗi nhìn Trương Hàn Khả: “Khả Khả, cô dẫn con về nhé.”

Trương Hàn Khả chớp chớp mắt, nhà cô bé ở ngay sát vách mà! Cô nhóc chưa kịp nói chuyện thì “được” Ngô Đồng dắt tay hướng thẳng cửa đi tới.

Bây giờ Đồng Đồng bỗng tinh ranh hơn hẳn, Ngô Đồng chưa về, thằng nhóc bám chặt Lệ Trọng Mưu, không cho anh rời khỏi đây. Chị Mã Lệ khuyên thế nào nó cũng không chịu ngủ.

Nếu không phải là cái bác Mã Lệ đó tự nhiên trở về thì có phải là kế hoạch cho ba mẹ gặp nhau của nó đã thành công rồi không!

*********************

Ngô Đồng cố tình ở trong nhà họ Trương, mãi lâu sau cô mới nhớ ra thời gian đã muộn. Vội từ biệt về nhà, một tay lấy chìa khóa mở cửa, một tay xoa xoa chiếc cổ mỏi nhừ.

Vừa vào cửa, cô chạm ngay vào ánh mắt Lệ Trọng Mưu.

Sao anh còn chưa đi?

Chạm phải mắt anh, ý nghĩ này bật ra trong tâm trí cô.

Chớp mắt một cái, tinh thần anh phục hồi: “Muộn rồi, tôi không quấy rầy nữa.”

“… Tạm, tạm biệt.”

Cửa vẫn mở rộng, Ngô Đồng dịch sang bên cạnh nhường chỗ. Lệ Trọng Mưu liếc cô một cái, thở dài, cuối cùng anh không nói gì, môi hơi nhếch, sượt qua bả vai cô rồi đi ra ngoài.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chờ thang máy khởi động, Lệ Trọng Mưu cầm di động mở ra, xem lại đoạn video quay được vừa nãy.

Trên màn hình điện thoại xuất hiện hình ảnh hỗn loạn y như suy nghĩ của anh bây giờ.

Huyệt Thái Dương Lệ Trọng Mưu giật giật, bất giác nhìn thước phim bên trong. Không có âm thanh gì, chỉ có ánh lửa đỏ rực ——

Đó là cảnh vừa rồi anh quay được ở phòng bếp, chỉ bấy nhiêu đã đủ làm bằng chứng tố cáo Ngô Đồng vô trách nhiệm với con cái.

Nhưng anh không biết xử lí ra sao nữa.

*******************************

Ngô Đồng vẫn ngây người, đầu óc trống rỗng, cảm giác Đồng Đồng lay lay cánh tay cô, cô tỉnh lại.

“Mẹ, tay chú ấy bị bỏng nặng lắm đó…” Đồng Đồng thấy cô không hề chớp mắt nhìn mình, thằng bé sợ hãi, cuống quýt buông tay cô ra, chạy về phòng: “Con, con đi ngủ đây!”

Cửa nhà đối diện với thang máy, Ngô Đồng nhìn xuyên qua mắt mèo, không thấy ai, có lẽ Lệ Trọng Mưu đi rồi.

Ngô Đồng, mày thật sự không còn thuốc chữa nữa rồi! ——

Cô tự mắng mình.

Tay anh bị bỏng nặng, Ngô Đồng lấy hết dũng khí mở cửa.

Đầu óc loạn cào cào, cô đi rất chậm, đến nửa đường thì không thể nào nhấc chân nổi.

Đúng lúc, cô nghe thấy tiếng điện thoại của Lệ Trọng Mưu vang lên.

******************************

Tiếng chuông lanh lảnh bẻ gãy suy tư của Lệ Trọng Mưu, anh xem dãy số, trả lời.

Bên kia là Trương Mạn Địch, cô hỏi anh khi nào thì đến.

Lệ Trọng Mưu xoa mi tâm: “Có ít việc cần xử lí, không đi đón em được.”

“Ồ, thế sao?” Trương Mạn Địch uống rượu, lúc sau mới trả lời, “Vậy anh đi đi.”

“Uh, bye.”

Đang định dập máy, Trương Mạn Địch gọi lại: “Eric!”

“Uh?”

“I love you!”

Có lẽ cô ấy say lắm rồi, Trương Mạn Địch hét lên trong điện thoại.

“…”

“…”

“Me too.”