Chương 7

Sắp xếp xong xuôi hết thảy, ta vội vã gọi người đem nàng ôm trở về phòng ngủ của ta. Nàng còn hôn mê bất tỉnh, tóc tai rối bời che đi khuôn mặt, nhìn thập phần giống như một người đàn bà điên.

"Tất cả các ngươi lui xuống đi." Thị nữ đưa qua một cái khăn, để cho ta lau tay. Tâm tư ta hoảng loạn nhìn nàng nằm ở trên giường của ta, tay ngay cả cầm khăn lụa cũng không ngừng run rẩy.

"Quận chúa, có cần nô tỳ thoa thuốc giúp cô ấy không?" Một tiểu nha hoàn hỏi ta. Ta lắc đầu. Vẫy tay, cho đến khi tất cả mọi người lui ra. Ta vẫn đứng ở chỗ cũ.

Chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn nàng, nàng bây giờ, nhìn giống như đồ sứ dễ vỡ. Hơi nheo hai mắt lại không chịu mở ra. Cánh tay sáng bóng lộ ở bên ngoài. Bên trên hiện đầy vết tím bầm và vết cắn.

Nàng hừ mấy tiếng, ta mới hoàn hồn lại. Cuống quít đến gần. Ngồi ở mép giường, thận trọng lấy tay đẩy ra mái tóc dài của nàng.

Thật ra thì, ta thật hy vọng nàng không phải Ngư Hàn, bởi vì ta không hy vọng Ngư Hàn bị làm nhục như vậy. Nhưng ta lại vừa hy vọng đó là nàng, bởi vì Ngư Hàn rời đi ta quá lâu. Ta không muốn tiếp tục tưởng niệm nữa.

Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, ngũ quan không xuất chúng, trên mặt có chút thịt đô đô. Nàng tựa hồ cảm giác được có người lướt nhẹ mái tóc dài của nàng, từ từ mở mắt ra.

Nước mắt của ta lúc này mới nhỏ xuống. Đem nàng kéo lên ôm chặt lấy "Ngư Hàn. . . Ngư Hàn. . . Ngư Hàn. Đúng là ngươi. . . Hóa ra thật sự là ngươi."

"Khụ........Khụ......." Nàng trả lời ta là hai tiếng ho khan. Ta vội vàng buông nàng ra, đem chăn đệm áo khoác đắp trên người nàng kéo ra, khẩn trương nói, "Nơi nào đau. . . Có khó chịu chỗ nào không? Ta lấy chút nước nóng tắm cho ngươi một chút được không?"

Nâng mặt nàng lên, nàng vẫn giống như trước kia vậy, ngơ ngác, ngây ngốc, nước mắt trên mặt còn chưa khô đã lại cười lên.

Một trận gió lành lạnh không biết từ chỗ nào thổi tới, nàng tựa hồ cảm thấy lạnh, cả người đều nhào tới trên người ta, một trận khí tức ấm áp lập tức bao vây ta. Nhưng ta cũng ngửi thấy trên người nàng mùi vị vốn không phải thuộc về nàng.

Có chút thụ sủng nhược kinh*, trước kia Ngư Hàn chưa bao giờ càn rỡ ôm ta như vậy. Nhưng ta đã không nghĩ tới nhiều như vậy, chỉ có thể dang hai tay ra, tiếp nhận ấm áp nàng đem lại. Đem chăm đắp lên trên người nàng. Nàng vùi ở trong ngực ta cọ cọ, giống như đứa trẻ buồn ngủ, muốn đi ngủ.

Ta nhắm mắt lại, vẫn không dám tin tưởng hết thảy điều trước mắt.

"Ngươi vẫn còn đang trách ta đúng không? Ngư Hàn, ngươi nói chuyện với ta được không? Ngươi biết không? Ta rất nhớ ngươi, mấy năm này, ta đều phái người đi tìm ngươi, ta cho rằng cuộc đời này ngươi và ta sẽ không có duyên gặp lại. Không nghĩ tới, ngươi lại xuất hiện tại bên cạnh ta. Lần này, ta nhất định sẽ không để ngươi rời đi. . . Ngư Hàn ngươi tin tưởng ta, có được hay không?"

Kéo lấy tay nàng, ta một mình lầm bầm lầu bầu không biết nói bao lâu. Nhìn lại nàng trong ngực mình, đã rất an tĩnh ngủ thϊếp đi.

Sờ sờ mặt nàng, đột nhiên có chút vui mừng lần này ta không đến bàn bạc điều mình nghi vấn với phụ vương, nếu không, ta và nàng có thể lại phải lần nữa để vuột mất.

"Ngư Hàn, ta sẽ không để cho ngươi lại tiếp tục rời đi." Lau khô nước mắt trên mặt mình, ta đem nàng để xuống. Sau đó từ từ dùng nước ấm lau sạch thân thể nàng. Ta không cho phép trên người nàng, lưu lại bất kỳ mùi vị nào của người khác.

Mỗi lần thấy một chỗ vết thương, trong lòng ta lại càng thêm thống hận, cũng căm hận những thị vệ kia nhiều thêm một phần.

Nhẹ nhàng dùng thuốc lau vết thương cho nàng, nàng hừ mấy tiếng. Trên tay còn có ngang hông trên đùi đều có dấu vết bị dây thừng siết qua. Đồ ngốc này, ngay cả chữ đau cũng sẽ không kêu sao?

Nhìn nàng mệt mỏi đến như vậy, lại suy nghĩ một chút những thị vệ kia. Ta nhất thời liền lửa giận bốc cao ba trượng*.

*trượng (đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước, 10 trượng bằng 1 dẫn)

"Ngươi hảo hảo ngủ. Sau này cũng sẽ không có người dám khi dễ ngươi nữa." Ta một tay nắm lên tay phải của nàng, đặt bên gò má, loại cảm giác ấm áp này, từ sau khi nàng đi, thì không còn nữa.

Nhìn dung nhan nàng khi ngủ, ta cảm thấy an tâm. Mặc dù đau đớn của nàng ta không thể đích thân trải qua, nhưng sau này, ta nhất định có năng lực bảo vệ nàng, ít nhất, hôm nay ta không còn trẻ nữa, ta biết mình muốn quý trọng và bảo vệ cái gì.

"Quận chúa, dạ tiệc đã chuẩn bị thỏa đáng. Có cần chúng nô tỳ đi mời Vương gia hay không?" Ngoài cửa, âm thanh nha hoàn vang lên. Ta ngẩng đầu ra phía ngoài. Hóa ra, nhanh như vậy trời đã tối.

Lại quay lại nhìn nàng, vẫn ngủ ngon như vậy. Ta đứng dậy, đem tay nàng bỏ vào trong chăn. Xoay người đi ra ngoài.

"Không cần. Tối nay ta chẳng qua là mở tiệc mời phương sĩ, Vương gia bên kia hẳn là có chuẩn bị khác. Ngươi cũng không cần theo ta đi yến tiệc, lưu lại, chăm sóc nàng giúp ta, nếu như nàng tỉnh, lập tức phái người thông báo cho ta." Đem áo khoác ngoài phủ thêm lên người. Ta nói với nha hoàn kia.

Có lẽ tưởng niệm đối với Ngư Hàn, làm cho ta không thể tiếp nhận bất kỳ một người nào thay thế vị trí của nàng. Cho nên, thị nữ bên cạnh ta đều không cố định.

Cơ hồ một tháng đổi một lần. Hơn nữa đổi, căn bản đều là nữ tử từng cùng phụ vương có liên hệ.

Ta ghét mỗi một nữ tử từng cùng hắn có quan hệ. Cho nên, ta rất ưa chuộng đổi thị nữ. Cơ hồ đem cái này thành thú vui duy nhất lúc rãnh rỗi của ta.