Chương 35

Hôm nay, đã là ngày thứ năm Ngư Hàn biến mất. Ta vẫn không nhúc nhích ngồi bên cạnh bàn, cũng phải sáu canh giờ rồi. Ôm y phục của nàng, không nhúc nhích nghĩ đến nàng. Trong lòng một hồi lại một hồi đau đớn. Ta có dự cảm, Ngư Hàn đã xảy ra chuyện. Thế nhưng mà nàng ở đâu?

Ta lại có thể bận bịu chuyện đánh giặc, đem nàng đặt ở quân doanh. Biết rất rõ ràng ai cũng không thể tín nhiệm. Nghĩ vậy, ta đều không ngừng nện vào đầu của mình.

"Ngư Hàn. Ngươi đi đâu vậy." Ta lẩm bẩm gọi tên của nàng. Phái nhiều người đi tìm như vậy, nhưng vẫn tốn công vô ích.

Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, tâm trạng của ta vẫn là một vùng tăm tối. Tần Dạ cũng nóng nảy sắp điên rồi. Nghe nói hắn đã hạ xuống mười đạo thánh chỉ, khiến cho các nơi gấp rút điều tra.

Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có chỗ không theo. Có ít người ỷ vào hoàng đế cùng ta mặc kệ sự tình. Thừa dịp loạn mang binh cướp đốt gϊếŧ hϊếp.

Đại ca cũng thần thần bí bí không biết làm cái quỷ gì. Phái người theo dõi, lại nhìn không ra cái gì khác thường.

Các nơi loạn lạc vô cùng, Tần Dạ lại vội vàng trấn áp. Hỗn loạn không gì sánh được. Ta thì cái gì cũng không làm được. Chỉ có thể chờ đợi người khác báo cáo tin tức.

"Muội muội. Đang đợi tin tức à?" Đại ca ngoài ý muốn tâm tình rất tốt tới tìm ta.

"Đúng vậy." Ta không kiên nhẫn đáp lại hắn.

"Nghe nói ngươi ở đây đã ngồi đã lâu rồi. Tới. Ăn một chút gì đó đi." Ta không nghĩ tới trong tay Đại ca lại có thể lấy ra một hộp đựng thức ăn.

"Ta không muốn ăn." Ta phất tay một cái. Muốn bảo Đại ca đừng phiền ta.

"Đừng như vậy. . Đây là ta sai đầu bếp cố ý làm. Sủi cảo, cá lát ướp rượu xào lăn, còn có một món ăn rất ngon, thịt heo rừng kho tàu."

Ban đầu không có muốn ăn, thế nhưng không nghĩ tới mấy món ăn mùi vị hết sức thơm ngon, hương thơm có chút quỷ dị.

"Thịt heo rừng? Đại ca ngươi vẫn nên tự mình ăn đi. Ta không muốn ăn." Ta mặc dù có chút muốn ăn, thế nhưng cảm thấy có chút kỳ quái. Đại ca bình thường sẽ không tìm ta ăn cái gì đấy.

"Thứ này nhưng là mỹ vị nhân gian ít có, ăn xong bữa trước không có bữa sau. Tới. Ca nhìn xem ngươi ăn." Đại ca ân cần đem đũa bạc để vào trong tay của ta.

Trải qua lời hắn khuyên bảo, ta rốt cục hoành hạ tâm lai, nếm trước một miếng cá. Chỉ có thể nói, đầu bếp trù này nghệ rất tốt.

Lại kẹp một cái sủi cảo, nhìn trái nhìn phải, chính là thật không dám cho vào miệng. Nhưng Đại ca ở bên cạnh ân cần nở nụ cười, khiến người ta thực sự là không ăn cũng không được.

Vì vậy chỉ là miễn cưỡng cắn một cái. Còn chưa tới trong miệng.

Ta thoáng cái liền một ngụm ói ra.

Mùi này, không thích hợp. Mùi vị không thích hợp. Màu sắc càng không thích hợp.

Bỗng nhiên ngay lúc đó, ta nghĩ tới một khả năng. Chân gần như đều mềm nhũn ra.

Cuống quít nắm lấy cổ áo Đại ca. Phẫn nộ quát, "Thịt này ở đâu ra? Có phải là thịt người hay không?"

Lời còn không hỏi xong, nước mắt liền "rào rào" rớt xuống.

Cầm lấy y phục của Đại ca tinh thần lung lay.

"Đây là thịt của ai? Của người nào....."

"Ngươi nói xem." Đại ca âm hiểm cười, âm trầm trả lời lại câu hỏi của ta.

Sau đó còn xốc lên một miếng thịt nhỏ bỏ vào trong miệng, ăn miệng đầy dầu mỡ. Thỏa mãn thở dài nói, "Thịt cô gái trẻ tuổi, là ăn ngon nhất. . ."

Ta nhịn xuống không có nôn mửa, sờ thắt lưng rút dao găm ra, ta hướng về phía hắn hung ác đâm tới.

Một đao, ở giữa cổ tay của hắn. Ta chọn lấy gân tay của hắn. Hai đao, đem gân mạch hai chân của hắn chém đứt.

Giống như phát điên cầm đao ở trên người của hắn loạn đâm chém, "Nói.... Đây là thịt của người nào.... Nói."

Trong vũng máu người đã nhìn không ra dáng vẻ ban đầu. Ta nhìn đồ ăn trên bàn sắc hương vị đều đủ cả ba.

Hung hăng lắc đầu.

Một tay đem đao vứt đi, ghim vào trên mặt đất. Chạy ra sân. Hét lớn

"Lập tức đem tất cả viện tử lục soát lại một lần nữa. Có cái gì mật đạo, đào ra toàn bộ cho ta. Cho các ngươi thời gian một canh giờ.... Tìm không ra đồ đạc gì, tất cả các ngươi đều đi chết đi."

Lời còn chưa phân phó xong. Chỉ nghe xa xa một tiểu nha hoàn vội vội vàng vàng chạy tới. Vừa khóc vừa nói.

"Tướng quân. Người đi xem một chút a. . . Bên cạnh linh cữu Tấn vương gia, trong phòng nhiều hơn một cái. . . . Một cái. . ."

"Một cái gì. Ngươi muốn nói cái gì....." Ta nóng nảy một cái nhấc nàng lên. Lôi nàng đi về phía viện của Phụ vương.

Bởi vì không được hạ táng, cho nên viện của Phụ vương đổi thành băng phòng, mỗi ngày phải có khối băng. Người cũng không nhiều chỉ có vài người, nếu có người núp ở nơi đó, căn bản cũng không có người có thể phát giác ra.

"Có một người..... Không phải..... Là. Có một pho tượng..... Không phải.... Là....." Tiểu nha hoàn nói năng lộn xộn kêu.

Trong nội tâm của ta biết rõ không ổn. Thế nhưng mà bước chân chính là không mau được. Ta sợ suy nghĩ trong lòng trở thành sự thật.

"Tướng quân. Đi mau." Lần này, ngược lại là tiểu nha hoàn lôi kéo ta.

Ta mờ mịt đi tới. Không biết mình muốn đi đâu. Nước mắt từ trong hốc mắt rơi ra ngoài. Thất hồn lạc phách.

Rốt cục, ta đến viện của Phụ vương, bên trong đã không có bất kỳ ai. Chỉ có linh cữu của Phụ vương để ở nơi đó.

Bên trái trong phòng, truyền ra điểm tinh quang.

Ta nhẹ nhàng bước vào, hai mắt đẫm lệ mông lung đi vào thấy được một cô gái quỳ trên mặt đất, đầu thấp, trong tay đang cầm ngọn đèn. ngọn đèn mờ nhạt. Chiếu vào trên mặt cô gái kia.

Trong nháy mắt đó, ta quỳ gối trên đất. Khóc rống thành tiếng.

"Xin lỗi. . ."

"Xin lỗi. . ."

Cuối cùng, ta vẫn không có bảo vệ tốt ngươi. . .

Cơ hồ là bò đến trước mặt nàng, ta muốn nâng mặt của nàng lên, thế nhưng chạm vào lại là lạnh lẽo. Thân thể của nàng cứng rắn làm cho ta không thể tin.

"Ngư Hàn....Là ta...." Ta gọi nàng. Phảng phất như đang gọi một người chỉ đang ngủ say.

"Ngươi tỉnh lại đi." Ta sờ lên vai của nàng. Chỉ có cảm giác nơi đó cũng giống như nhau băng lãnh. Sợi dây chuyền vốn đeo ở trên người rớt xuống. Đập vào trên đùi đang quỳ của nàng.

Lạch cạch nổ.

Trong nháy mắt ta liền ngây người. Sau đó ta giống như nổi điên ôm nàng khóc.

"Ngư Hàn. . . Ngư Hàn. . . Không được. ."

Đây là một tượng đồng. Ánh mắt lại là mắt của người thật.

Cặp mắt kia, ta đến chết cũng sẽ không quên. Đó là mắt của Ngư Hàn.

Vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của nàng hiện giờ, ngửa mặt lên trời thét dài.

"Ha ha ha ha....... Vân Hảo Ninh, ta rốt cục cục đợi đến hôm nay..... Ha ha ha ha ......" Một hồi tiếng cười dử tợn từ sau lưng của ta truyền đến.

Ta quay đầu, chỉ thấy Triệu Nhất Khanh cuồng tiếu đứng ở đằng sau ta.

"Ngươi. . . Ngươi cư nhiên không chết. . ." Tức giận phun trào đi ra. Ta lập tức đứng lên, tìm kiếm khắp nơi vũ khí sắc bén có thể đưa hắn vào chỗ chết.

"Ngươi không chết. Ta làm sao có thể lại chết chứ."

"Là ngươi gϊếŧ Ngư Hàn?" Ta thuận tay theo bên trong mò tới giá cắm nến. Giấu ở phía sau. Hướng hắn tới gần.

"Ngươi sao không hỏi trước đó ta làm sao chạy ra nhà giam. . ." Hắn cư nhiên cười nhìn ta. Nhìn thoáng qua tượng đồng. Cười càng vui vẻ hơn.

"Ta chỉ là muốn biết đáp án vấn đề của ta." Đối với hắn làm sao trốn ra ngoài, ta có thể đoán được. Ngoại trừ Đại ca của ta ai dám giúp hắn.

"Ta đây rất tiếc nói cho ngươi biết. Không phải ta gϊếŧ. Là Đại ca ngươi tự tay chặt nàng. Biết cái gì là thịt vụn sao? Đem xương cốt toàn thân đều loại bỏ đi ra. Sau đó đem dầu rang khô. Một bộ phận dùng để ăn, một bộ phận, đặt ở bên trong tượng đồng. Như vậy, được tận dụng rất hoàn mỹ nha." Hắn cười, hết sức âm hiểm.

Ta từng bước tới gần hắn, lửa giận cùng hận ý càng tăng khi tiến gần hắn thêm một bước. Ta muốn hắn chết.

"Cái động tác quỳ gối đầy hèn mọn, cũng là ngươi nghĩ ra được." Cắn răng nghiến lợi rống giận.

Phía sau hắn chẳng biết lúc nào cũng đứng đầy một đống dũng sĩ. Bên ngoài thì lại vây quanh một đống tướng sĩ của ta.

"Ta muốn nàng sám hối. Thay ngươi sám hối. Hiểu không phải?" Hắn cười. Làm càn mà cuồng vọng.

Ta đột nhiên xông lên, nhắm ngay đầu của hắn, dùng giá cắm nến hung ác đập xuống đầu hắn.

Một cái hai cái, ba cái. Hắn vẫn còn cười. Máu tươi giàn giụa

"Ha ha ha ha. . Ta rốt cục trả thù được ngươi rồi. . Ta rốt cục trả thù được ngươi rồi. ."

Một hồi lóe lên ánh bạc, mắt trái của ta cộng thêm khuôn mặt một mảnh đau đớn khắc sâu.

Một tiếng gào phẫn nộ, ta bay lên một cước đạp lên ngực của hắn, chỉ nghe âm thanh có vật gì cắt ra. Nằm trên mặt đất, không còn tiếng thở nữa.

Trên mặt của ta máu tươi tuôn ra. Đau lại để cho ta cơ hồ muốn đi gặp trở ngại. "Con mắt của ta. Con mắt của ta. ."

Ta biết, ta mù một con mắt.

Nhưng Ngư Hàn, lại mất đi một cái mạng.

Rốt cục, Triệu Nhất Khanh vẫn trung tâm luyện chế cho Phụ vương ta một chiếc người ngọn đèn. Cũng thành công, trả thù những chuyện ta đã từng đối với con trai của hắn.

Một lần hành động, làm được hai việc. Thì ra. Thật sự có báo ứng.

==============