Chương 31

Chương 31

Lúc trở lại viện tử, Ngư Hàn đã tỉnh. Hai chân lộ ở bên ngoài, trên thân chỉ choàng vẻn vẹn một cái áo khoác mỏng. Vội vã đi tới vì nàng khoác thêm bộ quần áo. Nhỏ giọng nói, "Sao lại tỉnh? Gặp ác mộng sao?"

"Ngươi lại gϊếŧ người rồi phải không?" Nàng không trả lời vấn đề của ta, ngược lại nắm lấy cổ áo ta chất vấn. Giữa chân mày hàm chứa vẻ u sầu, để cho ta không khỏi không biết làm sao.

"Đừng hỏi nhiều như vậy. An tâm ở bên cạnh ta, được không?" Đưa tay ra muốn nắm tay nàng, đối với vấn đề của nàng ta thực sự không biết trả lời như thế nào.

"Đừng gϊếŧ người nữa được không? Hảo Ninh, có thể nghe ta nói một câu hay không? Ngươi trước đây sẽ không tàn nhẫn như thế." Nàng đẩy ta ra, thân thể lui về phía sau. Giống như không muốn ta đυ.ng vào nàng.

Ta không thể làm gì khác hơn là ngồi ở mép giường. Đối với việc cố tình gây sự nhỏ của nàng, ta cũng không để ở trong lòng.

"Trước đây? Đó là khi còn bé. Hôm nay, ta không tàn nhẫn, người khác sẽ đối với ta và ngươi tàn nhẫn. Ta không cho phép người khác lại thương tổn ngươi, cho dù là người thân cận nhất bên cạnh ta cũng không thể."

"Nếu như không ở bên cạnh ngươi, ta sẽ càng thêm an toàn. Hảo Ninh vì sao ngươi hết lần này tới lần khác muốn đối xử với ta như thế? Đem ta nhốt tại thật sâu trong đình viện của ngươi, lẽ nào đây chính là lời ngươi nói gần nhau và hỗ trợ?" Mặt của nàng, giờ phút này xem ra rõ ràng có chút lạ lẫm.

Hô hấp có chút bất ổn, tâm trạng của ta có chút khổ sở, không nghĩ tới ta toàn tâm bảo vệ nàng ở trong mắt của nàng lại là như vậy.

"Vậy... Vậy ngươi muốn ta phải làm thế nào?" Ta cúi đầu hỏi nàng. Rốt cuộc cũng không cười nổi nữa.

"Ta không muốn ngươi thế nào.... Hảo Ninh, thời điểm ta bệnh ngươi cẩn thận quan tâm, ta rất cảm động, cái thân thể này của ta đã thuộc về ngươi rồi, ngươi đòi lấy cũng đủ rồi, coi như ta với ngươi kết thúc được không nào? Để cho ta đi, được không?"

Không cách nào xem nét mặt của nàng nữa, đầu của ta càng thấp càng sâu, trong lòng không biết nổi lên cảm giác như thế nào. Thời gian dần trôi qua, mãi đến cuối cùng, một hồi sát ý nổi lên trong lòng. Cái bóng mơ hồ của một người nam nhân hiện lên trong đầu. Lưỡi dao sắc bén trong tay giống như muốn đâm thẳng vào ngực của ta. Một trận tức giận phun trào từ nơi nào đó trong thân thể.

"Ngươi muốn đi, đơn giản là bởi vì ngươi yêu Tần Dạ, ta đây lại coi là là cái gì? Vì ngươi, ta có thể không muốn thiên hạ. Tần Dạ thì sao? Hắn có thể chứ? Khơi mào chiến tranh, ta vì bảo toàn ngươi, từng bước một đi đến bây giờ, bây giờ ngươi lại muốn bỏ đi. Trầm Ngư Hàn, ngươi thực sự muốn cho ta, Vân Hảo Ninh hủy ở trong tay ngươi?" Tuy mang theo tức giận, thế nhưng ta không nỡ nói nặng lời với nàng. Ta biết mình từ khi còn bé đã được nàng chăm sóc, trong lòng có không chỉ là thua thiệt cùng thương cảm. Còn có yêu.... Có một phần ai cũng không thể vượt qua ư....

"Ta sẽ không trở về bên cạnh hắn. Nếu như ta biến mất, giữa ngươi và hắn liền sẽ không còn có tranh đấu. Ngươi có thể tự lập làm Vương, tiêu diêu tự tại sinh hoạt tại một góc. Hắn cũng có thể có tam cung lục viện của mình. Mà ta, ta khao khát, chẳng qua là năm tháng bình thường...." Nàng còn muốn nói, lại bị ta cắt đứt.

Ta thật sự là không để ý tay của mình. Cư nhiên đánh nàng một cái tát. Nàng ngã xuống trên giường. Tóc đen tản ra một nửa, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.

"Bình thường? Năm tháng bình thường, chính là ngươi lập gia đình sinh con, cùng người khác tiêu dao thiên nhai? Rời bỏ hắn bình thường. Ngươi..." Ta dùng tay chuẩn xác chỉ về phía nàng, tiếp tục trầm ngâm

"Ngươi. . . Sinh ra chính là người của ta. Cho dù ngươi chết, ta cũng muốn ngươi chết ở bên cạnh ta. Ngươi muốn chạy trốn, được..... Ngươi gϊếŧ ta. Gϊếŧ ta, trở lại bên người Tần Dạ, chờ hắn nhất thống thiên hạ, ngươi có thể cười đứng ở bên cạnh hắn. Đứng phía sau hắn. . ."

Ngón tay trượt vào bên hông. Sờ đến một con dao găm, ta thuận thế đem dao găm rút ra, đột nhiên đâm vào cạnh giường.

Ánh sáng lạnh lùng ở dưới ngọn đèn lóe ra. Trong ánh mắt của nàng tựa hồ có cái gì đang lưu động. Hồi lâu, hai người cũng không có nhúc nhích.

Nàng nửa nằm, ta động thân đứng thẳng.

Ta chẳng bao giờ nghĩ tới muốn giang sơn, ta có thể bây giờ không muốn giang sơn liền tất nhiên mất đi nàng. Cho nên, sự lựa chọn của ta, chỉ có một.

"Giang sơn cùng ngươi. Ta đều muốn." Ta đối mặt nàng, nửa ngồi chồm hổm xuống. Đem tay nàng giữ tại trên chủy thủ. Nói nhỏ.

"Rút chủy thủ lên, nếu như ngươi không muốn ta và Tần Dạ tranh giành ngươi, vậy ngươi liền một đao gϊếŧ chết ta. Ta không thể nào tiếp thu được người khác cướp đi ngươi. Năm đó Phụ vương ta cướp đi ngươi, ta không còn cách nào bảo hộ ngươi. Năm đó đám thị vệ kia khi dễ ngươi, ta không ở bên cạnh ngươi, ta không còn cách nào che chở tất cả cho ngươi.... Ngươi biết trong lòng ta có bao nhiêu khổ sở sao? Ngươi chỉ có thể thuộc về một mình ta, ở trong lòng ta tự nhủ như vậy nghìn lần vạn lần, không muốn ngươi chịu một điểm thương tổn, có thể ngươi chính là bị làm thương tổn. Ta không muốn ngươi bị người khác cướp đi. Cho dù là Phụ vương ta, ca ca của ta, đều không thể.... Trầm Ngư Hàn ngươi theo ta nhiều năm như vậy, bắt đầu từ khi ta sinh ra, cho nên cũng nên theo ta mãi cho đến khi sinh mạng ta kết thúc, mới xem như hoàn thành nhiệm vụ vương phủ giao cho ngươi thủ hộ Quận chúa.... "

"Không muốn.... Đừng nói nữa.... Đừng nói nữa." Nàng muốn rút tay của mình về, ngăn chặn lỗ tai của mình. Nhưng ta hết lần này tới lần khác ta không cho. Dùng sức đem hai cái tay của nàng đặt ở trên chủy thủ. Chính mình thì dùng một tay nắm lưỡi dao. Để thẳng lên l*иg ngực của mình. Chỉ cần tiến thêm một bước về phía trước, cái chủy thủ kia sẽ chui vào l*иg ngực của ta.

"Gϊếŧ ta. Gϊếŧ ta. . ." Ta giống như có chút kích động. Ta muốn chết, chết ở trong tay nàng. Chí ít như vậy ta sẽ vui vẻ, ta sẽ chết ở bên cạnh nàng. Mà không phải trong thiên quân vạn mã.

"Không muốn..... Không muốn....." Nàng bị ta làm sợ hãi khóc lên. Hai cái tay bị đặt ở trên chủy thủ, trơ mắt nhìn ta nắm lưỡi dao trong tay chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ thân đao. Tích tích là nước mắt. Chỉ là thay đổi một loại phương thức, theo trong thân thể của ta chảy ra.

"Gϊếŧ ta đi... Vì sao không gϊếŧ? Ngươi không phải là muốn thiên hạ thái bình sao? Ta vừa chết, thiên hạ liền thái bình. Ngươi liền tự do.... Sao vậy, ngươi nhát gan a? Sợ cái gì... Tới a, đâm ta... Tương lai ngươi sẽ là Hoàng hậu sao lại sợ gϊếŧ một tên tội nhân chứ?" Cho dù lòng bàn tay còn đang chảy máu, ta vẫn nắm chặc thân đao, đã không còn cảm giác đau nhức, máu tươi từng giọt rơi vào trên mặt áo ngủ bằng gấm. Nhuộm đỏ thân thể nàng.

Không biết khí lực ở đâu ra, ta một phát kéo nàng qua, kéo về phía mình. Chỉ cần một chút, liền có thể đâm tới ta.

Nhưng nàng rõ ràng có giãy dụa. Liều lĩnh lui về phía sau. Nàng càng lùi, ta lại càng tới gần. Thẳng đến khi không còn đường tiếp tục thối lui.

"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi không gϊếŧ ta, ngươi liền vĩnh viễn không có cơ hội thoát đi." Ta chăm chú nhìn nàng. Đôi mắt nàng mang lệ nhìn ta.

Không biết có phải ánh mắt của nàng kí©h thí©ɧ ta hay không. Ta cư nhiên cảm giác được trong tay có chút đau nhức. Còn có trên ngực càng ngày càng cảm thấy đau đau nhức.

Hướng về ngực nhìn lại, chỉ thấy mũi đao đã đâm phá da thịt. Ta cúi đầu nhìn nàng, không cười cũng không khóc, chỉ đơn thuần nhìn nàng.

Muốn chất vấn nàng sao không đâm sâu thêm một chút.... Cũng muốn chất vấn nàng, có phải chăng thật sự muốn gϊếŧ ta hay không.

Dùng tay tràn đầy máu tươi lần nữa nắm chặt hai tay của nàng, muốn hướng lấy l*иg ngực của mình đâm tới. Không nghĩ tới, lần này nàng cư nhiên hung hăng cắn cổ tay của ta.

Tay tê rần, đánh rơi chủy thủ trên đệm. Bị nàng một cước đạp ra thật xa.

Sau đó, nàng kinh hồn chưa định ôm lấy ta, khóc ròng nói

"Ta không phải muốn ngươi chết a. Ngươi không nên làm ta sợ.... Ta thực sự không phải muốn ngươi chết a....."

"Nhưng ta không chết, đối với ngươi sẽ rất khó làm." Mặt ta không biểu tình, mặc nàng ôm.

"Ta. . ." Nàng muốn nói lại thôi.

Ta đứng dậy phất tay áo. Trong lòng đột nhiên vô hạn bi thương. Không chỗ có thể phát. Đột nhiên, từ trong lòng ta, cư nhiên phun ra một tràng cười.

Ngay cả ta cũng hơi kinh ngạc. Nhưng còn không dừng cười.

Thì ra, đây chính là người ta yêu. Đây chính là người muốn dùng toàn bộ để đổi lấy.

Ta dùng toàn bộ lại đổi lấy một người chẳng hề yêu mình. Còn là một nữ nhân.

"Ta không chết, Tần Dạ sẽ chết." Bỏ lại mấy chữ này. Ta xoay người đi ra đình viện.

Ngày thứ hai, phía trên đình viện tăng thêm trùng điệp trọng binh. Tất cả cửa sổ phòng nàng đều bị dùng ván gỗ đóng chặt.

Nếu ta làm mọi thứ đều là uổng phí tâm cơ. Ta đây cũng phải cùng nàng đến chết, cũng không thể cùng người kia cùng một chỗ.

*******************