Chương 27

Chương 27

Ta gần như ngay lập tức đáp lại hắn, "Cho tới bây giờ ta cũng không có lựa chọn nào khác, Trầm Ngư Hàn, nhất định là của ta."

Hắn lạnh lùng cười, lát sau vô cùng càn rỡ nở nụ cười, "Nực cười a nực cười a. . . Vân Hảo Ninh, ngươi là thân nữ nhi còn vọng tưởng cùng ta tranh đoạt nữ tử. Trầm Ngư Hàn sẽ không thích ngươi, trong lòng nàng chỉ có ta. Cho dù chết, nàng cũng chỉ có thể chết ở bên cạnh ta."

"Thân nữ nhi thì như thế nào? Ngươi có thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng. Bây giờ trong lòng nàng chỉ có duy nhất một mình ta. Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, cho dù ta giao nàng ra, nàng cũng không có khả năng tiếp nhận ngươi." Trong lòng ta kỳ thực sớm đã hiểu rõ, ta biết trước đây Ngư Hàn đã từng thích hắn. Như bây giờ nói, cũng chỉ là vì mình tìm về một phần tự tin mà thôi.

"Vậy sao? Tốt lắm. Ta đây sẽ gϊếŧ ngươi, nhìn xem Trầm Ngư Hàn sẽ thế nào tưởng niệm ngươi cả đời." Đột nhiên, hắn giơ bội kiếm bên hông lên, ánh mặt trời lóe lên, một tia sáng xẹt qua trước mắt của ta.

"Gϊếŧ. Một tên cũng không để lại." Một âm thanh vạch phá phía chân trời mà đến.

Một hồi chiến sự hỗn loạn lại bắt đầu. Một vạn ba đại quân liều mạng chịu đựng, Đại ca nói sẽ đến tiếp viện, nói sẽ phái binh tới. Vì sao lúc này còn không có chút động tĩnh nào?

Trong lúc hỗn loạn, ta tay cầm trường kiếm chém gϊếŧ ở phía trước chặn đường những người xông tới. Mục tiêu của ta, chính là đứng ở trong quân địch, Đế vương mắt lạnh nhìn nhau.

Gϊếŧ hắn đi, thiên hạ liền thái bình. Ngư Hàn liền sẽ không còn có ràng buộc gì nữa.

"Gϊếŧ. . ." Ta hét lớn một tiếng, vang vọng phía chân trời. Toàn quân lập tức phấn chấn. Nhao nhao rống to hơn.

"Ha ha ha ha...." Tần Dạ vẫn ở chỗ cũ cười, không có hành động gì. Bội kiếm trong tay lấp lánh quang huy. Lạnh như băng khiến người ta run sợ.

"Ngươi gϊếŧ đi..... Ngươi có gϊếŧ nữa cũng vô ích. Đại ca ngươi sẽ không tới....Ha ha ha ha." Ta đã có chút mắt hoa, chẳng biết lúc nào, Tần Dạ đã cưỡi ngựa đến trước mặt ta. Giơ bội kiếm lên liền hướng ta đâm tới.

Ta nhất thời chùn tay, kiếm còn chưa đưa ra, đã bị hắn đâm một đao trên cổ tay.

"Đại ca của ta sẽ đến." Ta đề khí, giơ kiếm lên hướng về phía hắn vung đi. Hắn nhẹ nhàng nhanh chóng tránh đi, hình như có ý muốn chiến đấu lâu dài.

"Đại ca ngươi là người như thế nào, ngươi còn không rõ ràng sao?" Hắn tiếp tục cười, đột nhiên tay kia cách dây cương, quất ra roi ngựa hung hăng hướng ta đánh tới.

Mặt của ta bị roi da đánh trúng, lập tức một trận tê tê đau nhức truyền đến.

"Một roi này là ta trả lại cho cha ngươi." Lông mày của hắn khẽ cong, phảng phất thấy được chơi rất vui. Sau đó lại chợt một roi đánh tới.

"Một roi này, là ta thay Ngư Hàn trả lại cho cha ngươi. Đáng tiếc cha ngươi đã chết, vậy thì do ngươi tới chịu thay hắn." Hắn một roi lại một roi vung qua đây. Ta giơ kiếm cũng không thể ngăn cản được thế roi của hắn đánh tới.

Đột nhiên, chân đau xót, con ngựa lập tức hí dài lên. Lập tức hất ta ngã xuống đất.

Nó hướng về phía Tần Dạ vọt tới. Đem Tần Dạ cũng đυ.ng té trên mặt đất.

Ta chăm chú nhìn nó, thì ra trên bụng của nó bịửạch ra một đường vệt máu thật dài. Máu đang trào ra mãnh liệt. Nhìn lại chân mình một chút, cũng bị đả thương một đường vết rách.

Tần Dạ bị ngã xuống ngựa, hình như chân cũng bị thương. Hai người chúng ta gần như ngay lập tức nhảy dựng lên. Không hẹn mà cùng giơ kiếm lên chém gϊếŧ.

"Không nghĩ tới ngươi thật đúng là có thể đánh." Song kiếm giao phong, gan bàn tay ta bị dao động đã tê rần. Ánh mắt Tần Dạ ngay tại trước mắt, ta rõ ràng nhìn thấy bên trong toàn bộ là hận ý.

"Ngươi cũng khá tốt." Ta đáp lại hắn. Dưới chân nhắm ngay xương đầu gối của hắn dùng sức đạp một cái, hắn lập tức ngã xuống. Ta chỉ nghe được răng rắc một tiếng. Hắn gần như chỉ hừ vài cái, liền ngất đi.

Ta đang muốn bổ sung một đao, không hề nghĩ rằng phía sau có người đánh tới. Từ trên kiếm phản chiếu lại hình ảnh, ta nhìn thấy có người đang từng bước tới gần.

Ta xoay người đối diện đánh trả, một trận gió từ trước mặt của ta thổi qua, tóc dài bị chặt rơi xuống mấy sợi. Ta giương mắt, nhìn thấy chính là đội trưởng thủ vệ của ta.

"Nữ nhân chung quy vô pháp thành đại sự. Tướng quân, thật xin lỗi."

Hắn dùng lực một đao đâm tới, ta nghiêng người theo bên cạnh lướt qua. Một tay mò lên bên cạnh trường mâu, hướng về phía hắn đâm qua. Chính giữa hồng tâm.

"Ngươi không có làm sai."

Ta thản nhiên cười, nhìn hắn từ từ quỳ gối trước mặt của ta. Máu tươi từ bụng của hắn chảy ra. Hắn thẳng tắp nhìn ta chằm chằm. Lại không thể nói chuyện.

Chiến tranh loạn lạc, ai cũng có thể phản bội ta. Ai cũng muốn có binh lính trong tay. Hắn muốn gϊếŧ ta mà thay thế ta, ta hiểu rõ.

Ngôi vị Đế vương, chung quy so với bất kỳ ai đều quan trọng sao?

"Hoàng thượng bị thương. Hoàng thượng bị thương." Ta bị đám người còn lại vây vào giữa. Tần Dạ cũng chẳng biết từ lúc nào bị người mang ra ngoài.

Một hồi ồn ào náo động vang lên. Quân Tần rút lui. Có người muốn nhân cơ hội truy kích, ta vội vàng ngăn cản.

Ai biết Tần Dạ có chủ ý gì, kế sách hiện nay, ta quay về cùng Đại ca hội hợp bàn lại thì tốt hơn.

Hiện tại Tần Dạ tạm thời còn đánh không lại ta, ta vừa vặn trở về nhìn xem trong hồ lô của Đại ca đến cùng bán là thuốc gì đây.

"Tướng quân, ngài bị thương." Một gã thủ vệ nói với ta.

Ta trầm mặc không nói, thuận tay dắt lấy một con ngựa nhảy lên cưỡi. Bây giờ, trong quân đội ta còn có thể tin tưởng người nào đây?

Tần Dạ mặc dù không chịu nói cho biết, thế nhưng ta cũng đoán được là ai muốn gϊếŧ ta, chẳng lẽ một lần còn chưa đủ sao? Hết lần này tới lần khác còn muốn lợi dụng cơ hội này để gϊếŧ ta?

Đại quân một vạn ba, giờ chỉ còn bảy ngàn. Quân Tần cũng thương vong thảm. Chỗ tốt duy nhất đạt được là binh khí nhiều hơn, ngựa nhiều hơn.

**************