Chương 24

Ngày thứ hai, ta và đại ca liền mang theo linh cữu của Phụ vương xuất phát. Lưu lại trong thành hai tên tướng quân đóng giữ. Để lại hai vạn người. Ta lo lắng chỉ có một mình Ngư Hàn ở trong thành, vì vậy, liền mang nàng đi theo.

Ta để nàng ngồi trên một chiếc xe ngựa, đi theo phía sau linh cữu của Phụ vương, mà ta thì đi theo Đại ca.

Bởi vì quân đội trú đóng ở chân núi dưới lăng mộ, cho nên chuyến này chúng ta dẫn theo chỉ có khoảng ba vạn người.

"Ngươi lĩnh hai vạn người, dẫn Tần Dạ đi theo hướng Tây, mặc dù Tần Dạ có 30 vạn binh mã, thế nhưng còn có một số binh mã phương xa chống lại man di, cho nên tối đa chỉ có 15 vạn quân. Nếu ngươi mang binh tiến đến, hắn nhất định sẽ đuổi theo ngươi. Ta tại phía sau an bài 4 vạn binh truy kích. Phía tây cách đó không xa chính là một cánh rừng, ta cũng an bài cung tiến thủ, nếu như chuyến này có thể thuận lợi, tất có thể đánh bại kỳ binh."

"Địa thế ở đây bọn Tần Dạ chắc hẳn đã sớm biết được. Trận này có chút nguy hiểm. Không bằng như vậy, Đại ca ngươi mang theo binh đi về hướng Tây, ta sai một nhóm người đưa Phụ vương nhập mộ, ta đi theo phía sau đại quân của Tần Dạ truy kích, trước sau giáp công vẫn chưa được, còn phải có ông trời trợ giúp. Ta đã xem qua bản đồ địa hình, ở giữa có chỗ sơn cốc là góc chết, nếu như có thể đem Tần Dạ bức vào góc chết, gϊếŧ hắn đi, quân đội nhất định đại loạn, khi đó quân ta liền có thể thừa thắng xông lên."

"Nhưng nếu như Tần Dạ đem chúng ta bức vào góc chết thì sao?" Đại ca lắc đầu, không đồng ý ý kiến của ta.

"Muội muội, muội hãy tin ta một lần đi." Hắn đột nhiên vỗ vỗ vai của ta, nói như thế.

Ta cũng muốn như vậy, hiện tại cũng không thể ở trước mặt mọi người phản bác lại hắn. Dù sao Đại ca là Vương gia, yêu thích mặt mũi.

Lại ngẫm nghĩ, chỉ là dẫn dắt Tần Dạ rời đi mà thôi chắc sẽ không có vấn đề. Đại ca thực sự là quá hiếu thuận, càng muốn tự mình tiễn đưa Phụ vương.

Dọc theo đường đi, ta quét mắt nhìn xem đô thị phồn hoa trước đây nay đã trở thành phế tích, một mảnh âm thanh người dân lại nói. Đất đầy người chết đói. Thi hài vô số.

Ngư Hàn trong xe ngựa truyền đến trận trận kinh hô, ta không thể làm gì khác hơn tách ra không đi cùng Đại ca nữa, ngồi vào trong xe ngựa.

"Làm sao vậy? Sợ sao?" Hôm nay nhìn nàng, cảm thấy hết sức mỹ lệ, một thân y phục thuần trắng, không nhiễm bụi trần, ngay cả chỉ vẽ hoa văn đều không có. Trắng trong thuần khiết trên mặt hơi lấy điểm một chút nước mắt lấp lánh.

Có lẽ kiếp trước nàng thật sự là một con cá, thiếu nước quá nhiều, kiếp này lấy lệ trả lại.

"Ta sợ." Nàng có chút khẽ run, dựa vào trong lòng ta.

Ta cười nhạt một tiếng, ngón tay lướt qua những sợi tóc đen nhánh của nàng, "Đừng sợ, chẳng mấy chốc sẽ không còn nhìn thấy những thứ này rồi."

Nàng gật đầu, kì kèo vài cái, ta thò tay chế trụ ngón tay của nàng, bất an mơ hồ khuếch tán dưới đáy lòng.

Ta một đường đều cùng nàng, nàng ở trong xe ngựa nhảy tới nhảy lui, hết sức vui sướиɠ. Nụ cười trên mặt lây nhiễm sang cho ta.

Nếu có thể cứ tiếp như thế thì tốt biết bao, nàng không khóc, ta cũng sẽ không nhớ tới nhiều chuyện phiền lòng như vậy.

Cách một tấm rèm bên ngoài, chính là chiến trường, không có một ngọn cỏ, cát vàng tiệm khởi, ta lẳng lặng nhìn nàng, xem nhẹ tất cả mọi thứ bên ngoài xe ngựa.

Lúc này, chỉ nguyện có thể cùng nàng lại trở lại khi còn bé, sẽ cùng nàng bình thường nói một câu.

"Ngư Hàn." Ta gọi nàng, ta thích gọi tên của nàng. Bởi vì sợ mất đi, bởi vì sợ sẽ dọa đến nàng, cho nên gọi hết sức nhỏ giọng.

Nàng vẫn ở chỗ cũ vừa nhảy vừa hát, ngây ngốc lấy ống tay áo khiêu vũ, trong miệng càng không biết đang nói cái gì đó.

Một hồi chua xót xông lên ngực, ta vội vàng đem ánh mắt chuyển qua mảnh vải bên ngoài. Trong đầu hồi tưởng lại đều là chuyện lúc còn nhỏ.

Tự trách dưới đáy lòng chưa bao giờ tan đi hết.

"Hảo Ninh." Nàng gọi, ta nhắm mắt lại quay đầu lại. Đối mặt đón nhận chính là thân thể ấm áp của nàng.

Lúc này ta mới phát hiện nàng đã đem quần áo xé mở, màu da tuyết trắng, cảnh xuân trước ngực nhìn một cái không sót thứ gì. Ta đã nhìn qua thân thể của nàng nhiều lần. Mà cảm giác tâm động này, lại là lần đầu tiên.

Nàng thường xuyên tắm rửa, trên người mang theo hương vị của một loại hoa. Xông vào chóp mũi của ta, ta cơ hồ lập tức dùng tay bưng kín cái mũi. =))

Con mắt cũng đóng lại, nhưng lại dùng tay kia bắt được nàng, phòng ngừa nàng cứ như vậy nhảy xuống xe ngựa.

Ta không cho phép bất luận kẻ nào, nhìn thấy thân thể của nàng.

Nàng tựa hồ bị ta làm đau, vừa cúi đầu liền cắn lên tay của ta. Lần này, ta không có tùy ý nàng cắn ta, mà bắt lại cổ tay của nàng, đem nàng đẩy sang bên cạnh xe ngựa, hai tay chống lên phía trên người nàng, đem nàng vây ở chính giữa.

Nàng kinh hách, lập tức giống như thỏ con bị kinh sợ, liều mạng lui vào trong, cho đến khi rốt cuộc không còn chỗ nào có thể trốn.

"Để cho ta cắn một ngụm." Ta cười nói. Bên trong xe cũng không lạnh, cho nên ta cũng không lo lắng nàng sẽ bị cảm lạnh.

Nàng liều mạng lắc đầu, lần này nàng không khóc, ngược lại phản kháng rất mãnh liệt.

"Không muốn. . . Không nên đυ.ng ta. Không muốn."

"Không được tới gần ta. Không nên đυ.ng ta."

Nàng nói năng lộn xộn không có mạch lạc, ta biết nàng nghĩ tới chuyện không tốt. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên tiến hay lui.

Nhìn bộ dạng nàng khổ sở như vậy ta lại không đành lòng.

Nhìn nàng phát điên xong liền rúc ở trong góc si ngốc khóc, ta càng không thể rời đi.

"Ô. . Ô. ." Nàng nức nở. Vùi đầu ở giữa hai đầu gối.

Ta cách nàng bất quá khoảng cách một bước, lại không biết mình nên vươn tay hay không.

Thẳng đến khi nàng thoáng bình tĩnh. Ngóng nhìn lấy ta. Ta mới lắc đầu, "Ta sẽ không làm thương tổn ngươi."

Giờ khắc này, nàng nhào vào trong ngực của ta. Nhiều lần gọi tên của ta, "Hảo Ninh. . Hảo Ninh. . Hảo Ninh. ."

Tên này là trước khi mẫu thân ta qua đời đặt cho ta. Ngụ ý yêu thích an bình. Nhưng ta lại cùng cái tên này trời sinh chính là không hợp.

Chỉ có nàng, khi gọi tên của ta, cảm giác chán ghét đối với danh tự này, mới có thể ít đi một chút.

"Ta ở đây." Ta nghẹn ngào, không biết phải nói gì. Chỉ vững vàng ôm chặt nàng. Trong lòng cư nhiên cảm thấy, lần này ta buông lỏng tay, về sau hoặc là chân trời góc biển. Hoặc là vĩnh viễn sẽ không thể gặp lại nàng nữa.

"Ta muốn ngươi." Nàng nói.

Phảng phất giống như sấm sét giữa bình địa, ta kinh ngạc nhìn nàng. Nàng vẫn còn si ngốc nói "Ta muốn ngươi."

Tràn đầy nhu tình trong nháy mắt trút xuống tràn ra, dường như là hai người chúng ta đều cảm ứng được phải rời xa đối phương. Ta duỗi tay nắm lấy hai vai của nàng, tại ngực bên trái của nàng hung hăng cắn một cái.

"Ta muốn ngươi ngay tại đây, khắc lên dấu vết của ta. Như vậy, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể nào quên ta." Ta mang theo không biết là tàn khốc hay là ôn nhu mỉm cười, phủ ở ngực của nàng, hôn môi của nàng.

Cái người ngây ngốc này, không biết ở nơi nào học được nói, lại có thể biết ba chữ "ta muốn ngươi" này.

Có lẽ, có lẽ đây là ba chữ quan trọng nhất nàng có thể nói với ta.

"Người của ngươi, lòng của ngươi, ta đều muốn."

Càn rỡ cười, cho dù có nhiều người hơn nữa cướp đoạt ngươi, ta khó có khả năng buông tha ngươi.

***********