Chương 22
Nàng không có khỏi bệnh, bệnh tình lại lần nữa nặng thêm, có đôi khi thậm chí còn không biết ta là ai. Thậm chí khi nhìn thấy nước liền cởϊ qυầи áo nhảy vào bên trong. Thực sự cho là mình biến thành cá rồi sao?
Hao tổn tâm trí, một bên là bệnh tình của nàng lại để cho ta khó xử. Một bên lại là bệnh tình của Phụ vương, hắn lại bởi vì tin tức chiến bại mà ngã xuống. So với trước đây càng thêm hư nhược rồi. Ngay cả nói chuyện cũng không thể. Bây giờ xem ra Phụ vương là nghe không được tin tức Đại ca của ta thắng lợi hay là thất bại.
Phụ vương rốt cục cho truyền ta đi gặp hắn.
"Phụ vương." Đứng ở trước giường của hắn, ta hơi khom người xuống.
"Khụ..... Khụ....." Phụ vương cái gì cũng không thể nói ra được. Thế nhưng bàn tay dường như muốn giữ chặt ta.
Triệu Nhất Khanh đang đứng ở sau lưng ta. Ta vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy hắn lập tức cười nói, "Hóa ra là Quận chúa đại nhân. Ta còn tưởng rằng là ai đó."
Ta thấy hắn đến lền phiền muộn, vội vã quát lên "Cút ra ngoài."
Hắn cười hì hì đi ra ngoài. Hiện giờ Triệu Nhất Khanh đã không phải là tên đạo sĩ trước kia chỉ biết giả thần giả quỷ. Mà là quân sư của Đại ca ta rồi.
Có hắn ở đây, thật đúng là đã đánh thắng mấy trận chiến. Đại ca đối với hắn thập phần coi trọng. Ta muốn ra tay trừ khử hắn, thật đúng là khó càng thêm khó.
Suy nghĩ theo một hướng khác, lẽ nào vừa rồi hắn muốn gϊếŧ ta? Bằng không Phụ vương ta tại sao lại vươn tay ra? Bị ta tưởng lầm là hắn muốn giữ ta ở lại với hắn?
Phụ vương không thể nói chuyện. Chỉ có thể trừng lớn hai mắt, hai mắt đỏ thẫm. Ta thậm chí cảm thấy hắn sẽ đem con ngươi trừng đến rớt ra ngoài.
Hắn há miệng muốn nói chuyện, ta vội vàng tới gần. Đứt quảng nghe được hắn nói, "Triệu. . Một. . Khanh. . Đã. . Độc. . Hại. . Ta. . Hắn. . Là. . Nội gián. . ."
"Phụ vương, ta đã sớm nói Triệu Nhất Khanh hạ độc a, người và Đại ca đều không tin con. Bây giờ. . . Hiện tại có thể làm gì được bây giờ đây?" Ta nhíu mày, nhìn thấy hắn chịu đựng khó khăn như vậy, trong lòng ta cũng không tốt hơn là bao.
Chuyện hắn là nội gián, ta cũng đã sớm biết. Lúc đầu Phụ vương khoẻ mạnh, tráng kiện, luôn có tình báo bị tiết lộ ra ngoài. Sau đó, ta và Đại ca hai người cùng nắm quyền, thì lại không có tình báo bị tiết lộ ra ngoài nữa. Nghĩ đến có lẽ là bên cạnh người Phụ vương có nội gián.
Tổng hợp lại cái nhìn của ta đối với Triệu Nhất Khanh. Không khó tưởng tượng ra hắn sẽ đem tin tình báo đích thân đưa cho Tần Dạ.
Ta nghĩ hắn hiện tại làm quân sư chỉ huy chiến sự. Cũng là cùng Tần Dạ thương lượng xong. Để cho hắn thắng mấy trận, làm cho Đại ca của ta tín nhiệm hắn.
Như vậy, liền dễ dàng hơn bên trong tương ứng, đến lúc đó Tần Dạ đánh tới thành cuối cùng, Triệu Nhất Khanh vừa mở cửa lớn, Tần Dạ không uổng phí người nào, liền có thể dồn Vân tộc của ta vào chỗ chết.
"Cứu....Đại.....Ca.....Con...." Phụ vương nắm tay ta, hổn hển hô hấp khó khăn. Dường như sắp thở không ra hơi rồi.
"Phụ vương. . Phụ vương. . . Phụ. . ." Nắm tay của ta buông lỏng. Trong mắt Phụ vương chậm rãi rơi xuống huyết lệ. Khóe miệng cũng chảy ra máu đen.
"Phụ vương. . . Phụ vương. ." Ta gọi hắn. Hắn chỉ rung động mấy cái. Liền không còn hô hấp nữa. Chết không nhắm mắt. Hai mắt hắn còn nhìn ta chằm chằm.
"Phụ vương. . ." Ta quát to một tiếng. Hắn lại không phản ứng. Lúc này ta mới cảm thấy khó chịu. . . Lại một người nữa thân xa cách ta.
Nước mắt chảy xuống. Vận mệnh cả đời ta chuyển động quay quanh chính là hắn. Nếu như không phải hắn, ta sẽ không đến nông nỗi ngày hôm nay.
Nhưng bây giờ nhìn lại dáng vẻ hắn cuộn mình nằm ở trên giường. Làm thế nào cũng không hận nổi. Chung quy lại hắn vẫn là cha ruột của ta.
"Phụ vương. . ." Âm thanh của Đại ca từ xa vọng đến, ta quỳ gối bên giường Phụ vương. Mới phát hiện trước khi Phụ vương mất, bên người cư nhiên chỉ có một mình ta. Tất cả mọi người đều không thấy một ai.
"A. . . Phụ vương. . ." Đại ca kinh hô một tiếng vọt tới trước giường hắn liền quỳ xuống.
Còn không kịp gọi một tiếng. Hắn đã đem đầu ngón tay chỉ vào ta, "Vân Hảo Ninh. . .Ta thật sự là thật không ngờ. . . Ngươi cư nhiên. . . Ngươi cư nhiên. . . Sẽ hạ độc hại chết Phụ vương."
Ta? Hạ độc chết Phụ vương? Hắn đang nói cái gì? "Ngươi ở đây nói bậy bạ gì đó?" Ta lau khô nước mắt trên mặt.
"Ngươi còn dám nguỵ biện, khóe miệng Phụ vương chảy máu, hai mắt chảy ra huyết lệ. Không phải là bị ngươi hạ độc chết. Vậy là cái gì?" Đại ca gào thét.
Một ngón tay chỉ vào ta.
"Ngươi chứng kiến ta hạ độc sao?" Ta cười nhạt. Đi theo Đại ca tới, còn có Triệu Nhất Khanh, không cần nghĩ cũng biết. Ai đối với Đại ca ta nói bậy.
"Triệu đại sư tận mắt nhìn thấy. Ta vốn là không tin. Nhưng không nghĩ đến lại nhìn thấy bộ dạng Phụ vương chết thảm như vậy..... Vân Hảo Ninh. Ngươi vẫn tính là người sao?" Đại ca vô cùng đau đớn. Vừa nói vừa ôm lấy l*иg ngực của mình.
"Chưa từng tận mắt nhìn thấy, Đại ca lại kết luận bừa như vậy. Thật sự rất nực cười. Ta gϊếŧ Phụ vương để làm gì? Đoạt quyền? Ta nếu muốn đoạt, ngươi nghĩ rằng ta sẽ chờ tới bây giờ?" Giờ phút này ta đối với Đại ca một điểm thân tình huyết niệm đều không cảm giác được. Đứng trước mặt ta, chỉ là một người vô dụng.
Một đại nam nhân, không tra chân tướng sự thực, chỉ biết khóc. Đối với muội muội của mình hạ độc thủ. Người như vậy, còn có tư cách gì mà nói ta thức phụ?
"Người đâu tới đây, bắt Vân Hảo Ninh lại cho ta." Đại ca phân phó hạ nhân. Lại không có người nào dám di chuyển. Ta một mình đứng đó. Nhìn Đại ca nói, "Ngươi phái người ám sát ta. Ta có thể tha thứ cho ngươi. Ngươi nói ta thức phụ, ta cũng có thể gánh tiếng xấu thiên cổ này. Nhưng ít nhất ngươi cho ta xem cố gắng của ngươi, giang sơn bất định, ngươi không quả quyết, lạm dụng gian nhân. Phụ vương ở dưới suối vàng biết ngươi hồ đồ như vậy, nhất định thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Phụ vương thành quỷ sẽ không bỏ qua nên là ngươi mới phải. Là ngươi gϊếŧ hắn. Ngươi vì thiên hạ đã làm cái gì, ngoại trừ không ngừng khiến nhiều người chết, ngươi làm qua cái gì? Ta phái người ám sát ngươi, là vì người trong thiên hạ suy nghĩ." Đại ca vẫn còn gào thét. Triệu Nhất Khanh ở một bên thì lại đang cười âm hiểm.
Ta sao có thể cho phép tên tiểu nhân như Triệu Nhất Khanh ngông cuồng như thế. Lập tức hạ lệnh, "Bắt Triệu Nhất Khanh lại, ngũ mã phân thây."
Triệu Nhất Khanh cả kinh, đang muốn chạy trốn. Mấy người thị vệ xông lên ngăn chặn hắn. Ta lấy đao của người bên cạnh nắm trong tay, liền chém một tay của hắn xuống.
"A. . . ." Chỉ nghe hắn không ngừng kêu gào đau đớn.
"Mang xuống." Ta ném đao đi. Lạnh giọng phân phó.
"Chậm đã. . ." Đại ca chạy tới. Không nói lời nào liền quăng ta một cái tát. Ta cũng không cam chịu yếu thế tát lại hắn một cái.
"Đại ca ngươi bị bệnh. Từ hôm nay trở đi, Đại ca nên ở hậu viện tĩnh dưỡng đi thôi. Sẽ không có ai đến quấy rầy ngươi." Ta vỗ tay, gọi đội trưởng hộ vệ tiến vào, "Truyền lệnh xuống. Thanh Vương bởi vì tẫn hiếu đạo. Chuẩn bị tự mình đem linh cữu Tấn vương vận chuyển về lăng mộ. Hết thảy quân vụ, do Vân Hảo Ninh ta xử lý."
Đại ca nhìn ta, hết sức kinh ngạc xem ta an bài.
"Ngươi. . . Bọn họ sao lại nghe lời ngươi như vậy?"
"Đại ca lẽ nào ngươi đã quên. Trước đây lúc ngươi không có ở nhà, tất cả mọi thứ đều là ta chuẩn bị. Ngươi có thể xưng vương, cũng do ta trợ giúp. Những binh lính kia mức độ tín phục ta cao hơn ngươi rất nhiều. Ta vốn tưởng rằng ngươi có thể biết dùng người, đánh thắng Tần Dạ, đã chuẩn bị lui khỏi vị trí phía sau màn, không hỏi những việc này, đem vị trí tướng lãnh chính thức chắp tay nhường cho ngươi. Không nghĩ tới ngươi không chỉ không có thắng, ngươi còn thua thê thảm. Gây nên bất mãn khắp nơi. Mấy ngày trước đây đã có người liên hệ ta, muốn ta một lần nữa lại nắm quyền, ta vốn không muốn nghe, nhưng hôm nay Đại ca ngươi thực sự làm cho ta quá thất vọng rồi. . ." Ta nói tiếp. "Chỉ là đại ca sử dụng Triệu Nhất Khanh người này, đã đủ để cho ta tức giận rồi. Hiện tại càng liên tục chiến bại. Nếu ta thật sự không xuất hiện, khả năng Tần Dạ có thể sau vài ngày sẽ đánh đến dưới thành rồi."
"Ngươi là nói. Ta một mực chỉ là một con rối thôi sao? Khó trách ta vẫn không hiểu nổi, ngươi có thể biết được tất cả. Thì ra, thì ra ngươi mới là Vương gia đứng phía sau màn." Đại ca bạo nổ nhảy như sấm. Tựa hồ vì mình bất bình.
"Ta chưa từng coi ngươi là con rối. Ta muốn Đại ca ngươi có thể năng chinh thiện chiến, sẽ là quân chủ tốt. Cho nên ta vẫn rất tận tâm trợ giúp ngươi. Nhưng ngươi thiên vị, tin tưởng tiểu nhân nói như vậy. Mà không tin ta cô muội muội này. . ."
"Ta chưa từng không tin ngươi? Ta muốn tin tưởng ngươi. Nhưng ngươi lại làm mấy thứ gì đó? Triệu đại sư dụng tâm trị liệu cho Phụ vương, Phụ vương nhiễm bệnh chuyển biến tốt đẹp, ngươi lại muốn bắt hắn. Nói hắn hạ độc. Ngươi nói hắn cho Phụ vương ăn thịt người, ta cũng điều tra qua, cái kia căn bản không phải thịt người, câu nào của ngươi để cho ta tin? Tất cả lời nói của ta, ngươi cũng làm như không nghe thấy. Ta nói giao ra Trầm Ngư Hàn, bảo vệ chúng ta không chết, ngươi không muốn. Ta nói không nên chiến tranh, ngươi nói chỉ có chiến tranh mới bảo toàn tất cả. Ngươi có biết người chết thật sự rất nhiều hay không. Chồng chất như núi a. . Chết rất nhiều người. Ngươi đã từng trải qua sao?" Đại ca nói tiếp, nói xong, cư nhiên chán nản quỳ xuống.
"Ta chính là biết uy tín của ngươi cao hơn ta. Ta muốn đầu hàng ngươi khẳng định không cho. Cho nên ta mới muốn gϊếŧ ngươi. Bảo vệ tất cả mọi người. Phụ vương từng nói qua. Gϊếŧ một người có thể bảo vệ thái bình, rất tốt. Dù cho ngươi là muội muội ta, ta cũng chỉ có thể lựa chọn điều này."
"Đại ca. . . Ta không trách ngươi làm những chuyện như vậy. . . Bây giờ, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội. Ta cùng nhau kề vai chiến đấu. Chúng ta gϊếŧ Tần Dạ, có thể có cuộc sống thiên hạ thái bình. Ngươi cũng có thể làm Quân chủ thiện lương, vì thiên hạ của ngươi lo nghĩ. Có được hay không?" Ta nỗ lực cùng đại ca nói.
Hắn hiện tại là thân nhân duy nhất của ta. Ta không muốn hắn chết, càng không muốn hắn hận ta. Cũng không muốn huynh muội chúng ta hận lẫn nhau, tự gϊếŧ lẫn nhau.
"Còn có ngày đó sao? Quân đội của Tần Dạ đã sắp công vào. Ta thật không biết. Ta có thể giống như Tam ca của ngươi không chịu nổi áp lực tự sát hay không." Đại ca cư nhiên khóc lên.
Thiện lương mà tính cách nhu nhược có lẽ Đại ca không nên sinh ở Vân gia. Một thị tộc tàn nhẫn hắc ám như vậy.
"Đại ca. Ngươi hãy tin tưởng một lần đi." Ta nửa quỳ trước mặt hắn.
Hy vọng lần này. . . Đại ca ngươi sẽ không làm ta thất vọng. . . Ta cũng sẽ không, làm cho Đại ca ngươi thất vọng.