Chương 10

Chương 10

Năm nay Vương phủ, yên tĩnh có chút dọa người. Ta đem sự tình trong tay tình đều đem đến trong thư phòng xử lý, một mặt để chăm sóc nàng, một mặt ta đang chờ người tới.

Nhìn dung nhan của nàng khi ngủ, một góc sụp đổ trong lòng của ta mới có thể bù đắp. Phát xuống mệnh lệnh đúng hạn tiến hành, hết thảy người ức hϊếp nàng, toàn bộ đều bị ném vào sâu trong địa lao trọn đời sẽ không gặp lại ánh m ặt trời.

Ta tàn nhẫn sao? Có lẽ đúng vậy. Từ khi nàng đi, ta vẫn tàn nhẫn như vậy. Có thể không chút do dự xử tử người ta không quen biết.

Ta cũng sợ cùng người khác tiếp xúc, sợ cùng người khác quen biết.

Bởi vì Phụ vương ta không thích ta cùng với người khác thân cận. Bởi vì hắn nói, những thứ ràng buộc này, sẽ hại ta.

Bởi vì ta vốn là thân nữ nhi, tâm tư vốn phức tạp, lại có cảm tình dây dưa, có một ngày sẽ đem tất cả của phụ vương hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nếu như ta với ai thân cận quá, có lẽ có một ngày, ta gặp lại, chính là thi thể người kia.

Ta không xác định, ta còn có thể chịu nổi thống khổ một lần nữa mất đi người bên cạnh mình.

Hiện tại, nàng đã trở về. Ta đối với nàng, có một phần không biết là tình cảm như thế nào. Có lẽ lúc mười bốn tuổi, ta không hiểu tình cảm là gì. Nhưng bây giờ ta đã mười tám tuổi, ta hiểu tình cảm là gì. Cũng không hiểu chính mình đối với nàng có tâm tư gì.

Nhìn thấy những xú nam nhân kia đối với nàng quá đáng, ta sẽ muốn đem bọn họ chém thành trăm mảnh. Chứng kiến Phụ vương ta, đã từng hại ta và nàng chia lìa, thậm chí ở trước mặt ta, cưỡng ép nàng làm giao dịch. Trong lòng ta, liền tràn đầy một loại ý niệm tên là hận ý.

"Răng rắc". Nghĩ đến điểm kích động, một cây bút lông trong tay bị ta bẻ gảy. Tiếng vang lanh lảnh quanh quẩn trong căn phòng trống trải.

Ta ngẩng đầu, đối diện cửa. Cửa mở ra. Một người yên lặng đứng ở cửa.

Ta cười nhạt, "Triệu đạo trưởng đêm khuya đến thăm, không biết có gì muốn làm a?"

"Lời này, phải là ta hỏi ngươi, viện này của ngươi không có một bóng người, đêm khuya đại môn lại mở rộng, vốn là vì chờ người. Ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch." Triệu Nhất Khanh dùng một loại ngữ khí gần như bộc phát nói ra.

"A? Triệu đạo trưởng muốn như thế nào đây?" Ta tiếp tục ưu nhã cười.

"Vân Hảo Ninh, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi, nữ nhân này. Nhất định chính là lòng dạ rắn rết. Ăn thịt người loại sự tình này. Cũng mệt cho ngươi nghĩ ra được." Triệu Nhất Khanh chửi ầm lên.

Ta tự do tự tại đáp trả, "A? Đây cũng không phải là ta nghĩ ra được. Triệu đạo trưởng, đây chính là chính các ngươi nghĩ ra mà. Ta chỉ phụ họa cùng các ngươi mà thôi."

Nói đến đây, ta mím môi cười, nhíu mi ngông cuồng nói, "Làm sao. Đối với tiệc rượu đêm nay không hài lòng sao?"

"Thoả mãn? Ha ha....... Ngươi nữ nhân này, căn bản cũng không phải là người, ngươi biết rõ người bị trói là đồ nhi ta, ngươi cần gì phải hạ độc thủ như vậy. Làm sai chuyện gì, ta Triệu Nhất Khanh có thể vì hắn chịu trách nhiệm, ngươi cư nhiên để cho ta trơ mắt nhìn hắn bị người khác cắt xuống từng tấc thịt? Thống khổ mà chết. Phương pháp kia, chỉ có nữ tử tâm địa độc ác như ngươi mới nghĩ ra được." Triệu Nhất Khanh còn đang chửi. Thậm chí có chút khẩu bất trách ngôn*. (*không quan tâm trách nhiệm với lời nói ra)

Ta ngược lại rất tỉnh táo quan sát hắn, sau đó vì chính mình rót một chén rượu trắng, nhấp một miếng, mới thong thả nói, "Hắn thật sự là đồ nhi của ngươi? Triệu Nhất Khanh, ngươi cũng quá coi thường ta rồi. Đem con ruột mình biến thành tiểu đạo đồng nuôi dưỡng, ngươi cho rằng, ta không biết?"

Hai mắt hắn lập tức trừng lớn, không dám tin nhìn ta "Ngươi. . . Ngươi làm thế nào biết được?"

"Ngươi cho rằng đây là bí mật? Ta cho ngươi biết, ta xem ngươi còn có chút bản lĩnh phân thượng, không có đem việc này nói cho Phụ vương ta biết, thế nhưng ngươi nghĩ Phụ vương ta thông minh như vậy, hắn lại không biết sao? Hắn bất quá là luyến tiếc nhân tài. "

"Thế nhưng tại sao ngươi muốn con ta đi tìm chết? Hắn đã làm sai điều gì? Cho dù ngươi là Quận chúa, ngươi cũng không nên xem mạng người như cỏ rác. Ngươi như vậy, chẳng khác gì là ta tự tay gϊếŧ hắn......" Triệu Nhất Khanh quát.

"Xem mạng người như cỏ rác? Thì tính sao? Con trai của ngươi chiếm đoạt dân nữ. Xúi giục thị vệ trong đan thất cường bạo nữ tử, việc này, ngươi biết không? Lúc đó ta đem chức vụ Chưởng quản đặt ở trong tay các ngươi, chính là cho hắn một cái cơ hội trở nên nổi bật, thế nhưng mà, hắn làm cái gì? Triệu Nhất Khanh, ngươi làm sao để giao phó với Phụ vương ta?" Ta hung hăng vỗ lên bàn, trong lòng như hỏa thiêu. Tên kia chết ngược lại vẫn tính là may mắn, bằng không, ta nhất định khiến hắn chịu càng nhiều cực hình hơn.

"Cái này. . . Cái này thì thế nào? Những người ngu ngốc kia là dùng để chôn theo Vương gia, căn bản không tính là người, mà là nô ɭệ. Con của ta vì Vương phủ, đối với Vương phủ coi như là trung thành. Ngươi mù mắt? Nhìn không thấy sao?" Triệu Nhất Khanh vài bước đi tới, ỷ vào cao hơn ta cư nhiên miệt thị ta.

"Ta đúng là không có mù, mới thấy rõ, cho nên, hắn càng đáng chết hơn. Ta hận hắn không phải là yêu quái, có thể trường sinh bất tử, ta sẽ đem cực hình thượng cổ lưu truyền xuống hết thảy đều ở trên người hắn làm lại một lần. Thế nhưng đáng tiếc a, hắn đã chết. Hơn nữa, phần mộ của hắn chính là trong bụng cha hắn..... Ha ha ha. . . Nực cười.........Nực cười a. ."

Ta cười, cực kỳ lớn tiếng, cuồng vọng. Đột nhiên, trên cổ ta bị xiết chặt, chỉ cảm thấy một hồi hít thở không thông.

"Ngươi đáng chết. Ngươi đáng chết. Ta muốn ngươi phải chôn cùng con ta." Tròng mắt của hắn trừng giống như muốn rớt ra. Con mắt hung bạo, một đôi tay gắt gao nắm lấy cổ của ta. Ta cũng không trốn tránh, ta biết hắn không dám gϊếŧ ta.

"Gϊếŧ ta có thể. Bất quá, trước hết ngươi cần phải nghĩ kỹ, Triệu gia của ngươi, còn có bao nhiêu nhân khẩu." Ta quỷ dị cười. Ánh nến chiếu vào trên mặt của hắn, một mảnh tro tàn.

Trên cổ buông lỏng, hắn buông lỏng tay ra. Hắn đưa lưng về phía ta, nói rằng, "Vân Hảo Ninh, sau khi ngươi chết nhất định sẽ xuống địa ngục."

Ta ho khan vài tiếng, đợi cảm giác quái dị trong cổ họng không còn, mới cười nói, "Triệu đạo trưởng, ngươi không cần lo lắng. Ta xuống Địa ngục, ngươi cũng trốn không thoát. Chế người đèn ngươi nói, chính là do ngươi khởi xướng, cái này mấy trăm người, chính là vì ngươi mà chết, ngươi có thể phải suy nghĩ một chút, địa ngục tầng mười tám này, ngươi nên xuống tầng nào? Ha ha ha "

"Chết tiệt, là nữ tử duy nhất của gia tộc Vân thị. Vân Hảo Ninh, ta biết ngươi đối với chúng ta, những đạo sĩ giang hồ bất mãn, có thể ngươi không làm gì được phụ thân ngươi, cho nên ngươi không động chạm được ta, ngươi bây giờ mượn tay của chúng ta, gϊếŧ con ta, đơn giản là muốn cho chúng ta thu liễm. Thế nhưng ta cho ngươi biết, Vân Hảo Ninh, ngươi đừng để cho ta bắt được điểm yếu của ngươi, ta Triệu Nhất Khanh cái gì cũng đã mất. Mà ngươi, chính là đầu sỏ gây nên. Ngươi chờ, ta sẽ không cứ như vậy bỏ qua cho ngươi." Triệu Nhất Khanh bỏ lại lời nói độc ác. Ta có thể nhìn thấy trong mắt người này phẫn hận cùng nước mắt.

Thế nhưng ta cư nhiên không có sợ hãi. Ta thậm chí cười có chút châm chọc, "Ngươi cho là Phụ vương ta có thể bảo vệ ngươi bao lâu."

Ta không muốn động tới những đạo sĩ này, thứ nhất, sẽ chọc cho Phụ vương không cao hứng, thứ hai, ta sợ dơ tay của mình. Những người này, không đáng.

Hôm nay đã có một bài học như vậy, bọn họ đại khái sẽ thu liễm rất nhiều.

Bây giờ chiến tranh nổi lên bốn phía, nếu trong nhà lại không yên ổn, sao có thể có được thắng lợi đây?

Ta nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Nhất Khanh đi xa dần. Thong thả cười. Kỳ thực, gϊếŧ người kia, rõ ràng là tư hận của ta.

Một đoàn ngột ngạt gắn ở ngực, rốt cục cũng tiết ra.

Ta xoay đầu lại, trên giường, nàng lại tỉnh. Có lẽ là bị tình cảnh trước mắt hù dọa. Cho nên nàng lại rúc vào trong góc.

Ta tiến lên hướng nàng đưa tay ra. Nàng rõ ràng có chút dịu dàng ngoan ngoãn đưa lên. Trong ánh mắt vốn là đối với ta sợ hãi cùng lạ lẫm, hiện lên một tia giảm bớt.

Cái này chưa chắc là chuyện tốt.

Vốn tưởng rằng, đây chính là kết cục, ta có thể an tĩnh cùng với nàng. Không nghĩ tới, một hồi trò chơi ăn thịt người, mới thật sự là bắt đầu.

=========================================================

Beta: Đã nói “Ác giả ác báo, thiện lai thiện báo”… haizzzzzzzzzzzza