Chương 9

Thời điểm trở lại tiểu viện, trong phòng một mảnh lộn xộn. Ta còn chưa đi vào, liền thấy bên trong không ngừng có cái gì đang bay ra ngoài. Trong đó, cư nhiên có cả bộ quần áo vừa rồi ta khoác lên trên người Ngư Hàn.

Đây là chuyện gì xảy ra? Ta cuống quýt nhanh chóng chạy vào, lại gặp mấy thị nữ đứng ở nơi đó. Biểu tình trên mặt hết sức quái dị. Tất cả đều nhìn về cùng một hướng. Không biết là đang nhìn cái gì.

Nguyên bản trên giường hoàn hảo chỉnh tề hiện tại không có vật gì. Ngay cả vải trướng đều bị kéo xuống.

Khóe mắt quét nhìn, chứng kiến một mảnh trắng ôn nhuận. Chính mình đều cảm giác được mặt mình có chút vặn vẹo.

Quay đầu, Ngư Hàn rúc ở trong góc. Trên người một món cũng không có. Hai tay gắt gao ôm chặt lấy chính mình, tóc lại rơi xuống dưới. Trên người có nhiều chỗ lại thêm nhiều vết xước.

"Các ngươi làm cái gì với nàng?" Ta không tới gần nàng, bộ dáng của nàng tự dưng làm cho ta cảm thấy không nỡ, vì sao mỗi lần ta đều phải nhìn thấy một mặt bất lực như vậy của nàng.

"Nô tỳ. . Nô tỳ không hề làm gì cả. Chỉ muốn bôi thuốc cho cô ấy. Nào biết cô ấy đột nhiên bật dậy. Nhìn thấy đồ đạc là ném, lại rúc ở trong góc, nô tỳ cũng không dám tới gần cô ấy." Mấy thị nữ đẩy một người ra, đứng ở trước mặt của ta.

"Ai chuẩn cho các ngươi động vào nàng hay sao?" Hỏa khí tăng vọt hướng về phía thị nữ, ta quát lên. Từ dưới đất nhặt y phục lên, tới gần nàng, muốn đắp lên trên người nàng.

Nàng lại rúc về phía sau một chút, nước mắt không ngừng rơi. Ủy khuất giống như là một hài tử.

"Cút." Âm thanh cơ hồ từ trong kẽ răng nặn ra. Ta đã bực bội đến tê cả da đầu rồi.

Không cần đến một khắc, tất cả mọi người từ trong phòng lui ra ngoài. Ta ngồi xổm xuống, ngón tay thả trên đầu nàng, vuốt ve hai cái.

"Ngư Hàn. Ngươi không phải sợ." Nàng vẫn còn muốn lui về phía sau nữa, dường như xem ta là một người xấu, muốn tổn thương nàng.

"Ngươi sẽ lạnh đấy. Tới, đến nơi này của ta." Ta mở rộng vòng tay, dứt khoát đem bộ quần áo vứt qua một bên.

"Bọn họ khi dễ ngươi đúng không? Ta giúp ngươi đi giáo huấn bọn họ, được không?" Nàng chậm chạp không có hành động nào, giống như là năm ấy, lúc ta muốn làm cho nàng ăn, cũng cái loại bộ dạng hờ hững này.

"Ngươi đừng không để ý tới ta được không? Vẫn còn đang trách ta sao? Ngư Hàn, ngươi nói chuyện được không? Cho dù ngươi đang trách ta, ngươi cũng nên lên tiếng quở trách ta chứ." Ta đong đưa vai của nàng, nhìn nàng ủy khuất tự cắn ngón tay của mình không nói lời nào.

"Ngươi biết không? Ngư Hàn ngươi không thấy được, ta có bao nhiêu đau lòng, ta không biết ngươi tại sao phải bởi vì thân phận như vậy mà ở lại Vương phủ. Ta cũng không để ý ngươi có bệnh gì. Mấy năm nay, ta cũng nghĩ thông suốt, ta không muốn mất đi ngươi. Ta biết ngươi vẫn còn đang trách ta. Nhưng nếu như ngươi nghe được lời của ta, ngươi theo ta nói chuyện được không? Coi như ngươi đánh ta, ngươi mắng ta, ngươi gϊếŧ ta, ta đều không có câu oán hận nào, cha ta đối đãi ngươi như vậy, ngươi vốn nên ngay cả ta cũng hận...... Ngư Hàn, ngươi nói chuyện đi." Thấy bộ dạng nàng như vậy, ta thực sự không biết nên làm sao trở lại nói chuyện với nàng. Một mình tự lầm bầm lầu bầu.

Trước đây chúng ta cũng không phải như vậy. Vì cái gì, vì cái gì, đều thay đổi.

Mà hết thảy những thay đổi này, cuối cùng là ai?

Là phụ vương ta? Là ta? Hay là cái tên nam nhân muốn dẫn nàng đi?

"Kia..... Ta đi ra ngoài trước." Ta cảm giác đôi mắt có chút ướŧ áŧ, vội vàng dùng tay lau đi. Đứng dậy rời đi.

Đột nhiên, nàng ôm lấy chân của ta. Lòng ta ngay lập tức đau nhức.

Tựa như lần kia giống nhau, nàng vẫn ôm thật chặt chân của ta.

"Lạnh." Giọng nói của nàng rất nhỏ phun ra được một chữ. Nhưng một chữ này, lại làm cho ta chuyển bi thương thành vui vẻ.

Ta ngồi xổm xuống, đem nàng ôm vào trong ngực. Nàng lần này cũng không có kháng cự hay né tránh, mà là tùy ý ta ôm lấy nàng.

"Không lạnh. Ta ôm ngươi. Không lạnh." Ta cười. Cảm giác được cả gương mặt đều ướt.

"Ha ha...." Nàng cũng cười, ngây ngốc.

"Ngày mai. Ta mời đại phu tới khám và chữa bệnh cho ngươi. Mặc kệ ngươi là điên thật, hay là có bệnh, ta đều sẽ không để cho người khác lại từ bên cạnh ta mang ngươi đi. Ngư Hàn, được không?" Ta vỗ về mái tóc dài của nàng. Đem tấm chăn ném ở một bên đắp lên cả hai. Nàng ngơ ngác nhìn ta. Sau đó vừa cười, hai tay đặt ở trên mặt của ta, ngay từ đầu như là che chở, sau lại, giống như là đang đối với kẻ thù liều mạng vuốt ve.

Sau đó, lại nhào vào trong lòng của ta, lớn tiếng cười, "Nóng quá đi."

Ta lại chỉ có thể nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ tới khi còn bé, ta đoạt mẹ của nàng, đoạt cái ôm ấm áp vốn nên thuộc về nàng.

Thì ra, thật sự có nhân quả.

Ta thiếu nợ nàng, hóa ra từ lúc nhỏ đã bắt đầu rồi.

Ta thiếu nợ nàng, lẽ nào chỉ vẻn vẹn là một cái ôm thôi sao?

===================

Editor: Hazzzz, vừa ngược vừa ngọt các vị từ từ thưởng thức.