Chương 88: Biện pháp sử dụng chính xác của tổng tài?

Cứ việc Thương Hoài Nghiên chỉ vì muốn đi theo nên mới thuận miệng lôi ra lý do đặc biệt không ra gì thế này, thế nhưng trong thời buổi này, lý do cũng không phải là chuyện gì quan trọng cả, quan trọng chính là thành tâm thành ý.

Cho nên 2h sau đó, Thương Hoài Nghiên đã cùng Dịch Bạch Đường đi đến một khu biệt thự ở ngoại thành.

Khu biệt thự này trồng nhiều cây xanh, đại thụ nối liền từ trên mặt đất mọc lên cao vυ"t, giống như vệ binh xếp hàng hai bên, xanh tươi chạm mây, lái xe vào giống như tiến vào trong một cánh rừng yên tĩnh vắng vẻ.

Thương Hoài Nghiên đi thẳng một đường đến một căn biệt thự độc lập trong đó.

Trước cổng sắt của biệt thự là tường vi quấn quanh, hoa tường vi trắng nở bung trên cửa sắt khiến cho biển số nhà cũng bị che khuất mất một nửa.

Đầu tiên là hai người xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự bị dây thường xuân che kín một nửa này.

Thương Hoài Nghiên tiến lên trước một bước, ấn chuông cửa, quay đầu lại nói với Dịch Bạch Đường: "Cậu cảm thấy đây là một nơi thế nào?"

Trên mặt Dịch Bạch Đường cũng không có cảm xúc gì: "Giống như căn biệt thự ma trong các câu chuyện tán gẫu."

Một âm thanh vang lên, cửa biệt thự được mở ra.

Một người phụ nữ tóc đen, quần trắng ló mặt ra, trên mặt cũng không có cảm xúc gì, hai má giấu sau tóc, một đôi mắt trắng đen rõ ràng: "Các người tìm ai?"

"..." Cả hai người cũng nghĩ thầm may rằng hiện tại là ban ngày, ánh mặt trời vẫn đang chiếu sáng khắp nơi.

Dịch Bạch Đường nói: "Chúng tôi đến tìm Tiền tiên sinh."

Người phụ nữ quần trắng hỏi: "Trên thế giới tổng cộng có bao nhiêu loại hải sản có thể ăn được? Trả lời đúng mới có thể vào nhà."

Thương Hoài Nghiên: "..." Mẹ nó chứ, đây là cái loại câu hỏi gì thế?

Dịch Bạch Đường hờ hững trả lời: "Trên thế giới, số lượng đồ hải sản có thể ăn được tăng lên mỗi giây phút, câu hỏi này không có đáp án chính xác."

Quần trắng nhường đường: "Các cậu trả lời đúng. Mời vào."

Thương Hoài Nghiên yên lặng thu lại khϊếp sợ trong lòng mình, cùng Dịch Bạch Đường và quần trắng vào nhà.

Sau khi vào nhà, trước mắt mọi người chính là một gian phòng với phong cách đặc biệt.

Trong gian phòng này, khác với màu xanh um ở bên ngoài chính là ba màu trắng, đen, xám: chiếm cứ cả một mặt tường là màn ảnh lớn, ghế sô pha màu xám tro, cầu thang làm từ thủy tinh trong suốt, tất cả đều cho mọi người biết rõ sở thích và tính cách của chủ nhân nơi đây.

Thương Hoài Nghiên khẽ mỉm cười. Đây đúng là phong cách mà y quen thuộc nhất, mà y cũng thường đàm phán với những người như thế này, cho nên hành trình lần này chắc chắn có thể vô cùng thuận lợi.

Mãi đến tận khi quần trắng mang họ một đường đi qua căn phòng khách tràn đầy hơi thở hiện đại, rời khỏi cửa kính của biệt thự để đến hậu viện, lại đi qua một thảm cỏ ngắn, tới một căn nhà gỗ bên trong vườn hoa không khác với ga ra là mấy.

Trước cửa nhà gỗ có hai tiêu bản cá biển to bằng hai người, đuôi cá được treo lên trên, đầu cá dốc xuống dưới mặt đất, miệng cá bị mở ra, hàm răng sắc nhọn đối diện với gương mặt của Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên.

Thương Hoài Nghiên: "..."

Niềm vui bị rút đi, trong lòng y dâng lên dự cảm không tốt.

Đối với đầu cá này, quần trắng làm như không thấy, đi lên trước cửa căn nhà gỗ nhỏ gõ cửa.

Có giọng nói của một người đàn ông truyền đến từ bên trong: "Có chuyện gì?"

Quần trắng nói: "Tiên sinh, có người tới tìm ngài. Bọn họ đã trả lời đúng câu hỏi."

"Để cho bọn họ vào đi." Bên trong lại truyền đến một giọng nói, tiếp theo, cửa gỗ được mở ra, bóng tối cũng theo đó lan ra, ánh tà dương treo ở phía chân trời, căn phòng nhỏ này đã bị bóng tối bao phủ.

Quần trắng đứng trước nhà gỗ, bên cạnh chính là đầu cá dữ tợn. Đầu cá được chế tác thành tiêu bản vô cùng sống động, giống như chỉ sau một giây nữa thôi là có thể cắn quần trắng vào trong miệng.

Lần này là Dịch Bạch Đường nói thầm trong lòng.

Hắn chậm chạp bước vào bên trong nhà gỗ, vừa bước vào đã nhìn thấy một căn phòng mờ tối, có hai người một lớn một nhỏ ngồi một trái một phải, khi hắn và Thương Hoài Nghiên bước vào thì cùng quay đầu, ánh sáng sâu kín trong không gian mờ tối dường như phát sáng.

Người lớn hỏi: "Các cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Dịch Bạch Đường: "Tôi muốn danh sách đề cử của nhà hàng trong năm nay."

Tiền tiên sinh không vui: "Hừ... Ai bảo các cậu đến? Tôi không phải mỹ thực gia buôn bán danh ngạch."

Dịch Bạch Đường nói tên của giám đốc Chu.

Tiền tiên sinh hơi thả lỏng: "Là nàng à, thật là một người nhiều chuyện, coi như là nàng thì cũng vô dụng thôi, cậu không thể hoàn thành yêu cầu của tôi."

Chân mày Dịch Bạch Đường cau lại: "Yêu cầu gì?"

Trên mặt Tiền tiên sinh không có cảm xúc gì, chỉ hờ hững đáp lại: "Dù sao thì cũng không làm được, cậu cần gì phải biết đến."

Dịch Bạch Đường: "..." Trên mặt hắn cũng không có cảm xúc gì đáp lại: "Thật phí lời."

Từ sau khi bọn họ đi vào trong phòng, cánh cửa gỗ cũng đã được đóng lại, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ nhỏ hẹp, hạ xuống ánh tà dương cuối cùng màu vàng, cũng là một chuyện vô ích, đều giống như nhau, tan trong bóng tối. Sau vài giây ngắn ngủi tiến vào nơi này, Thương Hoài Nghiên đã xác định mình không thể chen lời vào lời đối thoại giữa Dịch Bạch Đường và Tiền tiên sinh.

Y có hơi u buồn, không khỏi dừng ánh mắt của mình lên bóng đen trên người trong căn nhà gỗ nho nhỏ.

Đôi mắt lúc này cũng đã thích ứng được với bóng tối, Thương Hoài Nghiên miễn cưỡng nhìn rõ bé gái khoảng 4-5 tuổi đang ngồi đó, tuy rằng trong nhà gỗ có 3 người đàn ông cao lớn thế nhưng cô bé vẫn lẻ loi trong góc nhìn cánh quạt xoay tròn không nói một lời nào.

Tại sao lại có thể để một đứa bé ở trong căn phòng mờ tối như thế này.

Thương Hoài Nghiên khẽ lắc đầu, lặng lẽ đi đến bên cạnh bé gái.

Bé gái cũng không phát hiện ra có người khác đến gần, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cánh quạt, không nhúc nhích.

Thương Hoài Nghiên đi đến góc này, rất nhanh đã phát hiện nơi này không đơn giản như bên ngoài, trên giường là đệm cao, bên dưới là thảm trải sàn, ở trên sàn có vài cái rổ, trong rổ tất cả đều là đồ chơi lớn nhỏ nhìn qua không có tác dụng gì, chúng nó cũng không hấp dẫn bé gái bằng một chiếc quạt.

Đứa bé này có phải yên tĩnh quá rồi không?

Thương Hoài Nghiên chạy đến bên cạnh cô bé. Y cũng không bước lên thảm trải nền, không đi vào phạm vi không gian của cô bé, chỉ tùy ý cầm lấy một món đồ chơi nho nhỏ trong rổ giấu ở lòng bàn tay, lấy ngón tay nhẹ nhàng lăn qua lăn lại.

Một chấm ánh sáng nhỏ xuất hiện trong nhà gỗ.

Nó nâng cánh, chậm rãi bay lượn một vòng trên không trung rồi rơi vào bên trên cánh quạt.

Con ngươi của cô bé khẽ động, từ cánh quạt chuyển đến chấm sáng, rồi lại từ chấm sáng di chuyển lên cánh quạt, có hơi bồi hồi do dự lại giống như đang âm thầm lựa chọn xem cái nào thú vị hơn.

Cánh quạt vẫn đang chậm rãi chuyển động, chấm sáng cũng đồng thời chuyển động theo.

Đến khi cánh quạt chuyển động xuống dưới cùng, chấm sáng dừng trên cánh quạt chỉ lát nữa là ngã xuống, không khác nào một con đom đóm linh động run rẩy đôi cánh nhỏ bé, lại một lần nữa bay từ dưới đáy lên, dừng trên một phiến lá mới.

Lần này, ánh mắt của bé gái bình tĩnh rơi trên chấm sáng.

Thương Hoài Nghiên vừa lộ ra một nụ cười mỉm thì nghe thấy âm thanh không vui của chủ nhân ngôi nhà gỗ vang lên phía sau lưng: "Được rồi, nếu như cậu muốn biết điều kiện của tôi, vậy thì tôi sẽ nói cho cậu biết... Chỉ cần cậu khiến cho con gái của tôi lên tiếng, tôi sẽ đồng ý đưa danh ngạch năm nay cho cậu."

Thương Hoài Nghiên lỡ tay tắt mất công tắc của đồ chơi.

Bé gái: "A!"

Vài giây yên tĩnh như chết.

Ngay sau đó, "tách" một tiếng, ngọn đèn nhỏ bên trong nhà gỗ bỗng nhiên sáng lên, toàn bộ người trong nhà gỗ híp mắt lại một cái mới có thể để cho đôi mắt kịp thích ứng.

Cuối cùng, Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên cũng có thể nhìn rõ hình dáng của Tiền tiên sinh.

Đó là một người đàn ông cao gầy, mặc áo đen, hình dáng và màu sắc quần áo âm u như nhau, đang dùng biểu cảm kinh ngạc nhìn cô bé.

Tiếp theo, ông ta cũng phản ứng lại, lập tức chuyển mắt về phía Thương Hoài Nghiên, lật lọng: "Vừa rồi tôi nói điều kiện bị nhầm, chỉ cần cậu có thể khiến cho con gái tôi bỏ đi được tật xấu quái gở hiện nay, tôi sẽ đáp ứng cho cậu danh ngạch năm nay."

Dịch Bạch Đường: "..."

Người không vui biến thành Dịch Bạch Đường: "Tôi không phải là một đầu bếp trông trẻ.

Tiền tiên sinh nhìn chằm chằm vào Thương Hoài Nghiên, thuận miệng trả lời: "Cũng không hi vọng cậu chăm sóc."

Thương Hoài Nghiên: "..."

Tôi cũng đâu phải là một tổng tài trông trẻ!

Điều kiện thỏa thuận không đạt thành, Dịch Bạch Đường và Tiền tiên sinh tan rã trong không vui.

Buổi tối hôm đó, Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên cũng gọi điện thoại đến cho mấy mỹ thực gia trong danh sách, thế nhưng kết quả không được như mong muốn, những mỹ thực gia đó đều sử dụng phần của mình để đề cử hết rồi, cho dù có 1-2 người chưa dùng đến nhưng thái độ cũng rất mơ hồ, chính là không muốn giao một lời chắc chắn.

Thương Hoài Nghiên thở dài một hơi không giải thích được.

Mặt trời của một ngày mới đã xuất hiện trên bầu trời cao kia, Thương Hoài Nghiên lấy ngón tay ấn ấn lên thái dương của mình.

Ngày hôm qua còn không thể ngủ chung với Dịch Bạch Đường.

Đầu y đau.

Điện thoại bàn vang lên, giọng nói của Tiểu Tống trong ống nghe truyền đến: "Thương tổng, đi công tác..."

Thù mới hận cũ đồng thời dâng lên trong đầu Thương Hoài Nghiên, y tức giận nói: "Loại chuyện nhỏ này mà còn cần phải hỏi tôi à? Tùy tiện phái một người đi làm là được rồi!"

Dù sao mình cũng không phải là cái loại nhẫn nhục chịu khó cẩn trọng mà một trợ lý nhỏ có thể so sánh được.

Xem ra Thương Tổng thật sự không nắm được đầu bếp Dịch, e rằng mình nên cân nhắc đến việc thay đổi lại địa vị, hướng một trái tim hồng về phía đầu bếp Dịch thì tốt hơn!

Tiểu Tống nuốt giận vào bụng: "Đã phái người đi... Thế nhưng ngày hôm nay có người đến văn phòng tìm ngài."

Thương Hoài Nghiên ngồi trước tủ rượu, trước mặt là một ly hồng trà vẫn còn bốc lên hơi nóng, sau khi ở chung với Dịch Bạch Đường, một người bị đau dạ dày giống như cũng quên mất hương vị cà phê là thế nào. Y miễn cưỡng trả lời: "Giao cho cậu từ chối rồi phải không. Nếu như không được thì mời đến phòng làm việc của quản lý Thương đi, tôi còn có việc phải làm."

Tiểu Tống: "Híc, lần này người đến không giống. Kia là một vị khách 4 tuổi, người đàn ông dẫn cô bé đến đây nói giao cho ngài phụ trách xong thì đi luôn rồi."

Thương Hoài Nghiên sững sờ.

Bỏ lại rồi đi luôn, như thế mà được gọi là ba à?

Ngay sau đó, ánh mắt của y rơi lên người Dịch Bạch Đường đang dựa vào nhà bếp uống nước, có một chủ ý mới: Mặc dù mình cũng không phải là một tổng tài có thể chăm sóc được em bé.

Thế nhưng nếu như cùng Dịch Bạch Đường chăm sóc một em bé trong thời gian ngắn... Có thể cây ngay không sợ chết đứng ở chung với Dịch Bạch Đường, phát huy tài trí thông minh của mình cùng với Dịch Bạch Đường giải quyết vấn đề, một lần hành động mang lại nhiều lợi ích, thật giống như cũng không phải không thể?