Chương 83: Shushi

LƯU HƯƠNG(留香)

Tác giả: Sở Hàn Y Thanh

Việt hóa: Tận Thế; Văn Khanh

Biên tập:$un

Nguồn: KTĐM; Wiki

Chương 83: Sushi

Không biết từ khi nào, mỗi ngày đều trở nên nhất thành bất biến.

Đến khi mở mắt từ trên giường một lần nữa, giám đốc Chu nhìn trần nhà màu xám, không hẹn mà nghĩ như vậy.

Con ngươi của nàng nhẹ nhàng chuyển động, từ trần nhà đến rèm che cửa sổ, lại đến giường lớn trống rỗng.

Tất cả đều vô cùng quen thuộc.

Thế nhưng tất cả cũng không phải quen thuộc như thế.

Nàng lại nhắm mắt lại một lần nữa.

Mệt mỏi giống như sóng thủy triều từng đợt từng đợt vọt đến, gột rửa thân thể, trong lòng lại lập tức nhấc lên sóng to gió lớn.

Đại khái là trong sinh mệnh của mỗi con người đều có một lịch trình như thế.

Mệt gần chết rồi nhưng vẫn không ngủ được.

Mỗi ngày đều muốn tìm ra được một điều mới mẻ nhưng cuối cùng lại phát hiện ra những cái được cho là mới mẻ thì mình đều đã thấy cả rồi.

Năng lực suy nghĩ mức độ cao rồi lại giảm xuống đến mức không biết cuối cùng thì mình đang làm gì.

Tình nguyện bản thân là một loài thực vật, chỉ cần phơi nắng, uống một ngụm nước là có thể sinh tồn...

Giám đốc Chu miễn cưỡng vực dậy tinh thần.

Nàng dậy khỏi giường, làm từng bước một, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, dùng phấn nền phủ một lớp dày đặc lên vành mắt đen đậm và hai má nhợt nhạt của mình.

Tiếp theo là chuẩn bị lái xe đi làm, nhưng ngoài ý muốn phát hiện trong khe cửa có một bức thư nặc danh.

Bì thư cũng không dán, giám đốc Chu mở ra liếc nhìn, sau đó xé nát vứt đi như không có chuyện gì xảy ra.

Chuyện như vậy, nàng đã sớm biết.

Dịch Bạch Đường nói chuyện giữ lời.

Sáng ngày thứ 2, hắn không quan tâm đến Thương Hoài Nghiên đang muốn nói lại thôi, sắp xếp xong đồ vật cần thiết, bắt đầu công việc ra ngoài thu thập tài liệu của mình.

Tài liệu hoạ sĩ lấy bên ngoài là vật để vẽ, của nhϊếp ảnh là du lịch, còn tài liệu của đầu bếp tất nhiên là đi dạo khắp các phố lớn ngõ nhỏ để thưởng thức đồ ăn và tay nghề của đầu bếp các nhà hàng.

Dịch Bạch Đường đối với phạm vi của lần ra ngoài này đã có kế hoạch từ sớm.

Đầu tiên là đến một thành phố ở gần thủ đô.

Trong thành phố này vừa có một nhà hàng mới khai trương, là một cửa hàng sushi Nhật.

Dịch Bạch Đường đến nhà hàng này để thưởng thức mỹ vị.

Ở giữa một cái đĩa màu đen, hạt gạo trong suốt như thủy tinh, óng ánh long lanh, ở xung quanh được bọc một lớp rong biển, giống như hoa văn màu trắng vờn quanh đá hoa cương, cuối cùng là một lớp sốt màu trắng giống như đuôi cáo, nhẹ nhàng đặt trên mặt đĩa.

Trên sushi còn được cắm một chiếc quạt giấy nho nhỏ.

Quạt giấy màu đen, mặt trên còn có hoa văn anh đào xinh xắn.

Bên cạnh quạt giấy lại có 3 chiếc đĩa nhỏ.

Bên trong đĩa nhỏ là mù tạc, nước tương, cùng với nước gừng được bếp trưởng đặc chế vào thời điểm hoa anh đào nở rộ.

Đến khi hai cánh cửa được mở ra, cảnh vật bên trong đình viện cũng được thu vào tầm mắt, hoa cỏ tốt tươi, suối chảy róc rách, còn có một con mèo già nằm trên nóc đình lục giác, dùng đôi mắt uyên ương nhìn chằm chằm vào người bên trong phòng, thỉnh thoảng vẫy đuôi đuổi sâu bọ bay đến cạnh mình.

Dịch Bạch Đường cầm sushi trên bàn lên.

Hắn chấm sushi vào trong nước chấm, sau đó cho vào trong miệng thưởng thức.

Hương vị nước chấm kí©h thí©ɧ đầu lưỡi, tiếp theo là thịt cá tươi mới cùng với cơm tẻ no đủ.

Hương vị nước chấm giống như nhân bên trong, hơn nữa bản thân đồ ăn lại có vị chua ngọt giống như một tầng lá mỏng nhẹ nhàng bao bọc lại khiến cho hai thứ hương vị dung hợp hoàn mĩ với nhau.

Sau khi Dịch Bạch Đường ăn xong, hắn im lặng suy nghĩ một lúc rồi ngước mắt hỏi:

"Gạo tẻ sau khi vo sạch có ngâm qua sữa bò phải không?"

Thời gian này đúng vào chạng vạng, tia sáng yếu ớt phân căn phòng nho nhỏ thành hai nửa, Dịch Bạch Đường ngồi ở nửa sáng, còn một nửa kia giấu trong bóng tối, cho đến khi Dịch Bạch Đường lên tiếng, bên trong phía bóng tối có người khẽ động, một người đàn ông hiện hiện nửa thân mình.

Sau khi ngồi xuống bên cạnh bàn, hơi cúi người, anh ta mới lên tiếng:

"Đúng vậy!"

Dịch Bạch Đường cũng hơi cúi người đáp lại: "Hương vị rất tốt."

Người đàn ông nói: "Cái này nếu như đã được Dịch quân tán thưởng, vậy thật sự là không nhận nổi vinh dự này. Tôi rất mong trong cuộc thi "Trù vương tranh bá tái" có thể gặp Dịch quân lần thứ hai."

"Ngoài ra, liên quan đến phần thi đấu Phụ gia, người đàn ông bỗng nhiên trầm ngâm, "Dịch quân hẳn là cũng đã biết qua TV..."

"Không sai." Dịch Bạch Đường nói, "Lần này có một giải đấu Phụ gia của "Trù vương tranh bá tái", chỉ cần tham gia là có thể có được bí quyết nấu ăn của bếp vương."

"Bí quyết nấu ăn..." trong mắt của đầu bếp người Nhật Bản có một tia sáng chợt lóe nhưng rất nhanh đã được khắc chế lại, "Bất kể là thế nào, rất mong có thể tái kiến Dịch quân!"

Dịch Bạch Đường cũng đáp lại: "Tôi cũng rất chờ mong."

Sau đó hắn rời khỏi quán cơm này, ngồi xe lửa trở lại thủ đô.

Cây cối hai bên lướt qua tầm mắt nhanh chóng lui về phía sau, tạo thành một tia chớp mơ hồ màu xanh lục.

Dịch Bạch Đường ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, nâng cằm nhìn bờ ruộng ngang dọc bên ngoài cửa xe, cố ý lật lại một vài tin tức liên quan đến phần giải đấu phụ của "Trù vương tranh bá tái" trong đầu.

Đại ma vương chính là đối tượng khiêu chiến cuối cùng sau phần giải đấu phụ kia. Lần trước gọi điện đại ma vương có nói "Đi đến trước mặt ta", không nghi ngờ gì chính là muốn mình tham gia "Trù vương tranh bá tái", cũng muốn mình là người giành chiến thắng cuối cùng.

Cái này không đáng kể, ngược lại, ban đầu hắn cũng đã có ý định tham gia Sở vương tranh bá, đồng thời sau giải thi đấu phụ sẽ đường đường chính chính đánh bại đại ma vương.

Dịch Bạch Đường âm thầm cân nhắc trong lòng.

Cho nên thật ra tất cả vấn đề bây giờ, vẫn là cái này...

Ánh mắt của hắn rơi vào hai điều kiện bắt buộc để có thể tham gia thi đấu.

Một là trong giải đấu phụ trở thành 1 trong ba người đứng đầu.

Hai là có được giấy chứng nhận tư cách đầu bếp của người trong nghề.

Bây giờ là tháng 4.

Từ giờ đến cuộc thi diễn ra vào tháng 6 còn hai tháng.

Hắn cũng gần như cần phải có được chứng nhận của người trong nghề đối với Có Cây.

Mà cái này chỉ cần một mỹ thực gia đặc cấp trong nghề đánh giá – Dịch Bạch Đường đã bắt đầu suy nghĩ xem mỹ thực gia đặc cấp nào có thể trợ giúp cho nhà hàng của mình thăng cấp.

Đứng ở nhà ga, Dịch Bạch Đường vừa mới xuống xe, còn chưa kịp nghĩ đến xem làm thế nào để ý nghĩ của mình trở thành sự thật, hắn đã bị trợ lý Hoàng đợi ở sân ga nắm lấy tay, lôi vào một quán cà phê gần đó.

Trong tiệm cà phê đông đúc, khắp nơi là những vị khách mang theo hành lý vội vàng qua lại, nhân viên phục vụ phải đưa khay đựng đồ ăn lên trên đỉnh đầu, sử dụng kĩ xảo đặc biệt nhanh chóng mang đồ ăn đến đặt trên bàn cho khách.

Dịch Bạch Đường ghét bỏ liếc mắt nhìn cốc cà phê trước mặt, đầu tiên nói với trợ lý Hoàng: "Tờ danh sách tôi cần thế nào rồi?"

Trợ lý Hoàng bình tĩnh: "Tất cả đều nằm trong kế hoạch, mặc dù đối phương ra giá cao hơn cậu một chút, thế nhưng tôi đã thông qua kế hoạch tác động lâu dài với Chu tỷ, lại thận trọng cân nhắc thêm một lần là cuối cùng sẽ giao nguyên liệu nấu ăn này cho ai."

Dịch Bạch Đường gật gật đầu coi như hài lòng.

Tiếp theo hắn chuyển tầm mắt sang Thương Hoài Nghiên đang ngồi bên cạnh: "Tại sao anh cũng ở đây?"

Thương Hoài Nghiên một mặt vô tội: "Bảo bối, cậu không cho tôi đi cùng cậu để lấy tài liệu, tôi chỉ có thể đến trạm xe đón cậu thôi!"

Dịch Bạch Đường thuận miệng nói: "Không phải anh còn phải đi công tác à?"

Thương Hoài Nghiên: Tôi... Cậu... Sao lỗ tai của cậu lại thính như thế cơ chứ?!

Y ngượng ngùng nói: "Ở phía bên kia hiện giờ xảy ra vấn đề nho nhỏ, thời gian công tác lùi lại 2 ngày. Thật ra tôi cũng có thể giao cho người khác đi công tác."

Vừa ra ngoài một chuyến, lại được ăn món ngon, mắt Dịch Bạch Đường cũng sáng lên, sửa lời: "Không, đi công tác rất tốt, vừa vặn có thể thử nghiệm điều gì đó mới mẻ."

Thương Hoài Nghiên: "..."

Hỏng rồi, vì sao hai ngày nay mình lại cảm thấy mỗi câu Bạch Đường nói đều mang theo hàm ý khác nhỉ.

Trợ lý Hoàng không nhịn được ngắt lời bọn họ: "Các cậu... Để tôi nói đã nào, đầu tiên hãy nghe tôi nói việc chính đã."

Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên cùng đưa mắt nhìn sang trợ lý Hoàng.

Trợ lý Hoàng nói: "Vẫn là về việc của Chu tỷ. Thương tổng, phương pháp trước đó cậu nói cho tôi thật vô dụng... Theo như quan sát mới đây nhất của tôi, tuy rằng hiện giờ Chu tỷ vẫn đang cố gắng chống đỡ, thế nhưng mỗi ngày đều mệt mỏi hơn so với ngày hôm trước."

Thương Hoài Nghiên bình tĩnh: "Ồ."

Trợ lý Hoàng: "..." Anh ta không tin nổi, "Anh không có lời gì khác à?"

Thương Hoài Nghiên yên lặng nôn ra một câu: "Vì sao tôi phải nói cái gì khác..."

Trợ lý Hoàng đưa ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ về phía Dịch Bạch Đường.

Dịch Bạch Đường tàn nhẫn phá vỡ vọng tưởng của đối phương: "Tôi là một đầu bếp."

Trợ lý Hoàng tung ra đòn sát thủ: "Đầu bếp Dịch, đi 100 dặm giả là 90, nếu như cậu không tìm đủ mọi cách để giúp đỡ Chu tỷ, tôi cũng không có cách nào thuyết phục Chu tỷ đáp ứng yêu cầu về nguyên liệu nấu ăn của cậu!"

Lại còn dám dùng cái này để uy hϊếp mình.

Dịch Bạch Đường dùng ánh mắt bất thiện nhìn trợ lý Hoàng.

Trợ lý Hoàng bất giác cảm thấy run cả người, vội vã bổ sung: "Hơn nữa đầu bếp thì làm sao? Đầu bếp thật lợi hại! Đầu bếp thật cao thượng! Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì đói đến hoảng loạn! Không phải người ta thường có câu nói là người thất tình chỉ cần được ăn một bữa ngon là mọi thứ đều có thể giải quyết à? Đầu bếp Dịch, ngài hoàn toàn có thể làm tốt, giúp cho Chu tỷ một lần nữa cảm thấy mình có thể theo đuổi nhiều thứ tốt đẹp hơn nữa!"

Dịch Bạch Đường: "..."

Thương Hoài Nghiên: "..."

Hai người nhìn trợ lý Hoàng thật lâu.

Trợ lý Hoàng: "Cái này, tôi có thể ví dụ thử như nếu như chúng ta có thể tiếp tục theo dõi được đôi gian phu-phu kia một lần nữa, tiếp theo lại chụp ảnh làm bằng chứng, lần thứ hai dùng thư nặc danh đưa cho Chu tỷ, có thể lần trước hiệu quả còn chưa đủ vì không có bằng chứng cụ thể nào, lần này tực tiếp đưa ra, chưa biết chừng Chu tỷ có thể hoàn toàn tỉnh ngộ..."

Thương Hoài Nghiên cảm thấy được việc này nếu đặt vào trường hợp thực tế thì cũng có giá trị tham khảo.

Nhưng trước khi y lên tiếng, Dịch Bạch Đường đã giơ tay lên lần thứ hai, đặt tay lên môi, suy nghĩ: "Hình như lời của anh cũng hơi có đạo lý."

"Làm ra một món... Khiến người có dũng khí đối mặt với hiện thực, một món ăn giúp tiếp thu được thay đổi đúng không?"