Chương 60: (️18+)

Bất ngờ rồi chuyển sang kinh ngạc qua đi rất nhanh, Hồ Kiến Minh phản ứng lại: "Hiện giờ có món ăn nào là có cách làm bí mật chứ? Lên mạng tìm cũng ra cả một đống lớn! Ông muốn nói gì thì cứ nói đi."

Vị khách hàng kia vẫn bình chân như vại, vắt chân cười nói: "Đây chính là cậu muốn tôi nói, vật thì để tôi nói? Đến lúc đó cậu cũng đừng có xin tôi dừng lại đấy nhé!"

Hồ Kiến Minh vừa nghe thấy đã tức giận vô cùng, trâu còn muốn được thổi lên trời chắc.

Lần thứ hai hắn nghiêm túc đánh giá vị khách đang ngồi trước mặt mình.

Chỉ thấy vị khách này ít nhất cũng đã hơn 50 tuổi, quần áo cũng hơi đặc biệt, là kiểu cổ điển, một quần dài màu xanh nhạt, một áo may ô dày dặn có hoa văn đường viền là hoa đồng tiền, cùng với một đôi giày vải màu đen, thậm chí còn có cả một cái mũ quả dưa cùng màu đang được đặt trên bàn.

Tác dụng của cái mũ này có lẽ là vì che lại mái tóc ngày càng thưa thớt ở phần đỉnh đầu kia của lão.

Ánh mắt Hồ Kiến Minh chạy một vòng trên đỉnh đầu của ông ta.

Ông lão không vui: "Đôi mắt của cậu đang nhìn đi đâu đấy!"

Hồ Kiến Minh thu lại ánh mắt. Sau khi đánh giá hết người này từ trên xuống dưới, hắn đã nhận định, ông lão này chính là thời gian rảnh rỗi quá nhiều nên đến đây kiếm ít chuyện, lập tức như cười như không nói: "Lão nhân gia à, ông muốn nói gì thì nói đi, ngàn vạn lần không cần kiêng kị gì chúng tôi cả, chỉ cần lời ông nói là đúng, vậy chúng tôi còn muốn học tập nữa kìa."

"Vậy được." Ông lão cũng rất bình tĩnh. Ông ta trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến chính giữa lầu 2 của nhà hàng, hướng về thực khách bốn phía, chắp tay ôm quyền, cao giọng nói, "Đại gia vừa rồi cũng đã nghe thấy lời nói chuyện giữa tôi và chủ nhân của Thái Đức Lâu, vậy giờ tôi xin nói cho mọi người nghe cách làm vịt tam bộ của Thái Đức Lâu!"

Lực chú ý của các vị khách ở tầng hai này ít nhiều gì cũng sẽ bị hấp dẫn, ánh mắt đều tập trung trên người ông lão kia, chỉ thấy ông lão nhấc cánh tay lên, tay phải hướng vào trong ống tay áo bên trái, rút ra: "Vậy chúng ta sẽ cùng xem qua cách làm thực tế của..."

Một cái khăn mùi xoa màu trắng được rút ra.

Ông lão vừa nhìn thấy đã vội vàng xin lỗi: "Ôi chao, thật không tiện, tôi cầm nhầm rồi!"

Nói rồi, ông lão lại đưa tay vào ống tay áo, một lần nữa rút ra:

"Nào, chúng ta cùng đến xem một chút..."

Một bông hoa hồng đỏ bị rút ra.

Ông lão: "Ôi ôi ôi, vẫn nhầm rồi!"

Ông ta ném cả khăn tay và hoa hồng lên mặt đất, lần thứ ba đưa tay vào trong tay áo mình.

"Để chúng ta..."

"Khanh khách!" Một con chim bồ câu trắng bụ bẫm xuất hiện trên tay ông lão, kêu hai tiếng, giương cánh ra, bay đi!

Mọi người: "Ha ha ha ha ha!"

Hồ Kiến Minh: "..." Trong lòng hắn cảm thấy hoảng hốt, thầm nghĩ không biết ông lão này là một nghệ nhân giang hồ, đi qua nơi này nhìn thấy Thái Đức Lâu, cố ý đến đây hô chiêng gõ trống, muốn tìm cơ hội lưu lại vài tiết mục ảo thuật, nói vài câu tấu hài... hay không.

Ba lần liên tiếp đều lấy nhầm đồ vật, ông lão giống như người bị đau răng đứng đó thở gấp, lần thứ 4 đưa tay vào trong tay áo, lúc này cũng coi như lấy ra được một tờ giấy được gấp vuông vắn.

Ông ta hít vào một hơi thật dài: "Cuối cùng cũng coi như lấy đúng rồi!"

Các vị khách ở tầng hai cũng cười lên tinh thần, xem xem ông lão muốn nói gì.

Ông lão mở tờ giấy ra, liếc mắt nhìn một cái, giọng trầm bổng du dương: "Cách làm vịt tam bộ coi trọng nhất là kĩ thuật dùng dao, tiếp theo là rượu Thiệu Hưng thật ngon, lúc cho vào không được đổ trực tiếp vào trong nước dùng mà trộn lẫn muối trắng, bôi đều lên trên thân con vịt, gia vị so với..."

Một màn đối thoại dài dằng dặc vừa rồi được nói ra giống như nước chảy mây trôi, những người xung quanh cũng nghe được mạch lạc rõ ràng, tuy rằng phần lớn không có hứng thú đi thử xem cách làm của món ăn này có đúng thế không, thế nhưng cũng có người ngược lại lắng nghe vô cùng chăm chú, tiếp theo cũng sẽ có người lấy di động ra, nhanh chóng ghi lại những gia vị và các điểm quan trọng trong chế biến.

Sắc mặt Hồ Kiến Minh lúc này cũng hơi thay đổi.

Là một đầu bếp, tất nhiên hắn biết điều ông lão kia đang nói không phải là cách làm được phổ biến trên mạng, quá nửa thật ra cần phải mất nhiều công sức lao động tìm hiểu, thậm chí có khả năng phải nằm vùng trong Thái Đức Lâu mới có thể tra ra được.

Nhưng như vậy thì sao nào?

Hồ Kiến Minh khoanh hai tay trước ngực, trong lòng cười lạnh.

Hừ, nếu như ông tìm một món ăn khác thì thôi đi, lại còn cố tình tìm món vịt tam bộ này của chúng tôi, đây là món ăn chiêu bài của Thái Đức Lâu, gọi là chiêu bài vì nó còn có phương pháp bí mật! Phần bí mật này chỉ được truyền từ Thái sư phụ, đến sư phụ tôi và tôi một mạch kế thừa, mỗi một lần làm đều không cho ai biết! Cho dù là vịt tam bộ này có người trong nhà bếp nói cho ông biết đi chăng nữa thì bước cuối cùng cũng do đích tay tôi lặng lẽ bỏ vào. Không cần biết là thế nào, ông tuyệt đối cũng không thể biết được!

Ông lão còn nói: "Hiện giờ có một nguyên liệu quan trọng nhất, đại gia cần phải ghi nhớ, có được phương pháp phối chế này, hương vị nấu tại nhà so với Thái Đức Lâu tuyệt đối giống nhau, nguyên liệu quan trọng nhất này là... thêm vào 1/3 thìa cà phê!"

Đầu óc Hồ Kiến Minh ong ong!

Làm sao ông ta có khả năng biết được cái này?!

Chờ đến khi Hồ Kiến Minh ngơ ngơ ngác ngác tỉnh lại từ trong sợ hãi do bí mật đã bị tiết lộ thì ông lão kia đã biến mất không thấy đâu.

Hắn lại nhìn xung quanh, khách hàng ở Thái Đức Lâu nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thái độ hoàn toàn không có gì thay đổi sau khi nghe được cách làm vịt tam bộ bí mật của Thái Đức Lâu, nếu như có bàn tán gì thì cũng là nói về ông lão lúc trước biểu diễn giống như một màn của ảo thuật gia.

Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng trên không trung lúc này mới hoảng loạn rơi xuống.

Hồ Kiến Minh xoa xoa cái đầu đầy mồ hôi lạnh, có hơi không xác định được nghĩ ngợi: "Chuyện này liệu có phải cứ như vậy là xong không? Mình có nên nghĩ cách để thăm dò xem ông lão kia là ai không? Nhưng mặt cũng chỉ mới thấy một lần, ngay cả tên của ông ta là gì mình cũng không biết, vậy làm cách nào đi thăm dò cho được...

Nhất thời, Hồ Kiến Minh do dự, cũng không biết chuyện này có chạy lên mặt báo hay không, hơn nữa, sư phụ của hắn hiện tại vẫn còn đang tránh đi dư luận, Thái sư phụ của hắn lại có phân lượng lớn thế nào, làm sao đáng để ra mặt với loại chuyện nhỏ nhặt này? Do dự như vậy rồi, một ngày rưỡi cũng đã trôi qua. Mắt thấy cũng không có chuyện gì phát sinh nữa, Hồ Kiến Minh cũng không còn lo lắng như lúc ban đầu, tiếp tục đến Thái Đức Lâu làm việc.

Hôm nay hắn đến nhà hàng hơi muộn, đến giờ cơm trưa mới đến, chân vừa mới đặt lên lầu hai lại thấy ở đây náo nhiệt hơn mọi ngày rất nhiều, các vị thực khách cũng không ngồi yên ở chỗ ăn cơm của mình mà vây quanh ở một bàn giữa, phát ra hàng loạt tiếng cười.

Việc làm ăn của Thái Đức Lâu đúng là càng ngày càng tốt!

Hồ Kiến Minh bỗng nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Thế nhưng vui mừng của hắn đã dừng lại sau hai giây ngắn ngủi, hắn chợt phát hiện có điều không đúng, lập tức tách đoàn người ra chen vào giữa, liếc mắt một cái hắn đã nhìn thấy người đang vắt chéo chân, bình chân như vại ngồi ở bàn ăn vị trí trung tâm, dùng giọng điệu tấu hài một bên miêu tả, một bên tấu hài, đây không phải chính là lão già đáng ghét hôm trước đến đây chọc thủng bí mật của vịt tam bộ à?!

Hắn đến nơi cũng vừa lúc.

Ông lão kết thúc màn trình diễn nghệ thuật, phương thức bí mật của vịt tam bộ cũng đã nói xong, lúc này híp mắt cười cười, đưa tay vỗ vỗ hộp lớn đang được đặt một bên, nói với mọi người: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã cổ vũ, từ sau khi có được phương pháp chế biến bí mật kia, tôi đã về nhà suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng coi như đã làm được vịt tam bộ, hiện tại mong mọi người đánh giá thử xem, xem có khác gì so với Thái Đức Lâu không."

Ông lão nói xong, dưới mắt mọi người mở hộp ra, lộ ra phần được lá sen bọc lại bên trong, tiếp theo lại mở lớp lá sen xanh biếc kia ra, lộ ra từng phần nhỏ đồ ăn cũng được lá sen bao bọc.

Bởi vì được lá sen bọc lại rất kĩ cho nên đồ ăn bên trong vẫn còn tỏa ra hơi nóng, những người vây xung quanh đều tiến lên lấy một miếng nhỏ để nếm thử, hương vị rất ngon, cho nên lại tiếp tục đưa tay vào lấy thêm một phần.

Nếu như tất cả mọi người đều có phần, vậy vì sao tôi lại không có?

Lần này là vị khách đứng phía sau vốn dĩ là có cũng được mà không có cũng không sao cuống lên, vội vã đến muốn thử một phần.

Tất cả mọi người đều tiến về phía trước khiến cho Hồ Kiến Minh không thể không tránh ra.

Đầu óc Hồ Kiến Minh lúc này giống như bị đốt nóng, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.

Con mẹ nó, một lần thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn dám đến địa bàn của tôi để hò hét với tôi, ngày hôm nay tôi không tìm người đến nhốt ông vào trong sở vài ngày thì tôi sẽ không mang họ Hồ nữa!

Nghĩ đến là làm luôn, hắn cũng không nhịn được nữa, chỉ tay một cái, hét lớn một tiếng, đôi mắt trợn tròn, âm thanh làm chấn động cả lầu hai: "Ông ở yên đó cho tôi, dám gây trở ngại cho việc hoạt động của nhà hàng chúng tôi, tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ lập tức đến ngay bây giờ!"

Mọi người vừa nếm thử một miếng vịt tam bộ: "..."

Cái tên này bình thường nhìn cũng ra hình ra dạng con người, hôm nay vì sao lại bỗng nhiên phát điên lên thế.

Tâm trạng khó chịu bắt đầu nảy sinh bên trong đám người, chỉ chốc lát sau, trong đám người đã truyền đến tiếng cười.

"Hương vị của món vịt này, thật sự đúng là giống hệt với món ăn chiêu bài của Thái Đức Lâu."

"Tôi ăn một miếng thịt vịt này có phải cũng sẽ bị cảnh sát bắt đi không?"

"Tôi còn xem diễn xuất nữa đó, có phải cũng cần phải giải thích với lực lượng cảnh sát vì đã gây trở ngại đến kinh doanh của nhà hàng không?"

Nhìn mọi người xem thường mình, ngươi một lời ta một lời, Hồ Kiến Minh há hốc mồm: Cái này... Vì sao lại trở thành như vậy?

Ông lão vẫn đang ngồi ở trên ghế lúc này bình tĩnh uống một hớp trà, bên trong nghĩ thầm: Ngu ngốc.

Ba ngày liền liên tiếp đến đây biểu diễn, ngày thứ nhất là làm ảo thuật, ngày thứ hai là luyện kĩ năng kể chuyện, ngày thứ ba là kể chuyện cười, lẽ nào thật sự là do rảnh rỗi quá không có việc gì nên đến đây tụ lại nhân khí cho các người? Thật sự là không hiểu chuyện, chi phí biểu diễn của lão tử rất cao, ví dụ như ông chủ lần này chẳng hạn, đồng ý trả cho ta 10 vạn, nhìn vào tình hình này, có lẽ chỉ cần thêm 1-2 ngày nữa là có thể đạt được mục đích rồi, tính ra trung bình mỗi ngày thu được khoảng 2 vạn!

Nghĩ đến đây, miệng của ông ta cũng tươi cười rạng rỡ.

Ba ngày liên tiếp làm nền, ngay sau khi kết thúc, sự việc tại Thái Đức Lâu cuối cùng cũng giống như lửa cháy lan đồng cỏ, không ngừng bị đầu bếp to to nhỏ nhỏ trong Tứ Cửu thành biết đến, còn đưa lên internet, cũng không biết tên khốn kiếp tốt bụng nào lại ghi lại hết cảnh biểu diễn ba ngày nay của ông lão kia, hơn nữa còn viết một bài viết phong phú gồm cả âm thanh và hình ảnh rồi up lên trang web, dân mạng đưa đẩy thế nào mà rất nhanh sau đó số lượng xem đã lên đến gần 100 vạn.

Có Hồ Kiến Minh trợ giúp, sau khi Thương Hoài Nghiên tách giường với Dịch Bạch Đường ra được một ngày đã thuận lợi quay lại phòng của Dịch Bạch Đường.

Trong lòng y đối với Hồ Kiến Minh có thể coi như cảm kích vô cùng.

Vì phần cảm kích ấy, y đã cố ý mua thêm thủy quân lan truyền khắp nơi các loại tin tức liên quan đến Thái Đức Lâu, trợ giúp cho Thái Đức Lâu có thêm càng nhiều danh tiếng, để từ đó trở thành nhà hàng số một trong Tứ Cửu thành.

Cùng với chỉ thị như vậy, y cũng không quên xem qua những tin tức liên quan đến nhà hàng Có Cây.

Sự việc phát sinh trước đó của nhà hàng Có Cây cũng bị đưa lên trên mạng, thế nhưng không biết có phải do tâm tư của Hồ Kiến Minh hiện tại không ở nhà hàng Có Cây hay không, tin tức kia lại lạnh lẽo thản nhiên, ngoại trừ khoảng 10 bình luận ra, phần click xem cũng chỉ khoảng 2-3 vạn, nếu như so sánh với sự náo nhiệt của nhà hàng sát vách kia thì thật sự là không đáng để mắt đến.

Trước tiên là báo mối thù này, sau đó hỏi lại Dịch Bạch Đường xem có ý tưởng nào khác nữa không, nếu như không có...

Thương Hoài Nghiên cười gằn.

Y chuyển hướng sang Dịch Bạch Đường: "Lần này Thái Đức Lâu có thể sẽ bị đàm luận trong một khoảng thời gian, có điều những lời đồn thổi này rồi cũng sẽ tan đi thôi, tôi nghĩ, có thể chào hỏi qua các ban ngành liên quan xem, tra qua về Thái Đức Lâu? Chỉ cần chú ý, luôn có thể tra ra vài thứ, đến lúc đó là có thể khiến cho bọn họ phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại."

Dịch Bạch Đường hờ hững: "Không cần thiết."

Thương Hoài Nghiên: "Ồ?"

Dịch Bạch Đường nói: "Tất cả các đầu bếp đều biết chuyện này."

Thương Hoài Nghiên suy nghĩ qua: "Không sai, chuyện này gây ầm ĩ lớn như vậy, tất cả các đầu bếp khẳng định đều sẽ biết."

Dịch Bạch Đường bình thản nói: "Hiện tại người phải cuống lên không phải là chúng ta mà là Thái Đức Lâu. Những lời đồn thổi như thế này nếu là với các đầu bếp bình thường thì đúng là không có gì, thế nhưng đối với những đầu bếp chủ trì quốc yến thì không phải như thế, đầu bếp đã ở trình độ đó, ngoại trừ một danh hiệu thì còn cần gì nữa?"

"Tiếp theo..." Dịch Bạch Đường gấp cuốn sách dạy nấu ăn trong tay lại, bình tĩnh nói, "Đích thân ông ta sẽ đến tìm tôi."

Trong những lời này có rất nhiều kiên quyết cùng sung sướиɠ, Thương Hoài Nghiên không nhịn được nhìn Dịch Bạch Đường nhiều hơn: "Cậu chờ mong ông ta đến tìm cậu?"

"Đương nhiên." Dịch Bạch Đường nói chuyện đương nhiên, "Nếu như là vì danh dự, tôi muốn trở thành đầu bếp giỏi nhất, tất nhiên những người này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành pháo hôi cả. Đây chỉ là một pháo hôi nhảy tương đối cao mà thôi."

Thương Hoài Nghiên: "..."

Dĩ nhiên là y không còn gì để nói cả.

Sau một lúc không có gì để nói, Thương Hoài Nghiên cảm thấy thật không cam lòng, đột nhiên nghiêng người, đặt Dịch Bạch Đường ở bên cạnh xuống dưới thân mình, oán hận cắn lên môi đối phương một cái, cắn đôi môi nhạt màu kia thành màu đỏ tươi, tiếp theo mới tiến gần đến bên tai Dịch Bạch Đường hỏi nhỏ: "Làm thế nào mà cậu biết được cách chế biến món ăn chiêu bài của Thái Đức Lâu?"

Thật khờ.

Dịch Bạch Đường liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, trong mắt lộ ra ý tứ ghét bỏ vô cùng hàm xúc như vậy.

Có điều, ai bảo anh là người nuôi trong nhà, cho dù có ngốc nghếch đi nữa thì cũng thật đáng yêu~

Dịch Bạch Đường hài lòng tha thứ. Hắn nghiêng người, đổi lại vị trí của hai người, đè người còn lại xuống giường, bắt đầu ung dung thong thả cởϊ qυầи áo của hai người, vạch trần chân tướng: "Bởi vì tôi từng đến ăn thử món ăn chiêu bài của Thái Đức Lâu."

Đang nói chuyện, đầu lưỡi linh hoạt đã dán vào lỗ tai Thương Hoài Nghiên, tinh tế liếʍ từ trong ra ngoài.

Lúc đầu lưỡi ấm áp khuấy đảo trong lỗ tai, lưu lại cảm giác ướŧ áŧ lành lạnh, cả người Thương Hoài Nghiên, từ đầu đến chân lập tức run rẩy.

Mới mẻ mà kí©h thí©ɧ.

Y ngừng thở, ánh mắt dừng trên mặt Dịch Bạch Đường, quỷ thần xui kiến thế nào lại nói: "Hôm nay làm một lần?"

Dịch Bạch Đường không có ý kiến gì, cũng rất hưởng thụ cây non nhiệt tình chủ động.

Hắn đè trên người Thương Hoài Nghiên, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức người đàn ông đang được đặt dưới thân mình.

Sau nụ hôn sâu vừa rồi, áo ngủ của Thương Hoài Nghiên đã bị hắn cởi ra ba cúc, vạt áo bung mở, vai và nửa l*иg ngực bại lộ trong không khí, đầu v* sậm màu vừa tiếp xúc trong không khí còn chưa kịp thức giấc hoàn toàn, chỉ bất ngờ nổi lên vài điểm, cùng với màu sắc trái ngược của da dẻ xung quanh câu dẫn Dịch Bạch Đường.

Dịch Bạch Đường vui vẻ tiếp nhận loại câu dẫn này.

Nhưng hắn không đυ.ng chạm vào đầu v* đang mời gọi mình mà đưa tay đặt lên phần eo của Thương Hoài Nghiên. Đầu tiên là đầu ngón tay, sau đó là cả ngón tay, cuối cùng dùng toàn bộ bàn tay giữ lấy phần eo trắng mịn rắn chắc của người đàn ông. Nhưng hắn cảm thấy như vậy vẫn không đủ, vì vậy hắn nâng 5 đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng di chuyển trên eo của Thương Hoài Nghiên, một đường hướng xuống phía dưới, trong lúc lơ đãng, những ngón tay lướt qua cạp quần, rơi vào du͙© vọиɠ giữa hai chân của đối phương vẫn đang cách lớp quần dài và qυầи ɭóŧ.

Lúc bàn tay không nặng không nhẹ đặt lên bộ phận mẫn cảm nhất của người đàn ông, Thương Hoài Nghiên lập tức rên lên một tiếng, nơi ấy giống như bỗng nhiên xuất hiện một dòng điện chạy qua, du͙© vọиɠ cũng theo đó ngẩng đầu, cọ lên đùi Dịch Bạch Đường.

Dịch Bạch Đường cảm thấy thân thể của đối phương xảy ra biến hóa.

Ngón tay của hắn phác họa hình dáng du͙© vọиɠ của Thương Hoài Nghiên qua lớp quần áo, đi đi đến đỉnh đầu của du͙© vọиɠ, vải vóc chặn lại nơi này đã trở nên ướŧ áŧ, màu sắc của du͙© vọиɠ thoáng ẩn thoáng hiện như có như không.

Giọng nói của Dịch Bạch Đường không nhanh không chậm: "Hôm nay anh không mặc qυầи ɭóŧ."

Thương Hoài Nghiên phải dùng ý chí cực mạnh để khống chế bản thân mới ngăn được mình vặn vẹo phần eo theo động tác của Dịch Bạch Đường.

Y nắm lấy bàn tay đang kí©h thí©ɧ mình qua lớp quần áo của Dịch Bạch Đường, hít một hơi thật sâu mới khiến cho giọng nói không quá run rẩy: "Như vậy càng... thoải mái hơn."

Dịch Bạch Đường hỏi: "Có phải vậy không?"

Hắn cúi người, môi rơi lên đôi môi của Thương Hoài Nghiên, hầu kết, sau đó là đầu v*, hắn dịu dàng hôn lên đôi môi của người trước mắt, sau đó lại ngấu nghiến cắn xé.

Trong lúc thân mật, hạ thân của hai người lại ma sát với nhau khiến cho đầu óc của Thương Hoài Nghiên "vù" một tiếng, du͙© vọиɠ đã không thể kiềm chế nổi nữa, nâng thân người lên, để cho hạ thân đang bị quần áo trói buộc được nâng lên theo, hiện rõ khát khao được an ủi và giải thoát.

Đúng vào lúc này, bên dưới hạ thân của Thương Hoài Nghiên trở nên mát lạnh, quần áo mặc trên người không biết đã được cởi bỏ từ lúc nào, hơn nữa còn có một cánh tay trượt xuống theo sống lưng, tách cánh mông ra, thăm dò vào vị trí của miệng huyệt.

"Chờ đã, chờ chút —— "

Thương Hoài Nghiên vội vã kêu dừng.

Lần làʍ t̠ìиɦ trước đó quá mức hỗn loạn, sau khi tỉnh ngủ y lại bận rộn mọi nơi với toàn những việc quan trọng, cho nên cũng quên mất rằng bản thân mình hiện giờ không khỏe.

Thực tế là, kỹ thuật lần đầu làm loại chuyện kia của Dịch Bạch Đường quả thật là không ra sao, khiến cho 2-3 ngày sau đó y vẫn còn đau, cho tới hôm nay cũng vẫn hơi không được thoải mái.

Y nhẫn nhịn cảm giác khó chịu do phía sau bị người xâm nhập, thuyết phục Dịch Bạch Đường: "Hôm nay chúng ta chơi một trò mới đi."

"Anh nói đi." Dịch Bạch Đường hờ hững, cũng không dừng động tác tay của mình lại. Hắn chậm rãi mở rộng miệng huyệt còn đang đóng chặt, để cho nơi ấm áp mềm mại kia chậm rãi mở ra, tiếp theo lại ra ra vào vào nơi lối vào không chống đỡ được kia, mỗi một lần ra vào ấy, huyệt thịt lại không kịp chờ đợi mυ"ŧ ngón tay của hắn vào.

Thương Hoài Nghiên vô thức nhấc eo lên.

Một ngón tay còn rất xa mới đạt được đến mức độ khiến cho người ta đau đớn, còn thân thể từ giây phút bị đồ vật xa lạ xâm nhập vào lại liên tục cảm nhận được cảm giác quái lạ do ngón tay tạo nên chưa từng bị ngắt quãng, đến khi ngón tay thăm dò vào nơi thật sâu trong cơ thể, lúc quét qua vách thịt, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể dường như cũng bị đổ dồn vào đó, toàn bộ treo hết ở trên đầu ngón tay của đối phương, tùy theo đó bị khuấy đảo.

Thương Hoài Nghiên há to miệng, giọng nói khàn khàn, nói ra một câu.

"Anh nói cái gì?" Dịch Bạch Đường không hề nghe rõ Thương Hoài Nghiên đang nói gì, hắn tiến đến trước mặt Thương Hoài Nghiên, tầm mắt dạo qua gương mặt ửng hồng cùng với ánh nhìn tan rã của đối phương, nhìn thấy đối phương đang cố gắng tập trung tinh thần rồi bỗng nhiên tiến đến gần hôn mình một cái.

Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua rồi kết thúc.

"Tôi nói... Để tôi dạy cậu chơi một trò mới."

Thương Hoài Nghiên mơ hồ nói, giơ tay ôm lấy Dịch Bạch Đường.

Môi của y dán vào cằm Dịch Bạch Đường, một đường hôn, một đường liếʍ, một đường cắn, để lại một dấu vết uốn lượn giống như rắn bò từ cổ đến rốn của Dịch Bạch Đường.

Đến lúc này, y hơi dừng lại, cũng cảm giác được ngón tay trong người mình đang tạm dừng, chậm rãi thay đổi vị trí với Dịch Bạch Đường.

Vị trí trên dưới của hai người thay đổi, Dịch Bạch Đường từ việc ngồi trên người Thương Hoài Nghiên trở thành ngồi trên giường.

Toàn thân của Thương Hoài Nghiên đều nóng lên, y giật nhẹ khóe môi, mang theo vài phần phong lưu bĩ khí, sau đó cong người, cúi đầu ngậm phần du͙© vọиɠ đã cứng được một nửa vào trong miệng.

dương v*t vừa đi vào một nơi ấm áp đã lập tức thức tỉnh.

Vật lớn kia lập tức chiếm cứ toàn bộ khoang miệng của Thương Hoài Nghiên, khiến cho y vốn dĩ đã ngậm toàn bộ vào miệng lại buộc phải nhả ra một nửa, phần còn lại thì cọ xát liên tục trong miệng, chờ cho toàn bộ dương v*t được nước bọt làm cho ướŧ áŧ rồi mới nhả ra, sau đó lè lưỡi liếʍ phần cán và hai tiểu cầu còn lại.

Cảm giác xa lại nảy sinh trong lòng Dịch Bạch Đường.

Hắn bất động thanh sắc điều chỉnh lại vị trí của mình, để cho dương v*t đánh trực tiếp vào mặt Thương Hoài Nghiên, lưu lại một vệt chất lỏng ở đó.

Thương Hoài Nghiên cũng không tức giận, ngược lại nở nụ cười.

Y ngồi thẳng lại, để cho dương v*t của hai người dán sát vào nhau, sau đó dùng bàn tay bao bọc phía bên ngoài, ma sát trên dưới, cùng với đó là đùi của hai người cũng cọ sát vào nhau, cất tiếng nói khàn khàn: "Như thế này có tuyệt không...? Chúng ta cùng đến... Thử xem ai lớn hơn... Xem ai bắn trước... Hoặc là cùng bắn..."

Dịch Bạch Đường hỏi ngược lại: "Như vậy à?"

Hắn bỏ tay Thương Hoài Nghiên ra, rất dễ dàng đã tiếp nhận công việc này.

Hắn dùng dương v*t của mình chạm vào dương v*t của đối phương, nhìn du͙© vọиɠ của đối phương run rẩy khi đυ.ng chạm với du͙© vọиɠ của mình, giống như chủ nhân của nó cũng đang run rẩy như thế dưới cánh tay của hắn.

Thương Hoài Nghiên híp mắt.

Du͙© vọиɠ tầng tầng lớp lớp bủa vây lấy y, khiến cho thần trí y bắt đầu hỗn loạn, lý trí rất vất vả mới quay lại vừa rồi mọc ra đôi cánh bay mất không thấy tăm hơi, y chỉ cảm thấy nóng bỏng không ngừng sôi trào, cuồn cuộn truyền đến từ nơi được Dịch Bạch Đường nắm giữ, giữa lúc y gần như sa vào loại nóng bỏng này thì hai chân lại bị người ta tách ra một lần nữa.

Dịch Bạch Đường thưởng thức dáng vẻ của Thương Hoài Nghiên lúc này.

Đối phương đã nằm lại giường một lần nữa, nhưng cũng không hoàn toàn nằm ngang ra mà đang nửa dựa vào đầu giường, hơi thở nặng nề, đuôi mắt ửng đỏ, thật giống như đang tiến hành một loại vận động mạnh làm tiêu hao thể lực, lại giống như vừa mới bị bắt nạt một trận.

Hắn quyết định tiến hành đến cùng loại bắt nạt này.

Vừa vặn hành vi vừa rồi của Thương Hoài Nghiên đã giúp hắn tạo ra linh cảm mới!

Một bên hắn an ủi mình và đối phương, một bên mở hai chân của đối phương đã mất đi sức phản kháng, đặt dương v*t của mình giữa nơi đó, rồi lại khép hai chân của đối phương lại, vừa vặn nói: "Kẹp chặt chân, tư thế này thế nào? Có tính là một trò mới hay không?"

Cuối cùng Thương Hoài Nghiên cũng ý thức được mình đang bày ra tư thế gì, nửa người bên dưới nhấc cao lên giống hệt như đang bị người ta làm, lộ ra toàn bộ cảnh tư mật. Còn giữa hai chân y là một vật nóng bỏng, còn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng từ gốc rễ của nó, dương v*t của Dịch Bạch Đường cũng đang đâm rút từ phía giữa hai bắp đùi của y, đánh vào du͙© vọиɠ của y từ phía sau.

Du͙© vọиɠ đạt đến giới hạn cuối cùng, dưới sự va chạm này, cơ thể của Thương Hoài Nghiên cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, trong giây phút bạch trọc sắp lao qua cửa, Dịch Bạch Đường lại hành động trước một bước, nắm chặt lấy nơi đó của Thương Hoài Nghiên, khiến cho phần cao trào chuẩn bị đạt đến đỉnh bị giam cầm bên trong cơ thể của chủ nhân.

Thương Hoài Nghiên không nhịn được kêu lên một tiếng nghẹn ngào: "A..."

Sau giây phút đó, giữa hai đùi lại tiếp tục bị va chạm mạnh mẽ, tầng tầng lớp lớp, du͙© vọиɠ theo sức mạnh của Dịch Bạch Đường cứ thế rơi vào trong vòng xoáy, trập trùng liên tục.

🌸BTV: Tiểu Nghiên Nghiên à, anh thật khờ, anh vẫn còn đang nghĩ chồng anh ngây thơ hay sao?

Cây non, cây non, cái cây non này là cái mầm giá để ăn tươi nuốt sống đúng không Đường Đường?