- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lưu Hương
- Chương 112
Lưu Hương
Chương 112
Tám giờ tối, Thương Hoài Nghiên từ công ty về đến nhà.
Ánh đèn trong biệt thự đã được bật từ lâu, vừa đẩy cửa ra, hương thơm của thức ăn đã lan tới theo không khí, khiến cho Thương Hoài Nghiên thỏa mãn hít một hơi thật sâu, trong bụng cũng kêu lên "ùng ục".
Y ném cặp tài liệu của mình lên trên ghế salon, dùng chân đá cửa, một bên cởi cà vạt, một bên ngồi xuống bên bàn ăn, nói chuyện với Dịch Bạch Đường: "Không phải tôi đã nói là buổi tối không ăn cơm ở nhà à, sao lại vẫn nấu cơm."
Trong tay Dịch Bạch Đường cầm một cái kẹo, hắn bóc vỏ bọc rực rỡ ra, bỏ kẹo vào miệng, mặt không cảm xúc nói: "Ngược lại, chắc chắn là anh chưa ăn tối."
Thương Hoài Nghiên cũng không phản bác điều này, dù sao cũng đã ăn quen đồ ăn Dịch Bạch Đường nấu, thật sự là y không muốn ngược đãi dạ dày của mình, cho nên y lựa chọn không ăn ngoài. Y giải thích: "Chủ yếu là tôi về muộn, không muốn cậu lại phải bận rộn, vừa để cậu có được một ngày nghỉ ngơi."
Trong lúc nói chuyện, Thương Hoài Nghiên lấy bát đũa ra, mở l*иg bàn, nhìn lướt qua màu sắc thức ăn trên bàn, nhất thời sững sờ: Canh gà nấu cải thảo, thịt bò cắt thành miếng nhỏ thêm nấm và ớt xanh đặt bên trong đĩa thủy tinh hình tròn vẫn còn tỏa ra hơi nóng, nhìn qua giống như trứng cá muối, cũng giống như trứng chim trong ổ.
Một bàn đồ ăn này xung quanh là món ăn nấu theo kiểu phương tây, ở giữa là một nồi cơm nếp hấp cua đồng, cua đồng giống như uống say cùng nhau nằm sấp trên cơm nếp trắng như ngọc, hai con ngao lớn gác ở một bên, hai tròng mắt bằng đậu xanh giống như đang nhìn chằm chằm vào Thương Hoài Nghiên, ngoài hai cái vỏ xinh đẹp bên ngoài còn ánh nước, dường như vẫn còn hai tia khí nóng hổi, toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra một loại khí tức mê hoặc "Mau tới ăn ta đi ~ mau tới ăn ta đi ~".
Thương Hoài Nghiên không kìm lòng được hỏi: "Nhìn qua chúng nó còn rất nóng?"
Dịch Bạch Đường nhàn nhạt: "Trở về hơi muộn."
Cho nên mới không gọi điện thoại cho thư kí để hỏi hành tung của anh, hừ.
Thương Hoài Nghiên còn nói: "Ngày hôm nay sao lại làm nhiều đồ ăn ngon như vậy?"
Dịch Bạch Đường nhàn nhạt: "Tâm tình tốt."
Cái chuyện như tâm tình kém thế này tại sao phải nói, hừ.
Thương Hoài Nghiên cười nói: "Tối nay cậu ăn gì? Cùng ăn thêm với tôi đi?"
Dịch Bạch Đường nhàn nhạt: "Quên mất. Không ăn."
Sao lại nói nhiều thế cơ chứ, hừ!
Hắn lại nhét vào miệng thêm một viên kẹo, ngọt, hừ!!!
Quay mắt nhìn về một bàn đầy đồ ăn ngon, Thương Hoài Nghiên cũng không nói nhiều với Dịch Bạch Đường nữa, y biết rằng nếu như muốn lấy lòng tiểu bảo bối của mình thì lôi kéo hắn ngồi du thuyền ra đảo ngắm mặt trăng cả tháng cũng không hữu hiệu bằng chăm chú ăn cơm hắn nấu.
Nghĩ tới đây, Thương Hoài Nghiên không khỏi cảm khái:
Theo một ý nghĩa nào đó, thật dễ để lấy lòng bảo bối này, còn hoàn toàn vô dục vô cầu nữa nha...
Tiếp theo, y sẽ không phụ sự kì vọng của Dịch Bạch Đường và cua đồng, cạy xác cua đồng ra, tiếp tục đào một muỗng gạch cua cho vào trong miệng.
Đến khi đầu lưỡi tiếp xúc với đồ ăn, vị chua chát lập tức xông thẳng lên đầu, khiến cho Thương Hoài Nghiên hoàn toàn không chuẩn bị gì trong nháy mắt trở nên chật vật, suýt chút nữa đã phun gạch cua ra.
"Mùi vị này —— "
Dịch Bạch Đường nhai kẹo yếu ớt hỏi: "Làm sao?"
"Mùi vị này..." Thương Hoài Nghiên phản ứng lại sau một giây, bản thân sau khi ăn món ăn được xử lý theo cách kinh dị, y cảm thấy một lời khó nói hết, đã rất lâu rồi đối phương không triển lộ thuộc tính này khiến y suýt nữa thì quên mất, "Mùi vị này... Cậu làm cách nào khiến cho gạch cua trong xác tràn đầy vị chua thế?"
"Ha ha." Dịch Bạch Đường còn lâu mới nói.
Hừ.
Ngắt rơi một mảnh lá cây của cây non, quả nhiên tâm tình cũng tốt hơn.
Lần sau mình muốn ngắt hai mảnh!
Suốt đêm không nói chuyện.
Đợi đến sáng ngày thứ hai, Thương Hoài Nghiên thức dậy đúng giờ như mọi ngày, sau khi đánh răng, rửa mặt, xuống lầu ăn điểm tâm nhìn thấy trên bàn đã được bày đầy món ăn, Dịch Bạch Đường vẫn ngồi bên bàn cơm như trước, ăn kẹo.
Dịch Bạch Đường: "Xuống."
Thương Hoài Nghiên: "Ừm..." Y ngáp một cái nhỏ, "Bữa sáng hôm nay nhìn rất phong phú."
Dịch Bạch Đường: "Ăn đi."
Thương Hoài Nghiên lấy hai bộ bát đũa, đầu tiên múc cho Dịch Bạch Đường một bát cháo loãng, đặt trước mặt Dịch Bạch Đường.
Dịch Bạch Đường: "Không muốn."
Thương Hoài Nghiên: "?"
Dịch Bạch Đường: "Ăn rồi."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Trong miệng ngậm đũa, Thương Hoài Nghiên nhìn chăm chú vào Dịch Bạch Đường, sau đó phản ứng: "Từ tối qua đến giờ cậu chưa ăn gì?"
Dịch Bạch Đường: "..."
Giọng Thương Hoài Nghiên trầm xuống: "Không ăn cơm? Vậy là có chuyện gì không dễ giải quyết!"
Yên tĩnh kéo dài vài giây.
Dịch Bạch Đường: "Tôi ăn không vào."
Mà anh còn hung dữ với tôi!
Trong giọng nói của hắn tràn đầy vẻ oan ức và trách móc.
Một giây sau, phần oan ức và lên án nho nhỏ kia lập tức hóa thành mũi tên của thần tình yêu, vèo một cái bắn trúng lòng Thương Hoài Nghiên khiến cho lòng y tê dại giống như có một tia điện xẹt qua.
Thương Hoài Nghiên lập tức bị đánh bại, đối với thái độ nghiêm túc vừa rồi của mình sinh ra cảm giác tội ác chất chồng, vội vã dùng giọng điệu dịu dàng nói: "Được rồi, đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Cậu phải nói cho tôi biết thì tôi mới có thể giúp cậu giải quyết được chứ!"
Dịch Bạch Đường giãy giụa hai giây đồng hồ rồi nói toàn bộ chuyện phát sinh ngày hôm qua cho Thương Hoài Nghiên nghe.
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên xảy ra.
Mỗi lần bị đại ma vương đánh bại không thương tiếc hắn đều bị chán ăn 2-3 ngày, tinh thần mơ màng 7-8 ngày, hiện tại mới có ngày thứ 2 thôi...
Thương Hoài Nghiên cẩn thận lắng nghe.
Sau khi nghe xong, y... Vậy mà y lại thật sự hết đường xoay xở.
Thương Hoài Nghiên nhìn sắc mặt của Dịch Bạch Đường, cẩn thận dò hỏi: "Nếu không thì tôi hẹn một đầu bếp đỉnh cấp nước ngoài, để người ta làm cho cậu một bữa cơm xem có thể nhấc khẩu vị của cậu lên không nhé?"
Dịch Bạch Đường mệt mỏi nói: "Tôi cũng là một đầu bếp đỉnh cấp."
Thương Hoài Nghiên: "..." Vậy mà lại không có cách phản bác nào.
Có điều ít nhất suy nghĩ này cũng có thể thực hành thử xem có hiệu quả không.
Thương Hoài Nghiên nghĩ vậy lập tức làm luôn, gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Tống, trực tiếp dặn: "Tìm xem có đầu bếp nổi tiếng thế giới nào rảnh, ở bất kì đâu cũng được, giúp tôi hẹn trước một vị trí, tôi cùng Bạch Đường tới ăn cơm."
Tiểu Tống: Excuse me????
Tiểu Tống: "Ông chủ à, anh không thể như vậy được, cái này không nằm trong phạm vi nghề nghiệp của tôi..."
Thương Hoài Nghiên: "Sang năm cậu sẽ là giám đốc khu vực."
Tiểu Tống: "Nghiêm túc?"
Thương Hoài Nghiên hờ hững: "Không thăng chức cho người có bản lĩnh thì thăng chức cho ai?"
Điện thoại được ngắt kết nối, một giờ sau tiểu Tống liên lạc với hai vị đầu bếp nổi danh trên thế giới nhưng ai cũng bày tỏ sự tiếc nuối, cuối cùng gọi điện đến lải nhải với Thương Hoài Nghiên: "Tôi đã thử hẹn trước thời gian với hai đầu bếp nhưng vẫn chưa nhận được tin tức gì từ họ cả; ngoài ra còn có cả bếp trưởng Paul nổi danh nước Pháp, vị này đặc biệt am hiểu món ăn thường ngày, được xưng là có thể biến món ăn hàng ngày thành thịnh yến nhưng khách hàng đã đặt đến nửa năm sau, cho dù tôi đã sử dụng trăm phương ngàn kế cùng đủ các mối quan hệ nhưng vẫn không có tác dụng gì..."
Nói xong, Tiểu Tống thở dài một tiếng, bên trong điện thoại hiển lộ sự tiếc nuối nồng đậm.
Tiếp theo, Thương Hoài Nghiên phát hiện Dịch Bạch Đường đang ngồi ăn kẹo liếc mắt nhìn sang bên này một cái.
Dịch Bạch Đường lấy di động ra.
Dịch Bạch Đường gọi một cuộc điện thoại.
Từ phía đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng pháp, là một tiếng kêu ảo não của người đàn ông: "Bây giờ là đêm khuya!"
Kể từ sau khi biết Dịch Bạch Đường biết tiếng Pháp, Thương Hoài Nghiên đã âm thầm học thứ ngôn ngữ này, mặc dù không quá tinh thông nhưng đối với nói chuyện hàng ngày thì không có vấn đề gì.
Sau đó y nghe được Dịch Bạch Đường trả lời chậm rì rì: "Tôi đến chỗ cậu ăn cơm được không?"
Phía đối diện lầm bầm hai câu, đại khái cũng tỉnh táo hơn, giọng điệu bắt đầu chuyển sang nhiệt tình: "Mau tới đây, tôi sẽ làm cho cậu một bữa tối thật thịnh soạn, sau đó cậu lại làm cho tôi một bữa tối thật thịnh soạn được không?"
Dịch Bạch Đường: "Bữa tối để sau đi, ngày mai tôi đến gặp cậu, Paul."
Điện thoại bị tắt đi.
Thương Hoài Nghiên: "Paul?"
Dịch Bạch Đường: "Ừm."
Thương Hoài Nghiên: "Đồng ý?"
Dịch Bạch Đường: "Ừm."
Múa rìu qua mắt thợ.
Trong đầu Thương Hoài Nghiên lại lặp lại bốn từ này.
Có điều, đối với hiểu biết của mình với Dịch Bạch Đường thì đầu bếp quốc tế nổi danh làm đồ ăn cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng với Bạch Đường hiện tại.
Hắn cùng Thương Hoài Nghiên cùng bay ra nước ngoài, ăn hai bữa cơm với hương vị khác nhau rồi bay về nước.
Dằn vặt một hồi đến đi, sau khi về đến nhà, Thương Hoài Nghiên rõ ràng nhận ra tinh thần uể oải của Dịch Bạch Đường, không nhịn được chạm lên trán đối phương, lo lắng hỏi: "Thật sự là không có việc gì?"
Dịch Bạch Đường mất tập trung: "Chờ hai ngày nữa là tốt rồi. Được rồi, tôi đến chỗ mẹ tôi một lúc."
Thương Hoài Nghiên: "Tôi đi cùng cậu?"
Dịch Bạch Đường từ chối: "Không cần, tôi cũng không phải là trẻ con. Anh làm việc của anh đi."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Nhưng nhìn cậu thật sự rất giống với cậu nhóc cần được yêu thương gấp.
Có điều y cũng chỉ nghĩ những lời này ở trong lòng, nếu như Dịch Bạch Đường đã quyết định, Thương Hoài Nghiên cũng không kiên trì nữa, sau khi đưa người đến Thiện Ý thì trực tiếp lái xe rời đi, chuẩn bị 2-3 tiếng sau lại đến đón người.
Dịch Bạch Đường đi thang máy lên trên tầng cao nhất của Thiện Ý. Thiện Ý có tất cả 4 tầng, 3 tầng đầu là để cho công ty, 2/3 tầng còn lại là dành cho công nhân viên, còn lại 1/3 là một phòng ở sang trọng. Trong khoảng thời gian ở thủ đô, Đổng Ân vẫn ở đây.
Dịch Bạch Đường gõ cửa.
Sau khi gõ hai lần vẫn chưa thấy ai trả lời, lần thứ 3 còn chưa hạ xuống thì cánh cửa được mở ra, sau cánh cửa, chủ nhân mặc áo màu đen nhìn hắn nói: "Ta còn tưởng hôm nay con không tới."
Dịch Bạch Đường đi vào cửa: "Hôm nay có chút việc."
Đổng Ân hỏi: "Ăn chưa? Để ta đi nấu cho con bát mì."
Dịch Bạch Đường chậm một nhịp, chờ đến khi hắn chuẩn bị trả lời thì người phụ nữ đã đi vào trong phòng bếp, rất nhanh, âm thanh thái rau bật bếp đã xuất hiện từ trong phòng bếp rồi truyền ra ngoài.
Dịch Bạch Đường suy nghĩ qua rồi không nói thêm gì nữa.
Quan hệ giữa hắn và đối phương cũng chưa gần gũi được đến mức ngăn cản đối phương làm một việc gì đó.
Thời gian trôi nhanh.
Dịch Bạch Đường ngồi trên ghế salon còn chưa có cảm giác thời gian trôi đi, người phụ nữ vừa tiến vào trong bếp đã mang một cái bát tô ra, đặt lên trên bàn, cũng vẫy tay với Dịch Bạch Đường: "Ta nấu một bát mì, con nếm thử xem."
Chờ Dịch Bạch Đường ngồi xuống bên bàn, bà lại đặt một đôi đũa lên tay hắn, làm như lơ đãng hỏi: "Ngày hôm qua ngủ không ngon?"
Dịch Bạch Đường: "Vâng."
Bà lại lơ đãng hỏi: "Nhìn qua thấy con giống như không có khẩu vị?"
Dịch Bạch Đường: "Vâng."
Đổng Ân hơi dừng lại, cố gắng để cho giọng nói của mình hờ hững hơn: "Bị bệnh? Vậy thì đến bệnh viện khám xem."
Dịch Bạch Đường: "Bị đại ma vương đánh bại, trong đầu không thoải mái."
Đổng Ân buồn bực: "Đại ma vương là ai?"
Trên mặt Dịch Bạch Đường không có cảm xúc gì: "Ba của người, ông ngoại con."
Đổng Ân: "..."
Giây phút này, đối mặt với con trai mình, một người làm mẹ như bà lại càng không có gì để nói.
Dịch Bạch Đường cúi đầu nhìn đồ ăn đang đặt trước mặt mình.
Thời gian thật sự cũng không trôi qua bao lâu, cho nên Đổng Ân chỉ làm một món bún tàu đơn giản.
Trên sợi bún trắng như tuyết là hai lát cá mực, một lát xúc xích, bên trên còn được phủ một chiếc trứng chần hình trái tim, hai bên trứng chần còn có hai cái cỏ ba lá.
Cái gì đây.
Dịch Bạch Đường cảm thấy hơi không vui.
Mình cũng lớn bao nhiêu rồi mà còn phải cho mình cái này.
Sau một giây, hắn gắp bún lên cho vào trong miệng thưởng thức.
Mùi thơm của đồ ăn lan khắp khoang miệng, giống như bờ đê ngoan cố được dựng lên trước đầu lưỡi bị phá vỡ.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lưu Hương
- Chương 112