Thời gian 20 năm.
7,300 ngày.
175,200 giờ.
Lúc gặp lại, bé con 3 tuổi năm nào giờ đã trở thành một người đàn ông 23 tuổi, bản thân cũng bước từ thanh niên thành trung niên.
Đổng Ân nhìn không chớp mắt.
Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng bà bỗng chốc loạn thành một mớ, không biết bắt đầu từ đâu.
20 năm trước như vậy, 20 năm sau cũng vẫn như thế.
Bà đứng chần chờ ở nơi cách con trai mình vài bước chân.
Từ đầu đến chân, từ gương mặt cho đến dáng người. Người vẫn nằm ở nơi tưởng niệm sâu nhất trong lòng cuối cùng cũng phá kén chui ra, không còn là một hư ảnh chỉ tồn tại trong đáy lòng nữa mà trở thành một tồn tại sống động đứng ngay trước mắt.
So với tưởng tượng còn tốt hơn.
Tốt hơn rất nhiều, nhiều lắm.
Cha của bà, ông ngoại của nó, qua nhiều năm như vậy đã chăm sóc cho nhóc con năm nào thật tốt.
Đúng là phải như vậy.
Bạch Đường vốn dĩ là người mà cha bà lựa chọn để nối nghiệp.
Sau đó đối phương rời đi.
Từ lúc chờ đợi đến khi rời đi.
Đổng Ân thấy rất rõ ràng.
Thế nhưng hai chân giống như bị rót chì, rồi lại giống như bị dây leo vô hình quấn chặt lấy.
Lúc phẫn uất bỏ đi, bà đi rất thẳng thắn dứt khoát; đến khi một lần nữa quay trở lại, đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng dũng khí để đi lên lại giống như không đủ.
Đến tận giờ phút này, nhìn khoảng cách 20 năm lại từng bước từng bước bị kéo xa hơn, sau đó lại tiếp tục bị kéo xa hơn nữa, tưởng niệm sâu đậm từng chôn sâu trong lòng bỗng nhiên thức tỉnh.
Bà tưởng rằng mình đã bỏ được mọi thứ trong quá khứ.
Bao gồm cả chồng, cha ruột và con trai.
Cho tới bây giờ.
Mãi đến tận khi bọn họ lại gặp nhau một lần nữa.
Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên lên xe cùng nhau.
Bầu không khí bên trong buồng xe vắng lặng.
Thương Hoài Nghiên lái xe, nhân dịp dừng đèn đỏ cầm lấy di động ấn ấn tìm kiếm một lúc, rất nhanh đã tìm được thông tin về các chuyến bay hôm nay.
Y nhìn một lúc rồi nói với Dịch Bạch Đường: "Dì Đổng không phải cố tình đến muộn."
Dịch Bạch Đường nhấc mắt lên.
Ngón tay Thương Hoài Nghiên nhẹ nhàng chạm lên màn hình điện thoại, chỉ cho Dịch Bạch Đường một vài thông tin, sau đó đưa mắt nhìn về phía trước, chăm chú lái xe: "Ngày hôm nay chuyến bay bị lỡ mất mấy tiếng, mới hạ cánh xuống sân bay 1h trước. Hiện giờ có thể chạy từ sân bay đến đây đã rất tốt rồi."
Dịch Bạch Đường: "Tôi nghĩ anh không quá muốn gặp mẹ tôi."
Thương Hoài Nghiên bật cười: "Làm sao có thể? Đó là mẹ của cậu. Có điều..." Y nhún vai, "Quả thật là tôi có một loại cảm giác vi diệu giống như cậu sẽ bị cướp đi. Cậu có thể phát hiện được điểm ghen tị nho nhỏ ấy."
Dịch Bạch Đường: "Anh không hiểu." Trên mặt hắn tràn đầy không vui, "Tôi không vui không phải vì mẹ tôi đến muộn. Bà đã đến muộn 20 năm, cho dù chậm thêm 2h cũng không sao cả; điều khiến cho tôi không vui là 20 năm trước bà ấy không nói được một câu nào, 20 năm sau bà ấy cũng vẫn không nói ra được như thế."
Thương Hoài Nghiên dịch ra: "Cho nên không phải cậu không vui vì mẹ cậu không đối xử tốt với mình mà không vui vì mẹ cậu đối với bản thân bà ấy không tốt?"
Dịch Bạch Đường chuyển ánh mắt không vui lên Thương Hoài Nghiên, hắn cường điệu: "Tôi không vui là vì cho đến tận bây giờ bà ấy vẫn không thể tự chịu trách nhiệm đối với hành vi của mình."
Thương Hoài Nghiên cười nói: "Được được được —— "
Dịch Bạch Đường tiếp tục không vui nhìn Thương Hoài Nghiên, một lát sau, hắn bỗng nhiên chuyển mắt nhìn về phía trước: "Hoài Nghiên."
Thương Hoài Nghiên run lên: "Cậu... Cậu làm gì mà nghiêm túc thế, muốn nói gì?"
Trên mặt Dịch Bạch Đường không lộ cảm xúc gì: "Tôi đã hai mươi ba."
Thương Hoài Nghiên phiền muộn: "Còn nhỏ hơn tôi rất nhiều."
Dịch Bạch Đường ngoảnh mặt làm ngơ: "Cha mẹ tôi đều chưa từng xuất hiện trong quá trình tôi lớn lên. Thật ra tôi cũng không để ý đến thái độ họ dành cho mình, bởi vì đối với bọn họ tôi cũng rất khó có một thái độ nào không giống như thế."
Thương Hoài Nghiên "Ừ" một tiếng.
Cửa sổ mở ra một khe nhỏ.
Gió đêm ấm áp dịu dàng thổi tới, có lẽ là bởi vì như thế cho nên giọng nói của Thương Hoài Nghiên cũng mang theo dịu dàng ấm áp đặc biệt.
Dịch Bạch Đường thở ra một hơi nhuốm vẻ muộn phiền: "Tôi chỉ cho là họ cần phải lựa chọn một con đường mà họ coi như yêu thích."
Thương Hoài Nghiên nở nụ cười.
Y nói: "Thế nhưng có rất ít người có thể giống như chúng ta, biết điều mình thật sự mong muốn là gì..."
Trong buồng xe an tĩnh một lúc, sau đó di động của Dịch Bạch Đường vang lên.
Dịch Bạch Đường nhận điện thoại: "Alo?"
"Tiểu sư đệ." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Giang sư huynh. Trong điện thoại, giọng nói của Giang sư huynh vô cùng nghiêm túc, vừa lên tiếng đã phê bình sư đệ của mình, "Tiểu sư đệ, cậu lại chọc ra một phiền phức lớn rồi!"
Dịch Bạch Đường lười biếng: "Phiền phức gì?"
Thương Hoài Nghiên đang lái xe cũng vểnh tai lên nghe.
Giang sư huynh: "Hôm nay cậu làm một món ăn..."
Dịch Bạch Đường: "Sau đó?"
Giang sư huynh trách cứ: "Cuối cùng, không phải là cuộc tranh tài này khiến cho toàn bộ hội trường đều hỗn loạn à?"
Thương Hoài Nghiên đang lái xe nhất thời nhớ đến hình ảnh hiện trường hỗn loạn.
Dịch Bạch Đường lên giọng: "Cái này cũng là tại tôi?"
Giang sư huynh vội vã tằng hắng một cái, hạ giọng động viên: "Cái này đúng là không thể thật sự trách cậu được, là do ý chí của những người dự thi và giám khảo tại hiện trường không kiên định, có điều tiểu sư đệ à, cậu cũng phải thông cảm cho công tác của tôi chứ, loại thi đấu như thế này sẽ có quay lại hiện trường, khi cấp trên đến kiểm tra video, cái loại tình cảnh hỗn loạn thế này thật sự là không dễ nhìn, cũng khiến cho người ta nảy sinh một loại sầu lo ở cấp độ nào đó, không phải sao?"
Dịch Bạch Đường: "Hừ."
Giang sư huynh cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, thẳng thắn tóm tắt lại, trực tiếp nói ra ý kiến hội ý của chủ ủy: "Cho nên bọn họ phái tôi gọi điện đến cho cậu, chính là muốn cho cậu hiểu rõ, loại người như cậu không nên đến tham gia cuộc thi phổ thông như thế này, trực tiếp đến tham gia Trù vương tranh bá tái là được rồi..."
Dịch Bạch Đường: "Ồ."
Giang sư huynh: "Vậy là chắc chắn rồi đúng không?"
Dịch Bạch Đường miễn cưỡng: "Có một vấn đề."
Giang sư huynh: "Vấn đề gì?"
Dịch Bạch Đường: "Thời gian báo danh của giải đấu phụ đã hết hạn rồi, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa có quyết định cuối cùng của mỹ thực gia, nhà hàng Có Cây còn chưa có đủ tư cách để tham gia giải đấu phụ."
Giang sư huynh không thể tin nổi: "Việc này sao cậu không nói sớm?"
Dịch Bạch Đường nhàn nhạt chỉ trích: "Vốn dĩ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Thế nhưng tất cả các người đều thoát ly khỏi kịch bản."
Giang sư huynh: "..."
Được rồi, cái tên nhóc con này.
Hiện giờ thì tốt rồi, còn tưởng là đã tặng cho tên nhóc này một cái máy bay trực thăng bay thẳng lên, cuối cùng bay cũng không bay nổi.
CMN chứ đây là thế nào...
Giang sư huynh cúp máy rồi mà lòng đầy lo lắng.
Ông ta vừa quay người lại đã bắt gặp ánh mắt của chủ khảo trong cuộc thi Trù vương tranh bá tái hôm nay.
Ông ta dùng giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ nói: "Cậu ta nói rằng không có bất kì ý kiến gì đối với việc trực tiếp tham gia giải đấu phụ, thế nhưng lại chưa có đủ tư cách."
Những người còn lại: "..."
Vị lão đầu có cái mũi linh kia cũng đang ở đây. Bản thân mình không thể trấn trụ nổi hiện trường, lại còn đứng đầu trong việc làm mất trật tự thi đấu bình thường cho nên ông ta cảm thấy có phần áy náy, đề nghị: "Dựa theo thực lực của thí sinh này đúng là có đầy đủ điều kiện để trực tiếp tham gia giải đấu phụ, thế nhưng các vị cũng không nên quên rằng trước đó chúng ta đã có quy tắc tham gia. Dù sao cũng chỉ còn thiếu một cái đề cử của mỹ thực gia, nếu không thì chúng ta cho cậu ta một cái cầu nối?"
Vị giám khảo ngồi ở ngay bên cạnh ông ta lên tiếng: "Việc này không hay lắm. Nếu như chúng ta nhúng tay vào quá nhiều, cứ coi như không thẹn với lương tâm thì quay đầu lại lỡ đâu bị người nào đó chọc ra lại sẽ bị bên phía truyền thông ầm ĩ.
Giang sư huynh cũng trầm ngâm: "Tôi cũng cảm thấy như vậy không được ổn lắm, chúng ta là giám khảo, muốn phân loại thí sinh thì nhiều nhất cũng chỉ có thể thông báo là cậu ta quả thật là có đủ tư cách này, thế nhưng lại không thể cho cậu ta có quá nhiều quyền lợi trực tiếp." Ông ta cố gắng nói khách quan nhất có thể: "Hơn nữa tôi đã nói cho cậu ta biết việc này, ngược lại, cậu ta cũng phải tự nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề cuối cùng liên quan đến mỹ thực gia này, cần mau chóng đi tìm..."
Càng nói về sau, Giang sư huynh lại càng không xác định được.
Ông ta thừa nhận, 3 năm một cái câu nhỏ, năm năm một cái câu lớn, giữa ông ta và tiểu sư đệ có sự khác nhau như một cái vực Mariana vậy.
Giang sư huynh cảm thấy hơi chột dạ nên chuyển đề tài: "Lần này ngoài Dịch Bạch Đường ra còn có thí sinh nào đáng chú ý nữa không?"
Nhóm giám khảo: "Còn mấy người nữa."
Vài tư liệu mỏng được ném lên chính giữa mặt bàn, giấy trắng giống như bươm bướm nhẹ nhàng hạ xuống, yên tĩnh phủ khắp nơi.
Mấy vị giám khảo bắt đầu cùng nhau ngồi bên bàn tròn lọc tư liệu, trong khoảng 10 tài liệu này, những đối tượng đầu tiên bị loại ra là những người trên 30 tuổi, tiếp theo tiếp tục loại bỏ những người đột xuất tham gia dự tuyển nhưng lại không tham gia thi đấu chính thức, cuối cùng là những người coi như tham gia nhưng lại không có đột phá cũng bị loại bỏ.
Cuối cùng, còn lại 2 hồ sơ được giữ lại.
Một là cô gái cao gầy xinh đẹp 25 tuổi, còn lại là cậu thanh niên trắng trẻo có gương mặt trẻ con 20 tuổi.
Hai tài liệu này cùng với tài liệu liên quan đến Dịch Bạch Đường được giữ lại.
Tiếp theo là 2 vị giám khảo trong cuộc tranh tài lần này tự mình gọi điện thoại cho họ, đưa ra kiến nghị về việc trực tiếp tham gia giải đấu.
Thế nhưng chỉ sau một màn đối thoại đơn giản, cả hai vị giám khảo này đều đã mang theo thần sắc cổ quái trên mặt.
Vị giám khảo gọi điện cho cô gái nói trước: "Cô bé kia nói không vội tham gia Trù vương tranh bá tái. Cô bé này cảm thấy tiêu đề của Trù vương tranh bá tái có ý tứ, cô bé còn muốn tham gia thi đấu hai lần nữa..."
Người phụ trách gọi điện thoại cho cậu thanh niên mập mạp cũng nói: "Cậu nhóc kia cũng không muốn tham gia thi đấu luôn, lý do là... Cậu ta muốn tham gia thi đấu phổ thông để nếm thử 100 món ăn, nếu như tham gia luôn Trù vương tranh bá tái thì cũng chỉ có thể được thử 2-3 món ăn thôi."
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Vì sao toàn bộ mấy tên nhóc này đều không khiến cho người ta bớt lo như thế!
Dựa theo hướng đi bình thường, mấy cái tên nhóc này không phải là sẽ lập tức cảm thấy cảm động sâu sắc vì mình được coi trọng à?!
"Vậy... Chẳng lẽ để cho mấy tên này phá hoại kỉ luật của từng cuộc thi một?"
Giang sư huynh bỗng nhiên lên tiếng: "Tôi có một đề xuất."
Mấy vị giám khảo còn lại vội vàng nói: "Ông nói nhanh."
"Mấy tên này đều yêu thích phá hoại trật tự thi đấu như thế, vậy chi bằng chúng ta thẳng thắn rút hồ sơ của bọn họ ra, bố trí một nơi so tài đặc biệt, để cho bọn họ tự loạn đấu."
"Ý kiến hay!" Các vị giám khảo còn lại khen ngợi ý tưởng này, "Nào nào, chúng ta lại tiếp tục chọn những hạt giống bỏ vào đống này, khoảng 13-14 người."
"Trận đấu tiếp theo khoảng 100 người. Còn hơn 80 người thì các vị định chọn thế nào..." Một giám khảo đưa ra vấn đề.
Mọi người lại một lần nữa hai mặt nhìn nhau.
"Số còn lại cứ dựa theo quy định bắt đầu, tùy duyên đi." Giang sư huynh bổ sung.
"Nói cũng phải, " mọi người cùng cười ha hả, "Dù sao vận may cũng là một loại thực lực rất quan trọng mà..."
Về phần một người dự thi phổ thông thật sự không có may mắn kia thì...
Hình ảnh kia quá đẹp, thật không ai dám nghĩ.
Không lâu sau khi hội nghị kết thúc, Giang sư huynh gọi cho Dịch Bạch Đường cuộc gọi thứ hai, dự định căn dặn tiểu sư đệ nhanh chóng có được một hạng mục đề cử của mỹ thực gia, nếu như chẳng may tên nhóc này không có tư cách tham gia Trù vương tranh bá tái chỉ vì cái lý do này thật sự sẽ khiến cho sư phụ cười rơi cả răng hàm mất thôi.
Thế nhưng lần này điện thoại cũng không kết nối được.
Cậu ta đang làm gì không biết?
Giang sư huynh buồn bực nhìn điện thoại, lắc đầu một cái rồi đi về nhà.
Dịch Bạch Đường đang không làm gì cả.
Chỉ có điều hắn đã vứt di dộng ở trên tầng hai, đến khi chuông điện thoại vừa vang lên tiếng đầu tiên thì lại thấy tiếng chuông cửa nên đi mở cửa.
Cửa mở ra, Viên Huy xuất hiện trước mắt Dịch Bạch Đường.
Hai người vừa đối diện nhau Viên Huy đã cảm thấy căng thẳng: "À... Thương Hoài Nghiên có ở đây không?"
Dịch Bạch Đường: "Anh ta đang tắm." Hắn hơi dừng lại, trên gương mặt đầy vẻ không muốn Viên Huy tiến vào, "Cậu tìm anh ta làm gì?"
Viên Huy: "Không không không, thật ra tôi đến đây là để tìm cậu."
Dịch Bạch Đường: "Ồ."
Viên Huy: "Không mời tôi vào à?"
Dịch Bạch Đường: "Nói chuyện."
Viên Huy bất đắc dĩ: "Được rồi, không đi vào thì thôi, thật ra cũng không phải là việc gì to tát cả, tôi nhớ lần trước cậu đang tìm đề cử của mỹ thực gia? Bây giờ cậu còn chưa có đúng không?"
Dịch Bạch Đường thoáng nhướn mi.
Viên Huy giải thích nhưng trước ánh mắt của Dịch Bạch Đường, lời nói càng ngày càng nhỏ: "Tôi vừa vặn biết một người vẫn còn đề cử, cậu có muốn thử không..."
Dịch Bạch Đường: "Đó là mẹ tôi, danh sách đề cử ở trên tay bà ấy phải không?"
Viên Huy: "Phải, cũng gần như là thế..."
Một tiếng "ầm" vang lên, cánh cửa trước mắt cậu ta bị đóng lại.
Viên Huy: "..."
10' sau, cánh cửa được mở ra lần thứ hai, Thương Hoài Nghiên mang theo một thân hơi nước mở cửa ra, đứng trước cửa muốn cười lắm nhưng cuối cùng vẫn không cười: "Có muốn vào ngồi một lát không?"
Viên Huy thở ra một hơi thật dài: "Ngồi, ngồi một lát."
Sau khi vào cửa, cậu ta không khỏi thắc mắc: "Sao anh biết tôi ở bên ngoài?"
Nhìn vào thái độ của Dịch Bạch Đường không giống như sẽ nói cho Thương Hoài Nghiên biết!
Thương Hoài Nghiên lấy ngón tay ấn ấn lên đôi môi vẫn còn sưng, có cảm giác hơi đau: "Bởi vì Bạch Đường nhà tôi không vui."
Vừa ra khỏi cửa phòng tắm y đã được người ta kéo đến tặng cho một nụ hôn thật sâu, thật dài.
Cái loại không vui này thật ra y không ngại nhiều hơn mấy lần.
Thương Hoài Nghiên nghĩ, vươn tay ra đỡ lấy khăn lau tóc được Dịch Bạch Đường ném đến, nói với cả Dịch Bạch Đường và Viên Huy: "Ngồi đi, tất cả mọi người cùng tán gẫu một lát."