Chương 1: Tân Hoàng Đế

Vào đầu năm Kiến An thứ ba, Hứa Đô.

"Bệ hạ, Tư Không đại nhân đến rồi."

"Ừ, để hắn vào đi" Lưu Hiệp rất hào hứng cho người vào.

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên vóc người thấp bé bước vào, nhưng khí vũ hiên ngang anh tuấn nhanh chóng bước tới, hành lễ nói: "Thần, Tào Tháo, cúi chào bệ hạ."

"Ôi, Tư Không đại nhân đến rồi, ta đã chờ ngươi rất lâu, đến đây, Tư Không đại nhân mau ngồi xuống đây"

Vừa nói, Hán Hiến Đế Lưu Hiệp lại kéo Tào Tháo ngồi xuống đối diện mình, còn phân phó cung nữ đi lấy rượu Bồ Đào ra khoản đãi, cái này triều Hán gọi là ngồi luận đạo, ngược lại cũng không bị coi là thất lễ, nhưng Lưu Hiệp vừa mở miệng đã khiến Tào Tháo há miệng trợn mắt ngạc nhiên: "Thật ra ta gọi ngươi tới là có chuyện muốn bàn, hay là thế này đi, ta với ngươi đổi vai, ngươi làm hoàng đế."

………………

Lưu Hiệp là vị hoàng đế không đáng tin cậy, đương nhiên còn rất kiêu ngạo.

Thật ra Lưu Hiệp chính là Lưu Đại Pháo, với bạn gái đã quen nhau được 3 năm và đang tính tới chuyện kết hôn.

Kết quả là trước ngày kết hôn cô đột nhiên nói với Lưu Đại Pháo rằng mình là tiên nữ, con gái của Vương mẫu nương nương lén lút hạ phàm, có điều bây giờ lại bị mẹ nàng phát hiện còn không đồng ý với cuộc hôn nhân này.

Lưu Đại Pháo không tin chuyện bạn gái hắn kể.

Kết quả là vì để bù đắp cho trái tim bị tổn thương kia của Lưu Đại Pháo, người vợ tiên nữ kia đã cố tình làm phép đưa anh ta trở về thời cỏ đại làm hoàng đế.

Sau đó Lưu Đại Pháo đã tin lời kia là thật.

Nhưng tại sao lại là Hán Hiến đế chứ! !

Cũng may sao người vợ tiên nữ kia trước khi đưa hắn về thời cổ đại đã nói với hắn nếu thấy việc làm hoàng đế quá nhàm chán có thể trở về thời hiện đại bằng cách nhường ngôi hoàng đế lại cho kẻ khác.

Sau đó, mọi chuyện cứ như vậy.

Kiến An đến nay đã 3 năm, kiếp trước hắn không phải là fans của Tam Quốc nên hiểu biết về thời kì này chỉ ở mức người thường có thể hiểu mà thôi, thật ra tôi đã từng xem qua Tam Quốc Diễn Nghĩa, nhưng còn suýt chút thì quên luôn. Và kiến thức chỉ được giới hạn ở tên của một số người từng sống ở thời Tam Quốc và nó thì không thể tính là hiểu biết được.

Tôi chắc chắn không thể đóng vai anh hùng với Tào Tháo được khi nghĩ rằng mình trong thân thể tiểu tử này sẽ làm bù nhìn trong tay Tào Tháo 20 năm nữa, hắn cảm thấy còn không bằng trở về thời hiên đại làm một người bình thường còn hơn.

Vì vậy mà bây giờ mới có cảnh này diễn ra.

Tào Tháo thật sự không hiểu.

Hắn quỳ gối dập đầu xuống đất, trán cũng rỉ máu theo.

"Bệ Hạ là muốn gϊếŧ ta sao?"

"Ôi, Tư Không, khanh làm cái gì vậy, mau đứng lên đi"

"Thần không dám đứng dậy! Dám hỏi bệ hạ thần đã làm gì thất lễ chọc giận đến thiên tử"

"Ai ya, Tư Không, ngươi mau đứng dậy đi"

"Hôm nay bệ hạ không nói rõ thần vạn lần cũng không dám đứng dậy"

"Trời đất, Tư Không, lão Tào! Bác Tào được chưa, ngươi mau đứng dậy đi, lễ lớn như vậy làm gì"

Tào Tháo ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn hắn chàm chằm, đột nhiên nói: "Bệ hạ, lại là do tiểu nhân xàm ngôn vu cáo sao, thần..."

Còn không chờ Tào Tháo nói xong, Lưu Hiệp đã cùng hắn quỳ xuống.

"Nếu ngươi muốn quỳ, ta liền quỳ cùng ngươi"

Tào Tháo mặt tái xanh vội vã dập đầu thêm lần nữa:"Bệ hạ, thần vạn lần đáng chết!"

Vừa kịp ngẩng đầu liền bị Lưu Hiệp cho cho một cái tát: "Lão Tào, ngươi như thế này là đang làm cái gì vậy, giữa hai chú cháu ta không thể nói chuyện bình thường được sao?"

"Bệ...bệ hạ?" Tào Tháo ngẩn người ra.

"Lão Tào, nghe lời ta, ta thật sự muốn truyền ngôi cho ngươi, trên đời này người tài đức luôn sống ở trong đó, theo ta ngươi chính là người như vậy, nhận đi đừng khách sáo"

Tào Tháo sắc mặt tái xanh.

Thật dọa người mà.

"Lão Tào? Chú Tào? Đang vui mừng quá độ sao? Không sao, đây là thứ ngươi đáng có. Gia Hán tông miếu này nếu ngươi muốn giữ hãy cứ giữ lấy mà thờ phụng, còn không thì hãy sai người bỏ nó đi"

Soạt một cái, Tào Tháo đứng dậy quay đầu bước đi, chỉ lạnh lùng để lại một câu: "Bệ hạ bệnh rồi, nên ở trong cung điều dưỡng. Chớ có nói mấy lời linh tinh kia nữa"

"Này lão Tào, lão Tào. Đừng có đi mà"

Lưu Hiệp vậy mà lại đuổi theo.

Tào Tháo sợ hắn đuổi kịp nên rảo bước thật nhanh vì sợ rằng Lưu Hiệp sẽ đuổi kịp.

Các thị vệ trong cung sợ hãi trước cảnh tượng này, không ai dám nhìn lên vì sợ rằng sẽ dính phải cơn bão chính trị mới.

Cho đến khi Tào Tháo ra đến cổng Bạch Mã và vô tình đυ.ng phải Hứa Chử, Lưu Hiệp vẫn đuổi theo.

"Lão Tào? Lão Tào ngươi chạy cái gì, nghe ta nói, ta rất nghiêm túc"

Tào Tháo sắc mặt tối sầm đang trốn sau lưng Hứa Chử.

Hứa Chử thân cao 2 thước, đùi cũng to bằng hai cái eo của Lưu Hiệp cộng lại, hắn lẳng lặng bước tới đứng chặn trước mặt Tào Tháo.

"Bệ hạ đang bị bệnh, mau, phái người đưa bệ hạ trở về."

Mấy tên thị vệ nhận lệnh, tuốt kiếm chặn đứng hắn lại.

Tuy nhiên cũng không dám vô lễ.

Lưu Hiệp thấy Tào Tháo cũng thật có thành kiến với mình quá sâu sắc, chuyện thoái vị thôi thì để hôm khác cũng được.

…………

Không nói đến việc Lưu Hiệp sau khi trở về cung đã không vui như thế nào, còn Tào Tháo thì lại thực sự choáng váng nổi da gà, nhanh chóng phái người đi tìm tới mưu sĩ Quách Gia Tuân Úc để cùng nhau bàn bạc.

Mà sau khi nghe mấy lời Tào Tháo nói, mấy mưu thần dưới quyền hắn cũng ngẩn người ra, trợn tròn mắt.

"Tiểu Hoàng Đế này... thủ đoạn thật lợi hại."

"Không sai, chiêu này chính là lấy lui làm tiến, quả thực lợi hại, sợ rằng tin đồn kia ngày mai sẽ truyền khắp thành, chỉ e chưa không tới một tháng sẽ truyền khắp thiên hạ, đối với chủ công quả thật rất bất lợi."

"Nhưng tiểu hoàng đế làm vậy, là vì cái gì?"

"Chẳng lẽ là vì...Đổng Thừa?"

Đổng Thừa là nhạc phụ của Lưu Hiệp, ông vốn xuất thân là quân phiệt Tây Lương, cũng coi là người có chút thực lực, Lưu Hiệp từng bí mật lệnh cho Đổng Thừa tận lực loại bỏ Tào Tháo, nào ngờ Tào Tháo đã sớm biết từ lâu đã sai người giám sát hắn.

Sở dĩ hắn không trực tiếp gϊếŧ Đổng Thừa chính là để thả dây dài câu cá lớn, hắn là muốn nhìn từng chút, xem trên mảnh đất một mẫu ba phân này có ai dám đối đầu với hắn, chờ đám người đó cùng Đổng Thừa liên lạc với nhau, hắn sẽ nâng đao chém xuống, tung lưới bắt gọn đám loạn thần tặc tử này.

"Tiểu hoàng đế làm loạn như vậy, chỉ sợ là để tên Đổng Thừa kia dễ dàng hành động"

"Ta nghĩ cũng chỉ có nguyên nhân này, chủ tử, trong tình huống hiện tại, không thể để tên Đổng Thừa kia tiếp tục được nữa"

Tào Tháo nghe mấy lời mưu thần phân tích nửa ngày, trong lòng tự rõ tâm tư đối với chuyện này cũng không khác biệt lắm, liền gật đầu đồng ý: "Nếu tiểu hoàng đế đối với phụ thân hắn tín nhiệm như vậy, chi bằng ngày mai đem vị nhạc phụ kia ra khai đao, ta ngược lại muốn xem hắn phản ứng thế nào."