Chương 9

Nhưng lời này không thể nói ra, ta cố nén đỏ mặt, thản nhiên đáp: “Muốn đến thì cứ đến. Nhưng có một điều, nếu có ngày ngài không giữ được miệng, dù ta chỉ là nữ nhi yếu đuối, ta cũng sẽ liều mạng với ngài.”

Triệu Thanh Hà đồng ý, thậm chí đến còn chăm chỉ hơn trước. Lần này, chàng không chỉ mang quà cho Tiểu Viên và Tiểu Hỉ, mà còn nhân cơ hội mang cả cho ta nữa. Khi thì một gói bánh táo đỏ, khi thì một xửng bánh bao nhỏ, miệng nói là thấy mẹ chồng vất vả quá nên tỏ lòng kính trọng người già, nhưng rõ ràng đó là những món ta đã nói với mẹ chồng hôm trước rằng muốn ăn sau khi kiếm được tiền.

Mẹ chồng dù có chậm hiểu đến đâu, đến nước này cũng đã nhìn ra chàng muốn làm gì.

Đêm khuya, đợi Tiểu Viên Tiểu Hỉ đã say giấc, bà cầm lược chải tóc cho ta, vừa chải vừa nói: “Tóc của nhị nương nhà ta vừa đen vừa mượt, vẫn còn như một tiểu cô nương vậy. Triệu công tử kia là người tốt, chỉ cần hắn đồng ý để con mang theo hai đứa nhỏ về nhà hắn, con cứ nhận lời đi. Bà lão đây tự có cách sống của mình.”

Ta không thích nghe những lời bà bảo ta bỏ bà mà đi, bèn xụ mặt nói: “Tiểu Viên Tiểu Hỉ mang họ Vương, ngày ngày gọi mẹ là bà nội, mẹ lại muốn bỏ rơi chúng sao?”

“Hơn nữa, y phục của Triệu công tử mẹ cũng đã thấy, không phải là người mà chúng ta có thể mơ tưởng. Mẹ đừng phí sức mơ mộng nữa.”

Lần này đến lượt mẹ chồng không vui, bà ném lược xuống, nói: “Có chút tiền thì đã sao? Con vừa xinh đẹp vừa đảm đang, cưới về nhà là có thể gánh vác việc nhà. Nhà hắn ban đầu không đồng ý cũng là chuyện thường, nếu hắn có lòng với con, tự khắc sẽ đấu tranh. Nếu việc nhỏ này mà cũng không làm được, vậy thì ta tìm người khác, ta thấy Trịnh bộ đầu cũng không tệ.”

Nhìn mẹ chồng nghiêm nghị nói, ta không nhịn được bật cười. Trong mắt bà, ta thật sự xứng với cả thần tiên. Nhưng bà lại nghiêm túc nắm tay ta, nói: “Hôm nay nói chuyện này, một phần vì Triệu công tử, một phần vì con. Năm đó không cho con tái giá là bất đắc dĩ, nhưng giờ chúng ta đã sống tốt, mẹ mong con tìm được người vừa ý, vui vẻ sống hết quãng đời còn lại.”

Mẹ chồng không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt lại cho thấy bà vẫn nghĩ Triệu Thanh Hà là người tốt.

Nửa kinh thành người quyền quý đều muốn chàng rể như thế, khó mà không thấy tốt. Ta đang lo lắng không biết làm sao để mẹ chồng từ bỏ ý định này, thì nhà họ Triệu có người đến.