Ánh mắt bà kiên định, tựa như chẳng việc gì có thể làm khó được. Đó là cách sống mà ta chưa từng thấy. Ta muốn biết nếu làm nữ nhi của bà, ta sẽ trưởng thành ra sao? Vậy nên ta chọn con đường thứ hai.
Mẹ chồng cho ta ăn một loại cỏ. Khi tộc nhân lại đến gây sự, ta giả vờ ngất đi. Thầy lang bắt mạch, lại phán ta đã có thai.
Tháng thứ chín, chúng ta đến một nhà đón Tiểu Viên và Tiểu Hỉ về. Đó là một nương tử có trượng phu mất khi nàng mang thai tháng thứ năm. Nhà chồng không có trưởng bối, nàng sau này cũng phải tái giá, nên muốn đổi lấy chút bạc.
Đều là phận nữ nhi đáng thương, ta muốn giữ Tiểu Viên trong lòng nàng thêm một chút. Nhưng nàng lại không thèm nhìn, lạnh lùng nói: “Các người mau bế nó đi. Ta còn phải ra ngoài vứt cái của nợ kia nữa, đừng làm mất thời gian của ta.”
Cái của nợ trong miệng nàng chính là Tiểu Hỉ. Thì ra nàng sinh được một cặp long phụng thai, mẹ chồng ta chỉ muốn mua con trai. Đời này có ai muốn mua con gái đâu, nàng vậy mà định vứt bỏ nó.
Ta muốn mang cả hai đứa trẻ đi, nhưng chưa từng tự mình kiếm được một đồng xu nào, đang còn do dự, mẹ chồng đã bế Tiểu Hỉ lên, đưa thêm một lượng bạc cho nàng, nói: “Cứ xem như ngươi chưa từng sinh ra hai đứa nhỏ này. Cuộc đời còn dài, mang theo chút của cải này, về sau sống cho tốt.”
Hình ảnh mẹ chồng ngày hôm ấy, ta sẽ không bao giờ quên. Liễu Miên ngày hôm ấy tự thề với lòng, ta phải vứt bỏ sự nhu nhược, sống thật dũng cảm và lương thiện như bà.
Bao năm qua, chúng ta bán nhà đất ở quê, rời xa những người thân thích có thể vùi dập chúng ta, chuyển đến kinh thành. Cuối cùng ta cũng dám ra trước mặt mọi người bày hàng rao bán, dám đối đầu với bọn du côn lưu manh. Thậm chí, vì mẹ chồng, ta còn dám xông vào chốn ngục tù ngày hôm ấy.
Từng chút một, ta đã trưởng thành như hình mẫu mà ta từng mong ước.
Ta là do mẹ ta sinh ra, nhưng gặp được mẹ chồng, ta mới biết nên sống như thế nào.
Ta muốn học theo bà, học theo cách bà dạy Vương Viễn và ta, để dạy dỗ Tiểu Viên và Tiểu Hỉ.
Năm năm dài đằng đẵng, nhưng chưa một ngày ta cảm thấy hai đứa nhỏ kia không phải là cốt nhục của mình. Cả đời này, ta sẽ không để chúng biết mẹ ruột đã bỏ rơi chúng.
Nỗi đau cha mẹ ruột không yêu thương, ta đã nếm trải, sẽ không để chúng phải nếm trải thêm lần nữa.
Nghĩ đến đây, ta siết c.h.ặ.t tay, sắc mặt trầm xuống hỏi: “Triệu đại nhân, ngài muốn dùng bí mật này để đổi lấy cái gì?”
Chàng lộ ra vẻ mặt tủi thân, rồi nhanh chóng điều chỉnh lại, nói: “Không đổi gì cả, ta chỉ muốn mỗi ngày đến ăn một bát hoành thánh. Quán của nàng, ai cũng ăn được, chỉ mình ta là không được, chẳng lẽ trong lòng nàng ta không giống với những người khác?”
Đương nhiên là không giống rồi. Ta đâu phải từ khe đá chui ra. Người đã từng chung chăn gối, lại có phẩm hạnh như thế, nếu không có chút rung động thì ta nên vào chùa làm ni cô mới phải.