Chương 7

Ta tên Liễu Miên, là nhị cô nương nhà họ Liễu thôn Song Kiều. Năm ta sinh ra, nhà mới lần đầu trồng bông, tiện miệng đặt cho ta cái tên “Miên”.

Cũng như cái tên của ta, thật tùy tiện. Trong nhà, mẹ thương đại tỷ, cha cưng đệ đệ, chỉ có ta vâng vâng dạ dạ mà lớn lên. Để dành tiền sính lễ cho tiểu đệ, vừa đến tuổi cập kê, ta đã bị gả cho nhà họ Vương để xung hỉ.

Năm ấy, sắc mặt mẹ chồng thật đáng sợ, ta nào biết trong lòng bà là một trái tim mềm yếu. Ta run rẩy bước chân về nhà chồng, tận tâm chăm sóc phu quân bệnh tật phải uống thuốc mỗi ngày.

Phu quân Vương Viễn của ta là người tốt, luôn nhìn ta với ánh mắt chất chứa đầy áy náy, hắn nói: “Mẹ ta cả đời chỉ làm một chuyện trái với lương tâm là cưới nàng về để xung hỉ cho ta. Tất cả đều là ngh.iệp ch.ướng của ta. Mong nàng sau này đừng o.án h.ận bà. Nàng cứ yên tâm, ta sẽ không động đến nàng. Đợi ta c.h.ế.t đi, ta sẽ để lại lời cho phép nàng tái giá.”

Lúc hắn nói về cái c.h.ế.t, ta chỉ muốn bịt miệng hắn lại. Nhưng ta khi ấy quá nhu nhược, ta không dám. Lời nói vô tình ấy đã để ông trời nghe thấy, chỉ một tháng sau, hắn đã ra đi.

Những tộc lão kia vu oan ta sửa bát tự, hại phu quân yểu mệnh. Họ hò hét đòi lôi ta ra ngoài bán đi để lo ma chay cho phu quân. Ta sợ hãi tột cùng, thế nhưng cha ta lại đến.

Ta thầm nghĩ, dù sao cũng là máu mủ ruột rà, dẫu trước kia bạc đãi, nhưng khi nữ nhi lâm nạn, hẳn người cũng động lòng. Ai ngờ, cha kéo ta vào góc khuất, giọng hớn hở: “Nhị nha đầu, Ngô Hưng làng bên bằng lòng bỏ năm lượng bạc cưới con. Con trai hắn đã năm tuổi, con qua đó là được làm mẹ. Theo cha về đi, về mà hưởng phúc.”

Hưởng phúc ư? Làm vợ lẽ cho tên góa vợ đã từng đ.á.nh c.h.ế.t thê tử của mình? Thì ra người chịu đến, cũng chỉ vì muốn bán ta lần nữa.

Giữa lúc tuyệt vọng cùng cực, hai ngày sau, mẹ chồng ta tỉnh lại, tay lăm lăm da.o xông ra ngoài. Bà mắng nhiếc lũ trưởng lão kia, rằng chúng thấy nhi tử của bà đã c.h.ế.t, nhà không còn nam nhân, mới bịa ra cớ sự này để ức hϊếp mẹ góa con côi, ch/iế/m đ/oạt gia sản.

Bà còn đạp mạnh vào người cha ta hai cái, mắng ông là đồ sú.c si.nh không biết xấu hổ, đến nữ nhi ruột thịt cũng đem bán hai lần, bảo ông dẹp ngay ý định đó đi. Hôn thư của ta và Vương Viễn đã đăng ký ở nha môn, ta sống là người nhà họ Vương, c.h.ế.t cũng là ma nhà họ Vương.

Đuổi hết đám người kia đi, bà mới vuốt ve quan tài Vương Viễn mà rằng: “Nhà họ Vương giờ không còn nam đinh, chút ruộng vườn nhà cửa này, chẳng sớm thì muộn tộc họ cũng tìm cớ lấy lại. Giờ ta cho con hai đường lựa chọn. Một là, theo như lời Vương Viễn, tìm người gả con đi, nhưng thời gian gấp gáp, ta chỉ có thể cố gắng chọn người tốt nhất có thể. Hai là, ngày mai con liền có mang, mẹ con ta cùng nhau sống tiếp, từ nay ta xem con như con gái, không phải con dâu nữa.”