Chương 6

Mẹ chồng nhìn vào cái hộp tiền chỉ có vài chục văn, căn bản không thể thối lại, đành nghiến răng, đưa trả lại nén bạc, cười nói: “Bát hoành thánh này chúng ta mời, đa tạ công tử đã cho bà lão mượn tiền cứu mạng, món nợ này chúng ta nhất định sẽ trả, xin ngài thư thả thêm chút thời gian.”

Lời nói dối vừa thốt ra đã sắp bị vạch trần, ta bất lực nhắm mắt lại, nào ngờ Triệu Thanh Hà lại thuận theo lời ta mà nói: “Không cần gấp, mẫu thân ta rất thích hoành thánh nhà các người, ta cũng sợ các người không làm nữa, nên mới cho mượn tiền, sau này ta sẽ thường xuyên đến ăn.”

Ta nhìn theo bóng lưng chàng khuất xa, lại nghĩ đến dáng vẻ cao quý của Triệu phu nhân, ăn hoành thánh nhà ta? Vị quân tử như tre như trúc này, nói dối dường như còn lành nghề hơn cả ta.

Nhưng chàng thật sự bắt đầu ba ngày hai lượt lại ghé qua, mỗi lần đều gần đến giờ ngọ, lúc người thưa thớt thì ngồi lại, một bát hoành thánh có thể ăn đến nửa canh giờ, lúc đông người, chàng còn xắn tay áo giúp ta dọn dẹp bàn ghế.

Một vị đại quan như thế, ta nhìn mà tim đập chân run, mẹ chồng lại chỉ xem chàng như một công tử nhà giàu hòa nhã, ban đầu còn khuyên can chàng đừng giúp, về sau lại không ngừng khen chàng đúng là người tốt.

Tiểu Viên và Tiểu Hỉ lại càng thích chàng hơn. Tiểu Hỉ là đứa trẻ hiếu động, mỗi lần chàng đến đều mang theo sáo trúc hay con quay, lần nào cũng nói là đồ chơi cũ ở nhà không dùng nữa định vứt đi, dỗ dành khiến con bé cứ lẽo đẽo theo sau chàng.

Tiểu Viên trầm tính hơn, chàng liền mang bút mực đến dạy cậu bé tập viết, đợi Tiểu Viên học xong, lại bảo cậu bé đi dạy Tiểu Hỉ, vừa ôn lại bài cũ. Ta nuôi Tiểu Viên năm năm, cũng không biết mắt nó còn có thể sáng ngời như thế.

Liễu Miên mười lăm tuổi có lẽ sẽ cho rằng đây là lòng tốt của bậc quý nhân, nhưng Liễu Miên hai mươi mốt tuổi, trải qua sáu năm làm góa phụ giữa bao lời thị phi, dù có trốn tránh cũng phải hiểu, chàng đã để tâm đến đêm đó.

Người tốt quả thật là người tốt, một phụ nhân góa bụa đã nửa ép nửa buộc lấy đi lần đầu của chàng, chàng không chê bai xui xẻo, lại còn muốn chịu trách nhiệm.

Nhưng ta còn con cái, còn trưởng bối phải nuôi, thật sự không thể mơ mộng hão huyền như thế. Lưu ma ma đã nói, đừng ép phu nhân nhà bà phải dùng đến hạ sách.

Hôm ấy buôn bán ế ẩm hơn thường lệ, có chút thời gian rảnh rỗi, ta chặn chàng lại, vẫn tại con ngõ nhỏ ấy, ta khẽ cúi đầu: “Triệu công tử, ta biết ngài là người đọc sách, biết giữ lễ nghĩa, cảm thấy có trách nhiệm với ta về đêm đó, nhưng ngài đã lầm. Ta chỉ là một góa phụ, không phải những cô nương trong trắng, đêm đó chỉ là một cuộc mua bán, tiền trao cháo múc, ngài cứ đến đây, chỉ rước thêm phiền phức cho ta. Xin ngài, buông tha cho ta đi.”

Ánh mắt Triệu Thanh Hà như muốn bốc lửa, nhìn ta chằm chằm: “Miên Miên, ta tuy chưa cưới vợ, nhưng những điều con cháu thế gia cần học đều đã học qua, phân biệt một nữ tử có còn trong trắng hay không, không phải chuyện khó.”

Trong gió thu se lạnh, lòng ta lạnh buốt, chàng đã biết, biết Tiểu Viên và Tiểu Hỉ không phải là con ruột của ta.