Thứ hai, đêm đó là lần đầu của tại hạ, ta đã cầu xin cô nương giữ gìn trong sạch cho ta, là cô nương không nghe.
Tính như vậy, chẳng phải cô nương nên chịu trách nhiệm với ta sao?”
Ta nghĩ chàng say rượu nên nói mê sảng, nhưng ánh mắt chàng sáng rõ, trên người không có một chút mùi rượu.
Không nhịn được, ta đưa tay sờ trán chàng: “Triệu công tử, sốt thì phải chữa trị kịp thời, ngài tới đây làm loạn với ta thì không khỏi được đâu.”
Liễu Miên, ắt hẳn là một bất ngờ mà ông trời dành cho Triệu Thanh Hà.
Kế hoạch vào ngục vốn đã được chàng cùng Tam hoàng tử Tiêu Dục bàn tính kỹ càng từ trước. Vì sự an toàn, chàng giấu kín cả với người nhà, nào ngờ mẫu thân lại mang đến cho chàng sự bất ngờ này.
Đó là lần đầu tiên của chàng.
Chàng vốn khinh ghét kẻ đắm chìm trong tửu sắc, giống như phụ thân chàng, vùi đầu vào đám thϊếp thất khiến mẫu thân lạnh lòng, tổ phụ thất vọng. Bởi vậy, từ nhỏ chàng đã được dạy dỗ bằng những lễ giáo nghiêm khắc nhất, khiến chàng lớn lên tựa như được đẽo gọt từ khuôn thước.
Trong tâm chàng, đạo phu thê là dành cho người thê tử tương lai, đó là sự tôn trọng dành cho người sẽ cùng chàng đi hết cuộc đời.
Thế nhưng, Triệu Thanh Hà lại bắt đầu mộng mị.
Trong mộng, có người tay áo thơm tho, màn trướng đỏ rực, k.h.êu g.ợi chàng chăn gối qu.ấn qu.ýt, sóng tì/nh cuộn trào, chẳng hay thân ở chốn nào.
Từng khuôn mặt đều là Liễu Miên, mỗi một chàng trong đấy đều chẳng phải quân tử.
Triệu Thanh Hà nghĩ, sắc quả thật chẳng phải vật tốt lành, chàng mới chỉ chạm vào, đã học được cách rình mò.
Hành tung Liễu Miên rất đơn giản, trưởng bối trong nhà nàng bệnh nặng, nửa tháng nay nàng cứ qua lại giữa nhà và tiệm thuốc. Triệu Thanh Hà nhìn mãi, không kìm được bèn hỏi thăm ngự y quen biết, thêm vào thuốc nàng mấy vị, mong trưởng bối mau khỏe, nàng cũng bớt nhọc nhằn.
Nửa tháng sau, nàng bắt đầu ra ngoài hái rau dại. Vùng ngoại ô kinh đô rất xa, nàng thường đi từ rạng sáng, đúng lúc Triệu Thanh Hà lâm triều. Chàng không thể đuổi theo, chỉ có một lần được nghỉ phép, chàng đã vật vã lắm mới ngồi lên được chiếc xe ngựa thuê không có tiêu ký của Triệu phủ.
Xe ngựa thong thả theo sau Liễu Miên, chàng nhấp trà, ngắm nàng đeo chiếc giỏ tre, từng ngọn rau xanh mướt còn đẫm sương được nàng hái xuống, thật có phong vị của cuộc sống thường nhật.
Đi một đoạn, buồn chán, nàng lại ngân nga khúc hát, là giọng quê chàng chưa từng nghe, cứ lặp đi lặp lại mấy câu, thế là chàng cũng học theo. Có lần không để ý, lúc uống rượu với Tiêu Dục, chàng lại buột miệng hát ra.
Tiêu Dục, gian hùng tự thuở ấu thơ, chỉ một chút sơ hở, hắn đã tường tận lòng chàng. Hắn đã hạ xuân dược vào chén rượu của Triệu Thanh Hà, xuân dược y hệt đêm nào.
Giai nhân nối tiếp nhau bước vào, lại lần lượt bị Triệu Thanh Hà đuổi đi. Dù xuân dược vẫn như xưa, nhưng lần này chàng đã không còn mê muội đến mức buông thả bản thân nữa.
Trời hửng sáng, dược tính đã tan, chàng lảo đảo tìm đến tiểu viện của nàng. Chàng muốn biết, nàng khác gì những người khác.
Chàng nấp trong bóng tối, nhìn nàng mỉm cười rạng rỡ dưới ánh bình minh, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề nằm ở đâu, chính là đôi mắt ấy.
Đêm đó, Liễu Miên không dám nhìn thẳng vào chàng, nhưng trong vài ánh mắt thoáng qua, Triệu Thanh Hà nhớ lại, trong đó chứa đầy từ bi, không cầu xin gì cho bản thân, chỉ mong chàng được sống.